Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 49




Edit: Mogami

Tiệc nướng trôi qua, mấy người bọn họ ngồi nghỉ một lúc rồi quyết định đi leo núi.

Tiếng là leo núi, thực ra là leo bậc thang. Chỉ có điều, cầu thang trước mắc cứ hun hút lên trên, đứng ở chân núi cũng chẳng nhìn thấy điểm cuối của cái cầu thang này ở đâu.

Mà dưới chân ngọn núi này, còn có hai lối cầu thang lên khác nhau.

Đứng trước lối rẽ, Uông Dương và Dương Chi nịnh nọt mãi, cộng thêm cả hành động chân tay mới có thể kéo Tô Minh đi cùng đội với họ, chuẩn bị thi leo núi, xem đội nào leo đến đỉnh núi trước.

Vì thế, nhờ có sự trợ giúp đắc lực của đồng chí Dương Chi, Hoàng Lam rất thuận lợi cùng đội với Ngũ Thi Lâm, chia tay với ba người kia, mỗi bên đi một hướng.

Ở đội ba người này.

Nhìn những bậc đá uốn lượn, Tô Minh vô cùng ủy khuất hỏi Dương Chi: “Sao bạn luôn tạo cơ hội cho A Lam vậy?”

Dương Chi không thèm ngoái đầu lại, cánh tay tùy tiện đập một nhánh cây bên đường “Bởi vì bọn họ rất xứng đôi.”

“Nói vớ vẩn” Tô Minh cũng vươn tay đập nhánh cây bên đường “Bạn xem, mình ở gần Ngũ Thi Lâm như vậy, lại còn học cùng trường, ngoại hình của mình cũng không phải tầm thường, tại sao lại không xứng với cô ấy?”

“Mình chơi thân với Hoàng Lam sư huynh, Hoàng Lam sư huynh gần đây theo đuổi Tiểu Lâm rất mãnh liệt.” Vẫn tiếp tục đi.

“Mình cũng theo đuổi Thi Lâm mà.”

“Nga?” Dương Chi quay đầu, quay sang kẻ vẫn đang ấm ức Tô Minh nói rõ: “Thế bạn cũng từng chủ động tìm Tiểu Lâm sao? Trong đợt nghỉ hè, bạn cũng tự tạo cơ hội để có thể tình cờ gặp được Tiểu Lâm sao? Bạn có hứa hẹn việc gì với cô ấy sao? Bạn có quen biết cô ấy trong trò chơi sao?”

Thấy Tô Minh chững lại một lúc, không nói được câu nào, Dương Chi cười cười nhìn Tô Minh: “Ngại quá, phong cách nói chuyện của mình hơi nặng nề, mọi người đều không thích, hi vọng bạn đừng giận.”

“À, đúng rồi” Dương Chi nói thêm “Sống là phải có niềm tin, rồi một ngày cơ hội sẽ đến, nếu ngay cả bản thân cũng không tin tưởng, cơ hội sẽ không tự dưng tìm đến đâu.”

Nghe đến đây, Tô Minh trầm hẳn xuống.

Hắn không biết Ngũ Thi Lâm thích cái gì;

Cũng không biết sinh nhật của Ngũ Thi Lâm là vào ngày nào;

Lúc nghỉ hè, hắn có gọi điện thoại cho Ngũ Thi Lam mấy lần nhưng không có ai nghe máy, sau đó thì không tiếp tục gọi nữa, tờ giấy có ghi số điện thoại cố định nhà Thi Lâm cũng không nhớ đã để ở đâu.

Bản thân mình đã từng chủ động sao?

Đường bên kia, Ngũ Thi Lâm với Hoàng Lam sánh bước.

Ngũ Thi Lâm nhìn nhìn sang hai bên đường, hi vọng Hoàng Lam cũng đang ngắm phong cảnh, xung quanh cũng chẳng có người nào ngoại trừ hai người bọn họ, cứ im lặng thế này khiến cho Ngũ Thi Lâm rất xấu hổ.

“…”

“…”

Một quãng im lặng, sau đó hai người bỗng nhiên nhìn nhau cười.

Cười xong, Ngũ Thi Lâm nhìn Hoàng Lam đang đi bên cạnh mình, nói: “Sao em cứ cảm thấy, hai người chúng ta cứ đi cùng nhau là luôn…”

“Thật ra” Hoàng Lam cười nói “Thi Lâm, em có thích mấy thứ đồ trang trí không?”

“…” Ngũ Thi Lâm lắc đầu “Đồ trang trí gì?”

“Từ từ rồi sẽ biết. Đi nào” Đang đi trước Ngũ Thi Lâm mấy bước, tự dưng Hoàng Lam đứng lại chờ Ngũ Thi Lâm “Chúng ta đi nhanh lên đi. Cố gắng đến đỉnh núi trước khi bọn Uông Dương đến, thắng rồi chúng ta sẽ có thể đi xem mấy thứ kia.”

Tuy rằng thời tiết rất nóng nực, nhưng lượng người đi leo núi cũng không phải là ít, nhưng mà cũng lại không quá nhiều.

