Một Mối Tương Tư

Quyển 1 - Chương 14




Thứ hai, Khổng Lương Niên và tiểu tử đoản mệnh họ Cao kia có quen biết, nàng lấy ai chứ quyết không lấy y, việc này chắc chắn là không thể.

Nam – từng thành thân, nữ - bà cô già, củi khô gặp lửa lớn, tài tử gặp giai nhân, chắc chắn sẽ thành một giai thoại… Cùng Tống phu nhân vào trong phòng thưởng trà trò chuyện, quận vương phi càng nghĩ càng hài lòng. Về phần bà, có thể gạt phắt khả năng quận vương đa tình động lòng với nữ tử kia, với thừa tướng phu nhân, lại có thể cùng chia sẻ ưu sầu lo lắng, thật là vẹn cả đôi đường.

Đáng tiếc, hai người trong phòng chếch chếch bên cạnh lại không nghĩ như thế.

Quả nhiên Khổng Lương Niên vừa mở miệng hỏi thăm cuộc sống của nàng có tốt không, không đợi y nhắc đến người và việc của vài năm trước, Thanh Thu đã không khách sáo đáp: “Nếu Khổng hàn lâm còn nhớ tới chút tình khi xưa, thì xin hãy nói với thừa tướng phu nhân rằng, ngài thấy Thanh Thu không vừa mắt, được không?”.

Khổng Lương Niên rất bất ngờ, nhìn vẻ mặt vô cùng kiên quyết của nàng, có chút thất thần. Mấy năm trước hai nước giao chiến, Nam Vu nhất thời thua trận, ba vạn quân đóng ngoài biên ải vừa chết vừa bị thương quá nửa, trong thiên hạ không biết bao nhiêu gia đình đau đớn xót xa. Người nhà họ Cao khi ấy vì quá đau lòng, không quan tâm gì đến Thanh Thu đã được đính ước, lúc cha nàng qua đời cũng chẳng thấy tăm hơi họ đâu. Xuất phát từ đạo nghĩa bằng hữu, bàn bạc với thê tử xong, y cũng định tới thăm nom chăm sóc, không ngờ nàng mấy lần đều đóng cửa không gặp. Sau đó Thanh Thu chịu tang cha liền ba năm để lỡ mất tuổi xuất giá, chắc chắn trong lòng căm hận, nên đến y nàng cũng quyết đẩy ra xa mình ngàn dặm. Sau này nghe ngóng hỏi thăm được rằng nàng đã vào phủ quận vương làm quản gia thiện phòng, Khổng Lương Niên mới yên tâm phần nào.

Từ hơn tháng trước, thừa tướng phu nhân đã nhắc tới mối hôn sự này với y, trong lòng Khổng Lương Niên chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về việc này. Ái thê vừa mất, chẳng còn tâm trạng làm gì, nếu là người khác, y đã từ chối từ lâu, nhưng người con gái trước mắt lúc này khiến y chẳng cách nào cự tuyệt.

Ánh mắt y lại rời đến miếng vải trắng quấn quanh cổ nàng, không biết vết thương nặng tới mức nào, mà quấn chặt thế kia.

“Thanh Thu… ta chỉ muốn chăm sóc cho nàng.” Nhớ tới trước kia, y luôn có cảm giác phải thay bạn thân làm tròn nghĩa vụ.

Còn nàng lại khóc không được cười chẳng xong, có kiểu chăm sóc người khác như thế này sao? Nhìn khuôn mặt đậm chất thư sinh của y, không chừng đang muốn tìm một nương tử về chăm sóc cho mình cũng nên?

“Khổng hàn lâm khách khí rồi, Thanh Thu chẳng thiếu ăn thiếu mặc, cần gì ngài phải chăm sóc cho Thanh Thu?” Thấy y bối rối không biết nên nói thế nào mới phải, ngay sau đó nàng hỏi dồn: “Thanh Thu nghe nói phu nhân mới qua đời, Khổng hàn lâm ít nhiều cũng phải niệm tình phu thê, sao lại để người khác tự do sắp xếp xem mặt như thế? Trước kia Thanh Thu không có cơ hội được gặp phu nhân, nhưng biết phu nhân là người bạc mệnh, ai ngờ sau tình cảnh này lại càng khiến người ta thất vọng xót xa”.

Mấy câu nói của nàng khiến Khổng Lương Niên á khẩu câm lặng, một lúc lâu sau mới thốt nên lời: “Lương Niên và thê tử tương kính như tân, tâm đầu ý hợp, không ngờ nàng lại là người bất hạnh, sau khi nàng mất, trong lòng ta… rất buồn”.

