Một Cho Tất Cả

Chương 9: Cúc Trắng và Cúc Vạn Thọ




Một buổi sáng tuyệt vời với bữa sáng sang trọng, Min Jae ngồi ăn trên chiếc bàn đặt trong phòng hòa nhạc, căn phòng được bao vây với bởi hai tấmkính cách âm lớn phía Đông và Tây, tường phía Nam được bài trí đầy đủmột dàn âm thanh sống động. 

- Joo Won đâu rồi hả chú?- Min Jae ngơ ngác hỏi ông quản gia.

- Dạ cậu chủ đã đến phòng thu âm từ sớm, hôm may là ngày thi nên cậu ấy đã đẩy lịch thu âm cùng cô Jin Ah lên sớm.

Min Jae gật gù tỏ vẻ hiểu những gì ông quản gia già…

- Có vẻ cậu đã nghiên cứu rất kỹ kiến trúc của từng căn phòng nhỉ.- Min Jae ngáo ngơ hỏi.

- Căn phòng là tác phẩm đầu tiên của cậu chủ khi 13 tuổi, tuy vẫn còn đôi chỗ không sai sót nhưng nó luôn tạo cho cậu ấy cảm giác an toàn.

- Vậy cậu ấy đã ăn sáng chưa? Cháu thấy cậu ấy rất mệt mỏi và còn là một người kén ăn nữa.

- Có vẻ cô không biết,cậu chủ mắc chứng bệnh biếng ăn, cộng thêm việchoạt động âm nhạc bận rộn nên khiến cho sức khỏe của cậu chủ không tốt.

- Chứng bệnh biếng ăn???

- Vâng, dạ giày của cậu cấy không thể tiếp nhận gì ngoài ngũ cốc, đãnhiều lần chúng tôi thử dùng nước hầm xương để nấu súp ngũ cốc cho cậuchủ nhưng kết quả là cậu ấy đã nôn hết ra.

‘Một cậu nhóc đáng thương’- Min Jae nghĩ như vậy rồi tiếp tục công việchưởng thụ bữa ăn của mình. Mặc dù trong lòng có chút lo lắng cho Joo Won nhưng việc nào ra việc ấy, việc ăn thì vẫn phải ăn, bài kiểm tra sángnay không cho phép cô nhịn đói, còn về phần Joo Won có lẽ cúng chẳng đến lượt Min jae phải lo. Cứ cái ý nghĩ đó mà chỉ trong 15 phút Min Jae đãgiải quyết xong đống đồ ăn trên bàn.

……

Bài thi khá dễ, có lẽ vì Min Jae đã kiếm được một ‘ông thầy bất đắc dĩ’hoàn hảo. chỉ trong chớp nháy Min Jae đã làm xong, cô quay qua phía Joo Won và thầm nghĩ rằng mình sẽ là người làm xong nhanh nhất…Sự thậtngược lại, Joo Won đang say ngủ trên chiếc bàn thân yêu, đơn giản vì hắn ta đã làm xong bài từ đời tám hoánh nào rồi. Cụt hứng, Min Jae đưa mắt nhìn xung quanh lớp và thở dài ngao ngán khi thấy Yunhee đang cắn bút…

( không làm được à?)- Min Jae thầm thì hỏi Yunhee ngồi ngay bên dưới.

(Không, quả này thì chết rồi, Min Jae ơi)- Yunhee mặt mày ủ rũ cuaaud cứu viên từ Min Jae.

Thương cô bạn duy nhất, Min Jae cúng không muốn cô bé phải rời khỏitrường, Xé một mẩu giấy nhỏ, Min Jae cắm cúi viết thật nhanh để chuyểnmẩu giấy qua cho Yunhee.Chỉ trong vài phút thần tốc Min Jae đã chép xong một bài dài và ném cho Yunhee. Nhưng người tính không bằng trời tính, giá như Min Jae không chép nhanh như thế, giá như Min Jae không némmẩu giấy với một lực mạnh,giá như cái tên khốn kiếp Tae Sun không ngồingay bên dưới Yunhee và hắn không ngẩng đầu lên để mảnh giấy đó theo quỹ đạo trúng đầu hắn thì mọi sự đã không xảy ra như lúc này.

Tại văn phòng khoa ngôn ngữ học.

BỘP- tiếng thước kẻ đập mạnh xuống bàn khiến các thầy cô giật mình sợ hãi.

- Thầy ah, thầy giải quyết sao với vụ này? –Tae Sun nhìn thầy giáo bằng ánh mắt khinh khỉnh.

- Vì hai học sinh này giở trò gian lận trong giờ nên sẽ xử lý theo quyđịnh. Hai em sẽ bị đình chỉ học 3 ngày và phải thi lại môn này. Tôi sẽbáo cho phụ huynh của các em biết và đồng thời…..

- Khoan đã thầy.-Tae Sun ngắt lời.