Đi đến đỉnh núi, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy rất nhiều ghế đá ở dưới bóng râm nhưng lại rất ít người ngồi.

Bên cạnh đó, còn một cái tiểu đình tử lý thưa thưa thớt thớt người đứng trong đó.

Hoàng Lam ngó nghiêng khắp mọi nơi rồi nói với Ngũ Thi Lâm “Có vẻ chúng ta thắng thật rồi.”

“Thế thì chúng ta phải nghĩ xem sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào?” Hai mắt Ngũ Thi lâm sáng ngời, hình như đã nghĩ ra điều gì đó “Em định để cho Tiểu Chi…”

Nghe Ngũ Thi Lâm nói xong, không biết Hoàng Lam lấy đâu ra một cái khăn tay đưa cho Ngũ Thi Lâm “Lau mồ hôi đi.”

Khăn tay này nhìn rất quen a!

Không sai a, các đồng chí ạ, cái khăn rực rỡ tươi tắn này chính là chiếc khăn lần trước Ngũ Thi Lâm đưa cho Hoàng Lam.

Suy nghĩ vẩn vơ một lúc, đầu óc Ngũ Thi Lâm đã lơ lửng lên tận mây xanh, nàng đến gần Hoàng Lam cười nói: “Hoàng Lam sư huynh, anh nói mấy thứ kia ở đâu?”

“Muốn xem sao?” Hoàng Lam tủm tỉm cười “Anh dẫn em đi xem, em trả công anh thế nào?”

Cắn cắn môi, Ngũ Thi Lâm cúi đầu “Cùng lắm thì, em không đòi lại cái khăn tay này nữa?”

Nói xong, ngẩng đầu, cầm chiếc khăn tay giơ lên.

Hoàng Lam cười, không có ý định dừng đề tài đó tại đây, sau đó, nắm tay Ngũ Thi Lâm, đi đến cái tiểu đình tử lý vắng người kia.

Đến gần, Ngũ Thi Lâm mới biết Hoàng Lam muốn nói đến cái gì.

Một ông cụ đầu tóc bạc phơ một tay cầm dao điêu khắc, một tay cầm một khúc gỗ, bận bịu làm việc.

Hoàng Lam để Ngũ Thi Lâm ngồi một bên, còn anh chạy qua nói gì đó với ông cụ kia.

Sau đó, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy ông cụ lấy ở bên cạnh ra một bao tải nhỏ sau đó rút ra một con dao nhỏ cùng một khúc gõ đưa cho Hoàng Lam, còn rất vui vẻ nói thêm mấy câu gì đó.

Hoàng Lam đi đến trước mặt Ngũ Thi Lâm, ý bảo Ngũ Thi Lâm nhìn vào trong tay anh “Trước đây anh cũng đi theo học cụ một thời gian, không biết bây giờ tay nghề có sút giảm đi chút nào không.

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Hoàng Lam tập trung bắt tay vào làm việc, Ngũ Thi Lâm thỉnh thoảng quay sang nhìn Hoàng Lam, sau đó nhàn cư vi quay ra ngắm cảnh sắc bên ngoài, thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh lên chụp chỗ này chỗ kia một kiểu.

Tranh thủ chụp trộm một kiểu ảnh Hoàng Lam đang chăm chú đùa nghịch với khúc gỗ, sau đó, Hoàng Lam bỗng dưng quay đầu sang, Ngũ Thi Lâm chột dạ nhìn Hoàng Lam cười, giả bộ không hiểu chuyện gì, lại tiếp tục giơ máy ảnh lên chụp mấy chỗ khác.

Một dao, hai dao…

Hoàng Lam ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngũ Thi Lâm phát hiện ra nàng đang chăm chú nhìn vào tay anh.

Đột nhiên một ý tưởng xuất hiện trong đầu, Hoàng Lam quay sang nói với Ngũ Thi Lâm: “Thi Lâm, em có muốn học không?”

“…”

“Tuy rằng anh cũng không phải là tay nghề lão luyện, nhưng mà dạy một người chưa biết gì thì chắc cũng không vấn đề.”

Nhìn thấy Ngũ Thi Lâm vẫn không nói lời nào, Hoàng Lam thẳng tiến đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, tay vòng qua vai Ngũ Thi Lâm, không cần quan tâm xem Ngũ Thi Lâm có xù lông lên không, mặc kệ Ngũ Thi Lâm có phản ứng gì, bắt đầu cầm lấy tay Ngũ Thi Lâm, tiện tay hoàn thành những chỗ còn lại.

“Lần đầu tiên tiếp xúc cùng người khác giới thân mật như vậy, nàng chỉ cảm thấy trong lòng rất kì lạ, Hoàng Lam có nói gì gì đó nhưng nàng hoàn toàn không nghe được gì cả.

Tay nàng hình như cũng không tuân theo ý thức, cứ di chuyển theo bàn tay của Hoàng Lam.