Buồn tới mức thi thể của thê tử vừa khuất còn chưa lạnh đã vội đi xem mặt? Điều này khiến Thanh Thu nhớ đến một vị danh nhân đời trước, nổi tiếng vì tài thơ, từng làm một bài thơ để tưởng nhớ người vợ đã mất, đồng thời khi tới tảo mộ còn đốt bài thơ đó nhằm tỏ lòng nhung nhớ. Tình cảnh ấy thật đáng thương, bài thơ đó cũng được lưu truyền rộng rãi, thậm chí trở thành kiệt tác, nhưng không ai ngờ được rằng, khi tới tảo mộ, luôn có người thiếp đi cùng thi nhân kia. Thanh Thu rất khinh ghét loại người này, khi thê tử còn sống, ông ta đưa vợ đi khắp nơi để giới thiệu chính thức, sau khi khuất rồi còn vờ vịt hoài niệm nhớ thương.

Vì vậy mới nói, thi thư của một số người học nhiều năm cũng chỉ bằng con chó mà thôi.

Nhưng bao nhiêu quy luật trên thế gian này đều đứng về phía nam tử, họ có thể tam thê tứ thiếp, có thể uống rượu dạo lầu xanh. Những tài tử có chút tiếng tăm còn có người hai tay dâng mỹ nữ tới cho mà dùng, tập tục như vậy, còn có những nhà giàu nuôi rất nhiều ca kỹ trong nhà, tặng qua tặng lại… Nàng không thể đổ hết lỗi cho Khổng hàn lâm được, ai bảo y là môn sinh được trọng dụng nhất của thừa tướng. Chuyện này chưa chắc Khổng Lương Niên đã nghĩ ra, nhất định là có người thay y làm chủ. Còn nàng, trong con mắt người khác, nàng thật quá đỗi may mắn, nếu không với thân phận là trù nương như nàng, sao có cơ hội tốt thế này.

Rốt cuộc thì người ta là hàn lâm mà, cho dù hai người có từng quen biết, cũng không thể quá thoải mái. Thế là Thanh Thu dịu giọng nói: “Khổng hàn lâm vẫn chưa hết đau thương, chi bằng chuyện hôm nay cứ quyết định thế đi, được không?”.

“Việc này… nàng rồi cũng sẽ phải xuất giá, ta…”, y viết thơ phú thì được, nhưng trong chuyện nam nữ lại không giỏi ăn nói cho lắm. Đối với Thanh Thu, y hoàn toàn không có suy nghĩ nào quá đáng, đối mặt với một nữ tử thốt ra những lời ép người thế này, y chỉ muốn bỏ chạy ngay.

Thanh Thu bất giác thấy lạ lẫm, văn nhân này, tính tình hiền lành lương thiện, sao bộ dạng lại như chắc chắn nhắm vào nàng như thế?

“Thanh Thu gả hay không gả, liên quan gì đến ngài?”

Y như có lời khó nói: “Duyên cớ bên trong không tiện nói với nàng, vài hôm nữa tự nàng sẽ hiểu”.

Hôm nay không hủy hôn sự này, thì hai tháng sau nàng chắc chắn sẽ phải thành thân. Nhìn Khổng Lương Niên trước mắt, Thanh Thu vô cớ nghĩ đến khuôn mặt của tiểu tử họ Cao. Người trong suy nghĩ của nàng sớm đã tan thành mây khói bay tới chín tầng mây rồi. Nàng nhất thời im lặng không trả lời.

Khổng Lương Niên bộ dạng ngập ngừng như định nói lại thôi, cuối cùng vẫn khẽ lên tiếng: “Ta tuyệt đối không có ý giấu giếm, một thời gian sau nàng sẽ hiểu thôi, Thanh Thu cô nương, nàng yên tâm, tất cả sẽ tốt lên thôi”.

Kiểu ra vẻ thần bí này chỉ càng khiến Thanh Thu thêm bực bội, cái gì mà sau này sẽ hiểu, nàng đanh mặt lại: “Không thể nói thì đừng nói, một câu không thể nói là gạt được sao, nói cho ngài biết, bà cô già này không dễ bị lừa đâu!”.

Khổng Lương Niên giật nảy mình, trước kia nữ tử này cũng có xuất thân khá tốt, người bạn thân của y thường khen nàng thông minh. Sao mới vài năm không gặp, nàng lại có thể thốt ra những lời thô tục như vậy?

