Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 5: Chơi với tôi




Edit: D-

Beta: LP

Tiệm búp bê mới mở cửa ngày đầu tiên được sáu tiếng đồng hồ nhưng tin tức đã nhanh chóng truyền ra khắp nơi.

Chưa đầy một buổi tối, hơn nửa cư dân thành Angos đã biết tiệm búp bê mở cửa lại lần nữa, còn biết chủ tiệm mới vừa đẹp trai vừa dịu dàng, rất kiên nhẫn với các bạn nhỏ! Nhưng hình như quy định của tiệm đã được sửa lại, các bạn nhỏ phải tự kiếm tích phân mới được mua búp bê.

Sau khi đóng cửa, Hughes khó hiểu dò hỏi: “Sao chủ tiệm lại muốn các bạn nhỏ tự kiếm tiền mua búp bê vậy? Như vậy sẽ mất rất nhiều khách hàng đó!”

“Các bạn nhỏ thường ham chơi, cũng hay quên vậy nên có lẽ mua búp bể chỉ là hứng thú nhất thời, chẳng bao lâu sau sẽ cảm thấy tẻ nhạt. Tự kiếm tiền để mua búp bê sẽ khiến chúng biết quý trọng hơn.” Yến Lâu cười nói: “Tuy sẽ mất rất nhiều khách hàng, nhưng cũng giảm được số búp bê bị vứt bỏ.”

Hughes im lặng một hồi, thay mặt toàn bộ búp bê trong tiệm nói: “Cảm ơn chủ tiệm.”

Yến Lâu xua tay đáp: “Cậu chia thành hai bảng giá cho búp bê đi, với các bạn nhỏ tự kiếm tiền mua búp bê chỉ bán nửa giá.”

“Bảo Đường Cát chuẩn bị một ít trà bánh cho các bạn nhỏ.” Yến Lâu dặn dò, “Ngoài ra, chọn vài búp bê lanh lợi từ những con không dùng tới để làm nhân viên bán hàng. Búp bê hiểu ý muốn của búp bê hơn, cố gắng giúp chúng tìm được chốn về thích hợp.”

Hughes vô cùng tán thành.

Lúc này mới qua nửa đêm, Yến Lâu định đi ngủ một giấc.

Tòa nhà ở sảnh sau là địa bàn riêng của chủ tiệm. Có một số thứ của chủ tiệm đời trước để lại trông rất kỳ quái, ví dụ như mấy quả cầu thủy tinh treo trên trần nhà, bên trong có sương mù và đốm sáng rải rác.

Thật ra những thứ đó cũng rất đẹp, nhưng Yến Lâu không muốn lần nào đi qua cũng bị đập đầu vào nó nên đã nhờ đám búp bê vào dọn dẹp một phen.

Phòng ngủ chính trên tầng hai rất rộng, mặt đất trải thảm mềm, cạnh nhà vệ sinh còn có hai bồn phòng tắm lớn.

Yến Lâu đun nước nóng. Nhiệt độ nước hơi cao nhưng như vậy mới có thể khiến một con lệ quỷ âm khí dày đặc như cậu cảm thấy ấm áp.

Tuy nhiên, chỉ mười phút sau, nước trong phòng tắm đã lạnh ngắt. Yến Lâu khoác áo tắm đứng dậy, mái tóc dài ướt đẫm vừa rời khỏi nước đã trở nên mềm mại.

Cậu nhìn chính mình trong gương, có lẽ thay đổi lớn nhất chính là mái tóc dài này, còn khuôn mặt cậu vẫn y hệt lúc trước, chỉ hơi nhợt nhạt một chút mà thôi.

Mày kiếm hơi xếch, đôi mắt phượng thon dài sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi son nho nhỏ. Lúc không cười trông cậu rất lạnh nhạt xa cách, khi cười rộ lên lại khiến người ta cảm thấy phong lưu bạc tình.

Như mẹ nuôi cậu từng nói, ông trời cho cậu một gương mặt bội tình bạc nghĩa, có tướng phúc mỏng mệnh bạc. Khi còn sống cũng ứng với những lời này.

