Một Đêm Nồng Nhiệt, Một Đời Đắm Say

Chương 28: Danh Phận




Ngay lúc Hoắc Trường Uyên định đưa tay vuốt tóc Lâm Uyển Bạch, đột nhiên cô ngóc đầu tỉnh dậy khiến anh giật mình thu tay về. Nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ngồi trước mặt mình với một sắc mặt cải thiện đáng kể, Lâm Uyển Bạch mừng rỡ cầm tay anh:

"Anh...cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Đêm qua anh ngất xỉu làm tôi lo chết đi được."

Hoắc Trường Uyên đưa mắt nhìn xuống tay cô đang nâng tay hắn như trứng, chợt đồng cảm với bà ngoại của cô. Đây không phải là hành động bình thường mà cô ấy thường làm khi thấy bà tỉnh dậy đó chứ?

Chưa đợi Hoắc Trường Uyên đáp lại lời nào, Lâm Uyển Bạch đã đứng dậy với nụ cười tươi như hoa: "Được rồi, anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi. Bây giờ tôi sẽ xuống bếp nấu cho anh món cháo dinh dưỡng tuyệt số một thế giới!". Nói rồi cô toang quay lưng đi, nhưng chưa kịp bước bước nào đã bất ngờ bị một lực mạnh hơn kéo ngược về phía sau.

Lâm Uyển Bạch giật mình nên la lên một tiếng, sau đó mới định hình lại. Xì, rõ ràng Hoắc Trường Uyên vẫn rất hay làm những trò đứng tim thế này nhưng vẫn chưa có lần nào là cô thích nghi được. Bị trói buộc bởi vòng tay to lớn của Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch phồng má phản kháng:

"Anh lại muốn gì nữa đây?"

Hoắc Trường Uyên nhìn thấy điệu bộ giận dữ của cô, hứng thú trong máu càng dâng cao hơn nhiều. Hắn nở nụ cười gian manh như những lần đầu họ gặp mặt, ghé sát tai cô thì thầm: "Em nghĩ tôi muốn gì?"

Hắn muốn gì? Lâm Uyển Bạch đương nhiên thừa sức hiểu hắn muốn gì, liền quơ quào lung tay muốn thoát khỏi sự "đàn áp của hung thần" nhưng không thành công. Dù mới vừa khỏi bệnh nhưng hắn vẫn mạnh như trâu nước vậy, có mười Lâm Uyển Bạch e là mới chống lại nổi. Hết cách, cô ấp a ấp úng cố tìm cho mình một tia hy vọng nhỏ nhoi: "Nhưng mà...không phải anh vừa mới khỏi bệnh sao? Như vậy..."

"Vì mới khỏi bệnh nên mới cần bồi bổ. Em nghĩ món cháo dinh dưỡng của em là tuyệt nhất thế giới ư? Không, chỉ thứ hai thôi, người nấu ra nó mới là thứ nhất."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền đỏ mặt, mở miệng ra để phản biện nhưng còn chưa kịp có cơ hội nói lời nào đã bị Hoắc Trường Uyên khóa môi bằng một nụ hôn kịch liệt. Hắn không chỉ hôn môi, còn nổi thú tính hạ tay xuống sờ vào cặp đùi trắng nõn nà của cô rồi từ từ mò lên, sau đó chuyện gì đến cũng phải đến...

- -----------------

Gần một tuần sau, Lâm Uyển Bạch ngày ngày, giờ giờ, khắc khắc xem lịch điện tử, lẩm bẩm tính toán rồi thất vọng lăn qua lăn lại trên giường. Mặt cô biến sắc hẳn đi, trông như đang lo sợ một điều gì khủng khiếp lắm.

Ngay lúc đó, Hoắc Trường Uyên vừa bước ra từ nhà tắm, thấy cô trong bộ dạng như vậy thì khẽ chau mày: "Có chuyện gì?"

Lâm Uyển Bạch nhìn hắn như vẻ chột dạ: "Không...không có gì hết."

Lời vừa phát ra từ miệng Lâm Uyển Bạch nghe là biết nói dối khiến Hoắc Trường Uyên càng thêm trầm lặng. Hắn lạnh lùng gặng hỏi lần cuối. Nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó, Lâm Uyển Bạch không thể không nói ra:

"Thật ra thì tôi đã...không tới kì gần hai tháng rồi...à nhưng mà anh đừng quá lo lắng, kinh nguyệt của tôi vốn dĩ không đều, chỉ là lần này có hơi chậm hơn một chút...hơn nữa tôi cũng không có ốm nghén gì hết." Vừa nói dứt câu, ruột gan của cô như đang nhào lộn. Cô nhìn hắn với đôi mắt thăm dò, trong đầu hiện lên hình ảnh những tổng tài đúng chuẩn trong truyện ngôn tình, tức là cứ thấy có thai thì sẽ ép phá bỏ, vì gia tộc, vì sự nghiệp, vì tỉ tỉ thứ linh tinh,...cho nên cô thà không có thai còn hơn, chứ làm sao nỡ để đứa bé vô tội phải chịu cảnh thê lương như vậy được.

Tuy nhiên hành động của Hoắc Trường Uyên lại ngược lại hoàn toàn với những gì cô tưởng tượng. Nghe đến vấn đề này, mắt hắn sáng rớ cả lên, nhanh chân chạy đến chỗ Lâm Uyển Bạch, vịn nhẹ hai vai cô: "Em vừa nói cái gì? Em có thai ư?"

Lâm Uyển Bạch hoảng sợ đến nói cũng không trôi chảy: "Không...tôi làm gì có, chỉ là...chỉ là trễ ngày thôi..."

Không đợi cô có thêm lời biện bạch nào, Hoắc Trường Uyên hí hứng nắm tay cô lôi dậy: "Em không phải là bác sĩ, không thể tự đoán được gì. Mau, theo tôi đến bệnh viện."