Nét nặt thầy giáo biến sắc vì thái độ của Tae Sun, đôi lông mày kẽ runlên theo điệu bộ của tròng mắt, hai tròng mắt nhìn Tae Sun rồi đảo xuống đất như đang hồi tưởng lại những quá khứ không vui, có lẽ trong suốtnhững năm giảng dạy ở đây thầy giáo đã không ít lần bị Tae Sun làm chođau tim như vậy. Bàn tay từ từ đưa lên môi chứng tỏ rằng uy lực của TaeSun đã khiến cho thầy giáo già phải run sợ.

- Vì bạn ấy đã làm ảnh hưởng đến em đang làm bài, vi phạm quy chế thi, vì vậy thầy nên đuổi học họ, thầy nên nhớ, đây là một trường quốc tế,không chấp nhận học sinh gian lận trong thi cử và cũng không chấp nhậnhọc sinh yếu kém vậy nên bất kỳ một vết sạn nào trong trường đều phảilọc sạch và loại bỏ một cách triệt để.

Ánh mắt giữ dằn của Tae Sun cùng giọng nói đanh thép như đâm vào tai Min Jae, hắn từ từ tiến lại gần phía cô như để những lời trọc ngoáy đó đisâu vào tâm trí cô bé một cách vô thức.

- Nên đi hay ở? Một hạt cát vàng óng và đẹp đẽ đến đâu cúng chỉ là mộthạt cát giữa những những hạt đá quý mà thôi.Tốt hơn hết đừng nên giả làm hạt vàng, nó sẽ khiến cho hạt cát trở nên lạc lõng đấy.

Min Jae không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, mây đã xám dần cũngnhư tâm trạng của cô bé lúc này, một bộ phận những con người của xã hộigiống như những đám mây đen kia, luôn khiến mọi người ái ngại, khiếm sợvà trốn tránh nó, Tae Sun là một đam mây đen khổng lồ, hắn không chỉ làmột đám mây đen bình thường mang theo hơi nước và gió, nó là một đám mây sấm chớp mang theo bao sự khó chịu, tàn bạo.

- Sao không nói gì?....mà thôi, cần gì nói chứ. Hai cậu chính thức bị đuổi khỏi trường quốc gia Seoul từ-giờ-phút-này.

Nói rồi Tae Sun đi thẳng mặc cho mọi người đứng đoa nhìn cậu ta trong sự căm phẫn tột độ. Yunhee gục xuống ôm mặt khóc nức nở, còn thầy giáo chỉ biết đứng đó nhìn hai học sinh xấu số bị đuổi học một cách tàn nhẫntrong sự bất lực của mọi người.Min Jae chạy theo chắn đường Tae Sun lại.

- Tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng xin cậu hãy tha cho Yunhee.

- Tại sao?-Tae Sun cười khẩy.

- Tôi là hạt cát, tôi thừa nhận, cậu đừng vì hạt cát này mà tàn nhẫn với một viên ngọc.

- Một viên ngọc?- lại giọng cười khinh khỉnh đầy man rợ đó.-Một viên ngọc bên cạnh một hạt cát, nó cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Đẩy Min Jae qua một bên, Tae Sun bước đi bằng vẻ ngạo mạn và điệu cười đắc trí.

Xe buýt đến chậm hơn mọi khi, chỉ có Min Jae và Yunhee ngồi đó, chỉ cách Yunhee vài mét nhưng khoảng cách đó cũng đủ để tình bạn bị rạn nứt.

- Mình xin lỗi.-Min Jae cất tiếng nói chuyện trước.

- Không sao đâu, nếu mình chăm chỉ học thì đâu đến nỗi liên lụy tới MinJae.-Yunhee cười mỉn, trong cái cười có nét buồn và sự chua chát.

- Min Jae biết không.-Yunhee nhìn Min Jae ngân ngấn nước mắt và giọng nói nghẹn ngào.

- Đối với mình, Min Jae luôn là một bông Cúc Vạn thọ ngát hương và đẹpnhất, từ trước đến nay, Min Jae luôn tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ mình, tụinhỏ trong khu không đứa nào chơi với Min Jae vì chúng ghen tị với MinJae, cậu vừ học giỏi, xinh xắn lại rất lạnh lùng. Cúc Vạn Thọ tuy khôngnở thành cụm lớn nhưng chỉ riêng mình nó cũng đủ ngát hương cho cămphòng. Mình chỉ là một bông cúc Trắng nhỏ bé bên cạnh, luôn được cậuquan tâm, giúp đỡ, lo lắng. Mình biết Min Jae hay mắng mình, luôn làmmặt lạnh với mình nhưng chỉ cần mình nhờ Min Jae giúp điều gì, cậu đềulàm cho mình tất cả.Cảm ơn vì đã để mình là bông cúc Trắng bên cạnh cậu.

- Cậu chưa phải là hoa, cậu mới chỉ là nụ thôi, hoa sẽ chẳng có nghĩa gìkhi nó chưa nở,sau này cậu sẽ là một loài hoa còn đẹp gấp trăm lần mộtbông Vạn Thọ rực rỡ.- Min Jae tiến lại gần đặt tay lên đầu Yunhee tỏ vẻan ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.