May mà cậu đã từng tập cười trước gương mỗi ngày nên mới có thể khiến cho người khác cảm thấy nụ cười của cậu rất dịu dàng. Nụ cười ấy dần trở thành thói quen của cậu, in sâu vào trong xương tủy.

Cậu chậm rãi nở nụ cười với chính mình ở trong gương, sau đó dịu dàng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”

Trời tờ mờ sáng, cuối cùng Nicholas cũng làm xong việc trở về vương cung.

Brian đã chuẩn bị từ trước, lập tức tiến tới dâng lên một chiếc khăn ấm, cất áo khoác cho y sau đó sai người mang bữa tối lên.

Nicholas mệt mỏi day trán, hỏi: “Bao lâu nữa thì bình minh lên?”

Brian đáp: “Nửa tiếng nữa. Bệ hạ, Ngài cần nghỉ ngơi.”

Nicholas gật đầu, chợt nghĩ tới gì đó: “Bên thành Angos ra sao rồi?”

“Tối qua tiệm búp bê mở cửa, cư dân thành Angos rất vui mừng. Mấy ngày gần đây tin tức của tiệm không ngừng lan truyền khắp nơi.” Brian cười nói: “Cư dân đánh giá rất cao chủ tiệm búp bê mới, cậu ấy vô cùng được chào đón, đù là trẻ em hay các cô gái trẻ.”

Nicholas nhếch môi cười: “Đúng là một người thông minh, không cần chúng ta quá nhọc lòng. Những việc khác thì sao?”

Brian ngừng cười nói: “Arlene không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng tôi nghĩ cô ta đã nhận được tin tức rồi.”

Nicholas nhíu mày ra lệnh: “Giám sát cô ta, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết.”

“Vâng, bệ hạ.”

Thị nữ dâng bữa cơm nóng hổi lên nhưng Nicholas chẳng buồn ăn.

Brian thấy y không có hứng ăn, tiến lên một bước hỏi: “Bệ hạ, tháng sau là sinh nhật Ngài, có cần chuẩn bị gì không?”

Nicholas xua tay, “Không cần, kỉ niệm sinh nhật nho nhỏ thôi, cứ như năm ngoái là được.”

“Vậy hoa tươi thành Rhine cống nạp năm nay…?”

Nicholas ngẩng đầu nhìn anh, bật cười nói: “Cậu là tổng quản của vương cung, những việc này cậu cứ tự mình xử lý, muốn đổi như thế nào thì đổi. Sao lần nào cũng phải hỏi ta?”

Nụ cười của Brian trở nên thâm thúy, “Vì có tư tâm, nên lúc nào cũng phải đánh tiếng trước để tự lừa mình dối người.”

Nicholas bất đắc dĩ lắc đầu: “Đổi đi. Sinh nhật năm nào cũng có một hồi như vậy, ta cũng quen rồi.”

Brian chỉ cười không đáp.

Trong Thế Giới Hắc Ám ngày ngắn đêm dài, ánh mặt trời ban ngày cũng vô cùng dịu dàng.

Đặc biệt là vào lúc sáng sớm, mặt trời nhô lên thay thế mặt trăng chiếu sáng cho thế gian. Ánh trăng xa dần mang đi sự lạnh lẽo của đêm tối.

Yến Lâu giật mình tỉnh lại bên mép giường. Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà vài phút, sau đó chậm rãi co lại cái chân vẫn đang vắt vẻo trên giường. Phải lăn mấy vòng trên tấm thảm mềm mại, cậu mới xua đi hết cảm giác ngái ngủ, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Từ khi thành ma cậu không ngủ được nữa. Cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng mới được ngủ ngon, cậu vô thức ngủ một giấc thật sâu, cũng để lộ ra tư thế ngủ hơi kỳ cục.

Cậu chậm rì rì bò dậy, thay quần áo rồi mỉm cười xuống lầu. Đường Cát đã chuẩn bị bữa sáng phong phú cho cậu từ trước, Yến Lâu ăn khá ngon miệng.

Cơm nước xong xuôi, Yến Lâu lau miệng nói với Hughes: “Hôm nay tôi định vào phó bản xem thử, bắt đầu từ phó bản cấp D.”