Lâm Uyển Bạch kháng cự: "Khoan đã! Không có gì là chắc chắn hết!"

"Vì không chắc chắn nên mới phải đi kiểm tra!"

Lâm Uyển Bạch hơi lưỡng lự khi đặt ra câu hỏi: "Nhưng nếu...nhưng nếu tôi không có thai?"

Ngược lại, câu trả lời của Hoắc Trường Uyên lại rất quyết đoán: "Nếu bây giờ không có thì sau này sẽ có."

Đối phương nghe xong nuốt nước bọt một cái, còn lưỡng lự hơn gấp bội khi hỏi câu thứ hai này: "Vậy còn...nếu tôi có thai..."

Hoắc Trường Uyên nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô liền phì cười. Hắn nâng cằm cô cao lên một chút, nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng chân thành: "Nếu có thai thì quá tốt rồi, là mối liên kết không rời giữa chúng ta bằng xương bằng thịt..."

Lâm Uyển Bạch nghe xong liền thở dài, ánh mắt chứa đầy nỗi buồn mà rũ xuống. Thì ra diễn cảnh trên đời này lại đa dạng và phong phú như vậy, tổng tài không kêu phá thai nữa mà lại rất trân trọng đứa bé, cũng đúng thôi bởi vì đó là cốt nhục của anh ta. Nhưng còn mẹ đứa bé thì quả nhiên là không thấy đề cập đến...

Trong lúc cô đang dần rơi vào hố sâu tuyệt vọng, Hoắc Trường Uyên chợt nói thêm một câu: "Còn em, không chỉ là mẹ đứa bé mà sẽ còn xứng đáng với một danh phận tôn quý hơn."

"Ý anh là..." - Lâm Uyển Bạch có chút hoài nghi, tuy nhiên nghe đến đây ai mà không hiểu ý hắn là gì, tỏng là hỏi cho có.

"Tôi không nghĩ em ngốc như vậy." - Hoắc Trường Uyên nhếch mép, đưa tay xoay đầu cô như an ủi rồi liền móc điện thoại trong túi ra đặt lịch siêu âm ở bệnh viện phụ sản.

- -----------------

Hơn hai tiếng sau, ở phòng chờ kết quả. Hoắc Trường Uyên không đủ kiên nhẫn cứ đi qua đi lại không thôi, mặt thì cau có như khỉ ăn ớt.

"Bọn bác sĩ này có phải không cần miếng cơm manh áo nữa không? Chụp một bức hình cho Hoắc tiểu thiếu gia mà cũng lâu đến như vậy à?"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu bó tay, đúng là hết thuốc chữa. Đáng lẽ theo tình huống này thì người hồi hộp mới là cô đây này, còn hắn bây giờ cứ như mình mới mà thai phụ vậy...à không, giống những bà mẹ chồng mong chờ cháu nội hơn. Nghĩ đến đây, cô không nhịn nổi mà cười phì.

Thấy cô cười, Hoắc Trường Uyên không đi qua đi lại nữa mà chuyển trọng tâm về phía cô: "Em cười cái gì? Có phải đã nghĩ ra sẽ đặt tên gì cho con chúng ta rồi phải không? Là tên gì? Nói đi!"

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa. Hoắc Trường Uyên biết chắc chắn là bác sĩ nên đã gấp rút ra mở cửa. Vừa nhìn thấy bác sĩ, hắn không chịu nổi hỏi tới tấp, nhưng sau một đáp lại sự mong đợi của Hoắc Trường Uyên và cả Lâm Uyển Bạch chỉ là một kết quả vô cùng đau lòng:

"Hoắc tổng, sau kết quả kiểm tra đã cho thấy cô Lâm chỉ là bị rối loạn kinh nguyệt bình thường do mất ngủ hoặc stress, hoàn toàn không phải là có thai."

Sau khi nghe câu trả lời này, Hoắc Trường Uyên không tin vào lời nói của bác sĩ mà thô bạo giật lấy tờ kết quả siêu âm trong tay cô ta, nhưng khi chính mắt hắn đã thấy dòng chữ chuẩn đoán rối loạn kinh nguyệt, hắn thậm chí còn muốn dối cả chính mình:

"Không! Chắc chắn chỗ các người làm ăn không tốt. Tôi sẽ đưa cô ấy đi xét nghiệm ở bệnh viện khác, nếu kết quả khác với các người thì đừng trách tôi tàn nhẫn!"

Trước lời răn đe của Hoắc Trường Uyên, vị bác sĩ lại vô cùng bình tĩnh: "Thưa Hoắc tổng, anh cũng thừa biết bệnh viện chỗ chúng tôi là lớn nhất và uy tín có tiếng trong cả khu vực, nhưng nếu anh không tin tưởng chúng tôi thì cứ việc đi nơi khác nhưng chắc chắn kết quả cũng sẽ không khác đi được đâu ạ."

Hoắc Trường Uyên nghe những lời này thì như rơi xuống vực thẳm, mặt biến sắc hẳn ra. Lời bác sĩ nói hoàn toàn chính xác, vậy là ngay cả một chút hy vọng dối lòng hắn cũng không có được ư?

Những biểu cảm và suy nghĩ của Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch chỉ cần nhìn sơ qua một cái là hiểu. Cô biết hắn mong chờ đứa con này đến nhường nào, đương nhiên khi mọi chuyện vỡ lỡ sẽ không khỏi thất vọng. Nhưng vấn đề cô quan tâm không phải chuyện đó. Cô thở dài ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài trước rồi đứng đối diện với hắn, gặng hỏi:

"Kết quả cho thấy tôi không có thai, vậy liệu anh còn muốn cho tôi một danh phận?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.