“Thanh Thu…”

“Phiền ngài đừng gọi thân thiết như thế, ta với ngài đâu thân quen gì.” Nàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, đắng thật, phủ thừa tướng nhỏ nhen, tiếp đãi khách khứa mà dùng thứ trà hạ đẳng thế này, nàng không muốn ở lại thêm dù chỉ một khắc nào nữa.

Khổng Lương Niên như sợ nàng hỏi thêm điều gì đó, vội vội vàng vàng bỏ đi, Thanh Thu không gọi y lại được, đành quay người vào tiếp tục uống trà. Định uống hết trà sẽ đi tìm quận vương phi báo cáo, nàng đang nhấm nháp hương vị trà thì bỗng một người vội vã đi vào, nói: “Lương Niên, ta vừa nghe nói huynh đến”.

Thanh Thu giật mình phì một tiếng, nước trà trong miệng phun theo kiểu tiên nữ rắc hoa, bắn hết lên người nam tử vừa xuất hiện.

Cũng may nam tử đó phản ứng nhanh nhẹn, chiếc quạt trên tay xòe ra che trước mặt, nên mặt không bị dính trà. Nhưng bức tranh hoa mẫu đơn phú quý trên quạt bị trà thấm lên thành một vùng đen sì, xem ra không ổn rồi.

Hắn tức giận quát: “Ngươi có biết chiếc quạt này của ta bao nhiêu tiền không hả?”.

Thanh Thu ho sù sụ không ngừng, ấm ức đáp: “Ngài còn nói, đột ngột lên tiếng như thế, hại người ta sợ gần chết, chiếc quạt này bị hỏng là tại ngài”.

Hai người nhìn nhau bất giác thấy đối phương quen quen, nam tử chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên đổi giọng, người cũng khẽ nhướng lên: “Ngươi… là Thanh Thu cô nương, ta không nhận sai chứ? Thế nào, đi xem mặt tới tận nhà ta rồi à, thì ra, ngươi chính là người tới đây để gặp Lương Niên. Ha ha, con người huynh trưởng ta không tệ, tốt hơn nhiều so với thiếu gia phường nhuộm vải chứ?”.

Thanh Thu thầm kêu xấu hổ trong lòng, giờ đã nhớ ra người này chính là công tử áo gấm mà nàng gặp trong trà quán của nương tử Triệu gia. Rõ ràng hắn đang chế nhạo nàng đi xem mặt khắp nơi, thật đáng ghét vô cùng! Nhưng nghe khẩu khí của hắn, thì ra người này là công tử của nhà thừa tướng, nàng đành cúi đầu cụp mắt, cố trấn tĩnh để hành lễ, “Thanh Thu bái kiến Tống công tử, Khổng hàn lâm vừa ra ngoài, giờ có lẽ đuổi theo còn kịp”.

Tống Củng là nhị công tử của Tống thừa tướng, cả ngày thích nhất là đi loanh quanh ngoài đường, trêu đùa nữ tử, trông bộ dạng chẳng nghiêm túc chút nào. Nghe nàng nói thế, hắn lại đi tới trước bàn ngồi xuống, cười đáp: “Không cần đa lễ, sau này ngươi và Lương Niên thành thân rồi, ta còn phải gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu cơ đấy”.

Mặt nàng thoáng sầm lại, lắc đầu, luôn miệng nói không dám, rồi lại xin lỗi vì việc phun nước trà vừa rồi.

Tống Củng biết là nàng không cố ý, đành ném chiếc quạt đó lên bàn: “Biết chiếc quạt này của ta đáng giá bao nhiêu tiền không, trên quạt còn là bút tích của danh gia nổi tiếng, ta bỏ ra hàng trăm lượng vàng mới có được, ngươi đền nổi không?”.

Hàng trăm lượng vàng, sao hắn không nói là khuynh gia bại sản luôn đi? Hắn tưởng nàng là dạng nữ tử dốt nát chỉ biết đầu tắt mặt tối quanh năm, nên tùy tiện nói dối. Sao trên thế gian này lại có loại người như hắn chứ! Thanh Thu mở to mắt nhất thời không biết phải đối đáp thế nào, bộ dạng ngây ngốc.

Nàng không đền nổi, càng không muốn đền, nàng muốn hỏi đền bằng nụ cười hối lỗi có được không?