Hughes sửng sốt một lát rồi vui vẻ nói: “Cần tôi đi với cậu không?”

“Tuy trong Sổ Tay đã có một số kinh nghiệm được ghi chép lại nhưng phó bản vẫn còn quá xa lạ với tôi. Tôi vẫn cần cầu ở bên dẫn dắt tôi trong lần đầu tiên vào phó bản.” Yến Lâu đáp, “Tôi cũng cần gọi cả kill-9 nữa.”

Đội Quân Kill vào phó bản bằng hình thức luân phiên nhau. Bình thường họ sẽ không đồng loạt vào phó bản cùng một lúc mà sẽ luôn có hai con ở lại bảo vệ chủ tiệm và tiệm búp bê, đây cũng là nhóm búp bê duy nhất có thể thay phiên nhau làm việc trong tiệm.

Chỉ cần gửi số thứ tự của phó bản hoặc tọa độ của thế giới vào Truyền Tống Trận trong sảnh là có thể tới được nơi cần đến. Nhưng chủ tiệm muốn vào phó bản búp bê sẽ không cần phải phiền phức như thế. Chỉ cần thông qua búp bê hoặc nhãn của phó bản là cậu có thể mở cổng bằng Chiếc Nhẫn Quyền Lực.

Yến Lâu đi qua cổng sáng mà Chiếc Nhẫn mở ra, bước vào trong một tòa nhà hơi cổ xưa.

Trước khi tới, cậu đã đọc sơ qua ghi chép về phó bản này. Trung tâm phó bản là một con búp bê tên Đa Đa, một quỷ hồn bám vào người búp bê dưới dạng linh thể.

Đa Đa là một cậu bé chín tuổi, do bỗng nhiên mắc phải một căn bệnh kỳ quái nên không thể đi ra ngoài. Bố mẹ của nó đã đi khắp nơi tìm bác sĩ nhưng trị mãi mà vẫn không có kết quả, kinh tế của gia đình lại không thể chịu được gánh nặng chữa trị cho nó nên cuối cùng Đa Đa bị vứt bỏ.

Bố mẹ nó nhốt nó trên gác mái, mỗi ngày chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua ô cửa sổ trên gác mái. Nó thấy đám bạn của nó chơi đùa vui vẻ, thấy bố mẹ cố gắng sinh thêm một đứa trẻ khỏe mạnh. Tất cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của Đa Đa, chỉ còn một con búp bê xấu xí bầu bạn bên cạnh nó.

Con búp bê đó là đồ chơi của nó lúc nhỏ, về sau nó chơi chán nên vứt trong xó, giờ đây, nó lại trở thành người bạn duy nhất chịu chơi với Đa Đa.

Không bao lâu sau khi em trai được sinh ra, Đa Đa bị lãng quên đã qua đời vì ốm đau, linh hồn của nó bám vào người con búp bê. Nhưng đồ của nó bị cha mẹ cất trên gác mái khóa lại, Đa Đa vẫn không thể ra ngoài.

Vì đã có vết xe đổ là Đa Đa nên bố mẹ rất quan tâm tới sức khỏe của em trai Dương Dương. Họ không cho phép thằng bé chạy lung tung khắp nơi, giữ con quá mức nên khiến Dương Dương không có bạn bè. Cho đến một ngày, Dương Dương mở cánh cửa trên gác mái ra, từ đó nó bắt đầu có một người anh luôn sẵn sàng làm bạn với mình.

Chẳng mấy chốc bố mẹ đã phát hiện Dương Dương có điều bất thường. Họ không hề vui vẻ vì sự tồn tại của Đa Đa, ngược còn vô cùng sợ hãi muốn tiêu diệt búp bê ma.

Dương Dương không cho bố mẹ làm hại con búp bê. Trong lúc tranh chấp, Dương Dương vô tình bị đẩy vào bếp lò rồi chết cháy.

Đa Đa vô cùng phẫn nộ khi thấy em trai chết. Nó nhớ tới khoảng thời gian bị lãng quên, nhớ tới em trai luôn buồn bã không vui vì chẳng có bạn chơi cùng, vì thế biến tất cả mọi người – từ bố mẹ, bạn bè thời thơ ấu đến những vị khách không mời mà đến – thành búp bê để được ở bên họ mãi mãi.