Cũng không có tâm trạng đâu mà nhìn xem khúc gỗ trong tay đã chuyển thành hình dáng gì.

Đến khi Tô Minh nhìn thấy hai người đang ở trong tư thế tình cảm thân mật như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Rất vất vả trên suốt quãng đường cứ phải chạy tới chạy lui thúc giục Dương Chi đang chậm chạm lết từng bước đi nhanh lên, đến khi đi đến đỉnh núi, hắn gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của Hoàng Lam và Ngũ Thi Lâm.

Theo như cái phương pháp mất thời gian của Dương Chi, Tô Minh đã sớm hiểu là sẽ thất bại.

Nhìn khắp bốn phía, đến khi Tô Minh nhìn thấy Hoàng Lam và Ngũ Thi Lâm lại càng thêm bi kịch.

Đột nhiên, đúng vào lúc đó, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý tưởng có thể chủ động theo đuổi Ngũ Thi Lâm.

Hẳn là vẫn còn có biện pháp?

Đột nhiên lúc đó, hắn rất muốn đăng nhập vào trò chơi, rất muốn đăng nhập bằng tài khoản đã bỏ hơn một năm kia, tìm cô gái đó, kể rõ ràng mọi chuyện.

Dương Chi sau khi nhìn thấy Hoàng Lam với Ngũ Thi Lâm, quay sang cười gian với Uông Dương: “Sư huynh lại dám ăn đậu hũ của Ngũ Thi Lâm.”

Uông Dương nghe xong, vuốt vuốt cánh mũi, không nói câu nào.

“Em bảo này, A Dương a, anh có thể làm một vật giống như vật trong tay của sư huynh không?” Dương Chi ngẩng đầu lên hỏi Uông Dương.

Uông Dương xấu hổ cúi đầu: “Trước đây anh cũng đã học qua, nhưng mà không có năng khiếu, chắc sẽ không học tiếp đâu.”

Dương Chi quay sang kẻ mất hồn Tô Minh, đột nhiên nói to “Em bảo, chúng ta bây giờ cùng đoán một chút, khúc gỗ trong tay của Tiểu Lâm và sư huynh sẽ biến thành hình gì nhỉ?”

Uông Dương lập tức phối hợp: “Anh đoán là khung ảnh.”

“Em đoán là bắp ngô.”

“…” Tô Minh chưa nói gì cả.

Đúng lúc hội Dương Chi nhàm chán không có việc gì làm quay sang đoán mò, tác phẩm trong tay Ngũ Thi Lâm và Hoàng Lam đã hoàn thành.

“Tốt lắm” Hoàng Lam buông tay Ngũ Thi Lâm, cầm lấy sản phẩm kia, để trước mặt Ngũ Thi Lâm “Giống không?”

Ngũ Thi Lâm cầm lấy khúc gỗ, ngẩn người.

Sau đó, nàng tự an ủi chính mình: Thời tiết nóng nực, mặt đỏ là chuyện bình thường.

Hoàng Lam thấy nàng như vậy, đem dao mang trả cho ông cụ kia, còn nói thêm vài câu nữa sau đó trở lại chỗ cũ, ngồi xuống.

“Sao thế, không thích à?” Giọng nói của Hoàng Lam vẫn bình tĩnh như bình thường “Để anh mang về hoàn thành nốt cho.”

“Ai, đừng” Né tránh không cho Hoàng Lam lấy lại khúc gỗ trong tay nàng “Em rất thích. Không cần sửa lại nữa, như thế này là đẹp lắm rồi.”

Sao mà không thích được chứ?

Người gỗ trong tay nàng tuy có vẻ thô ráp, không giống như thợ chuyên nghiệp, nhưng mà, Ngũ Thi Lâm vẫn có thể nhận ra đây là hình ảnh của mình.

Cũng giống như bức tranh mà lần trước Ngũ Thi Lâm nhặt được ở bến xe bus, rất giống.

Không biết có phải tại thời tiết càng ngày càng nóng lên không, Ngũ Thi Lâm tự dưng lại nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Lam hình như không được tự nhiên, đội nhiên mở lời: “Em không có năng khiếu nghệ thuật được như thế, chắc là em không đáp lễ được rồi.”

Vừa nói vừa xoa xoa tượng gỗ kia, cười nói.

Sau đó, Ngũ Thi Lâm không biết phải nói gì nữa.

“Cái gì đây? Ngũ Thi Lâm, có gì mà ngươi cười đắm đuối như vậy?” Không cần phải nói, chắc chắn là Dương Chi. Vừa nói tay còn lao ra định cướp vật trong tay Ngũ Thi Lâm xem nó là cái gì.

Ngũ Thi Lâm vội vàng cất tượng gỗ vào trong túi xách, quay đầu lại phản kích “Cái gì mà đắm đuối? Tiểu Chi, ngươi muốn ăn đòn à?”

Buổi leo núi trôi qua, Ngũ Thi Lâm trở về trường, cuộc sống vẫn diễn ra như trước đó.

Ngày 11 đang đến gần, thời gian off dần dần cũng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.