“Ngươi nói gì đi chứ?” Tống Củng không vội đi tìm Khổng Lương Niên, tò mò hỏi: “Trong thành Việt Đô này, nữ tử muốn gả cho Lương Niên không ít, ngươi có thể cạnh tranh được với bọn họ không? Hay là để ta giúp ngươi? Trông ngươi rất đáng thương, diện mạo không tệ, có điều tuổi tác hơi cao”.

Hắn thật lắm chuyện, một câu đã nói trúng nỗi đau của nàng, Thanh Thu biết loại công tử này ngày ngày chẳng có việc gì làm, chỉ loanh quanh nhàn nhã, văn không bằng Lương Niên, võ không bằng thế tử, nàng thật muốn nói cho hắn biết từ “xấu xa” viết thế nào.

“Thanh Thu phải tới phụng mệnh quận vương phi rồi, xin cáo lui trước.” Nàng không quen trêu đùa với người khác, trong lòng có chút buồn bực, định bỏ đi.

“Đừng đi vội, mẫu thân ta và vương phi vừa vào hoa viên rồi, lát nữa mới ra.” Nói rồi hắn rút ra một chiếc khăn tay phe phẩy quạt, bộ dạng nhàn nhã. Thanh Thu đột nhiên nhận ra, chiếc khăn đó viền thêu hoa màu đỏ, là vật nàng thường dùng, chắc chắn hôm ấy do lôi lôi kéo kéo với nương tử họ Triệu kia trong trà quán, nàng đã đánh rơi khăn tay mà không hay biết.

Thời này khăn tay của nữ tử không phải vật bình thường, là vật mang theo bên mình. Thanh Thu mặc dù biếng nhác, nhưng chiếc khăn tay này nàng vẫn tự thêu, chỉ trách hôm đó đã quá sơ suất, để rơi vào tay hắn, đành cố nén giận nói: “Tống công tử, cái đó hình như là của Thanh Thu”.

Tống Củng không phải cố ý ngày nào cũng mang theo chiếc khăn tay này bên mình, thật trùng hợp, vừa rồi vô tình nghe được tin Lương Niên huynh vào phủ xem mặt, hắn muốn tới xem náo nhiệt. Trước khi đi tiện tay vớ lấy chiếc khăn trong xấp khăn thấm mồ hôi mang theo, không ngờ bị phun trà khắp người, liền lấy ra lau, vừa hay nhận ra chủ nhân của chiếc khăn. Ngay lập tức thấy rất thú vị, hắn vung vẩy chiếc khăn trong tay, cố ý trêu nàng: “Cái gì của ngươi?”.

Thanh Thu hiếm khi đỏ mặt, khăn tay của nữ tử còn mang một ý nghĩa khác, chính là tặng cho tình lang làm vật đính ước. Chiếc khăn này rơi vào tay công tử đáng khinh bạc như hắn, không chừng sẽ xảy ra chuyện. Nàng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thò tay định cướp lại, ai ngờ Tống Củng sớm đã có chuẩn bị, nhanh như trạch lẩn xa vài thước, cười ha ha rồi bỏ đi.

Thanh Thu chẳng còn cách nào, đành đi tìm quận vương phi trước, nàng không muốn bước chân vào phủ thừa tướng thêm một lần nào nữa!

Trên đường quay về, quận vương phi liên tục hỏi nàng có hài lòng không, nàng nghĩ đến lão quản gia, nghĩ đến dì Lưu Hoa, đành cười cười nói mấy lời vô thưởng vô phạt. Nói thật thì, quận vương phi không có ý hại nàng, có thể tìm được một nhân tài như Khổng Lương Niên, thật rất hợp với tâm nguyện của nhiều cô gái. Nhưng Thanh Thu có nỗi khổ không thể nói thành lời, thầm nghĩ nếu cứ ép nàng bằng được, thì nàng đành phải ra ngoài mở phường đậu phụ kiếm kế sinh nhai thôi.

Vừa nghĩ tới chuyện này, nhị phu nhân không biết nghe tin từ đâu, biết chuyện quận vương phi làm, vội sai Lục Châu tới gọi nàng. Bất đắc dĩ Thanh Thu đành tới Xuân Lê viện. Đến Xuân Lê viện, Thanh Thu thật muốn chết quách cho xong, nhị phu nhân lại học theo cách của quận vương phi, chuẩn bị sẵn một nam tử ở đó. Hắn chính là người họ hàng rất có tiền đồ mà nhị phu nhân từng nhắc đến với Thanh Thu, nàng cũng đành ngồi trò chuyện một lúc. Lần này thì hay rồi, không xem thì thôi, hễ xem mặt là xem liền hai đám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.