Đây chính là ghi chép trong Sổ Tay về phó bản và búp bê trong phó bản này. Nội dung rất kỹ càng tỉ mỉ, nhưng xem ghi chép về quá khứ của Đa Đa, Yến Lâu không hề phát hiện ra tính công kích đặc thù nào của nó. Vậy tại sao phó bản lại xuất hiện bất thường?

Yến Lâu nhìn xung quanh tòa nhà cũ này. Trên bàn ghế và đồ dùng trong nhà đều phủ một lớp bụi dày, trong phòng cũng trống không, chẳng thấy một bóng người.

“Trốn rồi sao?” Yến Lâu nhướng mày, nói với Kill-9 và Hughes đang đứng bên cạnh: “Tìm nó đi.”

Lựa chọn gây chuyện giữa lúc chủ tiệm đổi nhiệm kỳ, chắc chắn chỉ có thể là một trong số các nguyên nhân sau.

Một, như Beatrice, muốn thoát ly sự khống chế của Game, hoặc là có dã tâm lớn hơn nên mới tìm cơ hội chạy trốn trong lúc sức mạnh của tiệm búp bê đang ở thời kỳ yếu ớt nhất.

Hai, tính tình kiêu ngạo, không muốn bị kẻ yếu quản lý nên cố tình muốn thử năng lực của chủ tiệm mới.

Ba, có điều muốn thực hiện nên thừa dịp chủ tiệm đổi nhiệm kỳ để giãi bày, hoặc muốn kiểm tra giới hạn chịu đựng của chủ tiệm mới để có thể tranh thủ được nhiều lợi ích hơn.

Đa Đa chọn trốn tránh mà không phải là công kích, tức là thuộc về trường hợp thứ ba. Vậy nên bọn họ vẫn có thể thương lượng với nhau.

Trừ phi bắt buộc, nếu không Yến Lâu cũng không muốn sử dụng vũ lực. Nếu cậu đánh hỏng búp bê thì cuối cùng người phải đi sửa cũng vẫn là cậu, thậm chí nếu lỡ tay làm hỏng phó bản thì tiệm búp bê mới là nơi phải chịu nhiều tổn thất.

“Đa Đa?” Yến Lâu vừa phủi bụi trên ghế sô pha, vừa dịu dàng lên tiếng nói chuyện với sảnh lớn trống không: “Nếu cậu có điều muốn tâm sự với tôi thì ra đây, trốn tránh không phải là một biện pháp tốt đâu.”

Trong nhà vẫn không có bất cứ tiếng động nào, nhưng Yến Lâu chẳng hề nóng nảy.

Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, chờ Kill-9 và Hughes trở về.

Hughes kiểm tra ngoài sân và một số nơi quanh tầng một rồi báo cáo: “Tôi không tìm thấy tung tích của nó.”

Sau đó Kill-9 mang theo một loạt búp bê bằng plastic xuống, chúng đều là những người bị Đa Đa biến thành búp bê, chịu sự khống chế của Đa Đa.

“Trên tầng cũng không có.” Kill-9 đơn giản nói.

Hughes nói: “Phạm vi của phó bản chỉ ở trong tòa nhà này và ngoài sân, cậu ta không thể chạy ra chỗ khác được. Chắc chỉ đang trốn ở đâu đó thôi.”

Yến Lâu bảo Kill-9 đặt búp bê lên bàn. Đống búp bê này đều là mấy món đồ chơi có bề ngoài làm bằng nhựa thô, không hề nhúc nhích mà nằm la liệt trên mặt bàn, có lẽ không có linh hồn.

Cậu nói với đống búp bê không động đậy kia: “Tôi biết cậu đang ở đây, cậu không thể trốn mãi được đâu.”

Đống búp bê vẫn nằm yên trên bàn. Yến Lâu tiếp tục nói: “Nếu tôi đã mở phó bản ra, cho dù cậu trốn ở đâu cũng phải bò ra đây. Nếu bị tôi bắt được…”

Đống búp bê đồng loạt quay đầu lại, gào thét chói tai: “Đừng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.