Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 44: Tra rõ việc này




Hoắc Hi Thần nhìn sắc mặt Bình Thân vương phi, trong đầu yên lặng thở dài. Vị vương phi này tìm mình đến, hẳn không phải trùng hợp tâm huyết dâng trào, Hoắc Hi Thần cũng là công tử hào môn thế gia đi ra, người ở Hoắc gia so với Khương gia càng phức tạp hơn, hắn biết đấu đá hậu trạch không thể kém so với Khương Hằng.

Cho nên trực giác nói cho hắn, chính mình đã bị quấn vào trong tranh đấu hậu trạch của Khương gia, hơn nữa là vị Bình Thân vương phi này tự mình đem hắn kéo xuống nước.

Hoắc Hi Thần nhìn ánh mắt vị Vương phi tuổi trẻ này, liền càng nhiều tầng thâm ý. Trong thường ngày Hoắc Hi Thần tiếp xúc người Khương gia nhiều nhất, chính là đại tiểu thư Khương gia Khương Huệ Như. Khương Huệ Như thập phần thích đại bá mẫu này của nàng, luôn tại trước mặt Hoắc Hi Thần nhắc tới Cố Vãn Tình, nói đã biết vị đại bá mẫu như thế nào tâm địa thiện lương, dày rộng nhân từ, như thế nào tốt với mình. Nay Hoắc Hi Thần nhìn người trước mắt, tựa hồ nhìn thấy mặt ngoài của vị Vương phi này.

Hoắc Hi Thần luôn cảm thấy Bình Thân vương phi tuy rằng biểu hiện ra giật mình rất lớn, nhưng trên thực tế nàng đối với chuyện con dâu không thể sinh dục cũng không ngoài ý muốn, thậm chí là ở bên trong dự kiến của nàng.

Nếu thay đổi người bên ngoài, khả năng sẽ cố kỵ thế lực Khương gia, không dám nói rõ, dù sao nếu là nói ra lời này, đó là chuyện không lấy lòng, nhưng là Hoắc Hi Thần bất đồng, hắn là đích nhi tử Hoắc gia, thân phận quý không thể nói, có vài lời người bên ngoài không dám nói, nhưng Hoắc Hi Thần lại có thể nói, còn nữa hắn là thần y, lời nói của hắn, đó nhất định chắc chắn là chuyện thực. Hoắc Hi Thần cười khổ, đoán đại khái đây là nguyên nhân Bình Thân vương phi gọi hắn đến.

Vì thế Hoắc Hi Thần hít sâu một hơi, nói: “Thực không dám đấu diếm, đại thiếu phu nhân thân mình lỗ lã, là bởi vì nàng ta hàng năm ăn hàn vật cực âm, bị thương căn bản, cho nên không thể sinh dục.”

“A? Hoắc công tử, lời này giải thích thế nào?” Mắt Cố Vãn Tình sáng rực lên, nhìn Hoắc Hi Thần trong mắt thêm một chút khen ngợi, vị công tử này tuy bộ dáng nhìn bất cần đời, nhưng hắn là người hiểu lòng người.

Hoắc Hi Thần nhíu nhíu đầu mày, lời này mình nhất định phải nói minh bạch như vậy sao? Hoắc Hi Thần ngẩng đầu nhìn chằm chằm Cố Vãn Tình, gặp vị vương phi này có một đôi mắt trong suốt tinh oánh đang nhìn mình, bên trong không mang theo một tia bụi bặm, sạch sẽ trong sáng. Hoắc Hi Thần thật sự không muốn tin tưởng, chủ của đôi mắt này, sẽ bị cuốn vào trạch đấu dơ bẩn đó.

“Ý của vãn bối là nói, đại thiếu phu nhân không thể sinh dục, là bởi vì nàng ta ăn phải dược tuyệt tử dược tính quá mãnh liệt. Hơn nữa loại dược này hạ rất cao minh, nếu cho đại phu khác xem, chỉ biết nghĩ rằng thể hàn, không nhận ra là tác dụng của dược vật.” Hoắc Hi Thần thở dài, vẫn là đem những lời này nói ra.

“Hoắc công tử xác định chứ?” Cố Vãn Tình nhìn Hoắc Hi Thần, bình tĩnh hỏi: “Việc này sự tình rất quan trọng, nếu là thật sự, thì tất nhiên là có người muốn hại phu nhân thế tử Khương gia ta, ta nhất định phải tra rõ việc này, bắt được hung thủ sau lưng.”

Hoắc Hi Thần lắc đầu, nói: “Vãn bối là một đại phu, chỉ có thể xác định nàng uống thuốc làm cho thân mình lỗ lã không thể sinh dục, còn có hung thủ khác hay không, vãn bối cũng không biết.”

Cố Vãn Tình thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn, nói với Hoắc Hi Thần: “Việc này liên quan tới con nối dòng Khương gia ta, chuyện rất lớn. Còn thỉnh Hoắc công tử lúc này ở đây một lát, ta đi thỉnh Vương gia lại đây.”

Hoắc Hi Thần gật gật đầu, việc đã đến nước này, hắn đều biết là chuyện tư mật ở hậu trạch Khương gia, muốn chạy cũng chạy không thoát, không lưu lại, còn có thể như thế nào chứ?

Cố Vãn Tình kêu Thúy Liên đi ra, thấp giọng dặn nói: “Đi thỉnh vương gia lại đây.”

Thúy Liên không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt chủ tử ngưng trọng, biết nhất định có chuyện quan trọng, nhanh chóng thưa lại, một đường tự mình đi thỉnh Khương Hằng.

Trong phòng, Cố Vãn Tình tự mình rót chén trà cho Hoắc Hi Thần, chậm rãi nói: “Hoắc công tử, người ta nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài. Chuyện này vốn là chuyện nhà Khương gia ta, nhưng là vô ý liên lụy công tử tiến vào, hy vọng Hoắc công tử có thể thay Khương gia ta giữ bí mật này, đừng truyền ra ngoài, sẽ tổn hại thanh danh Khương gia. Huống hồ, cửa hôn sự Uyển Vân này, là Thái Hậu chỉ hôn, nếu truyền ra chuyện gì không tốt… Tương lai Thái Hậu trách tội xuống, người nào cũng không đảm đương nổi.”

Hoắc Hi Thần biết sự tình nghiêm trọng, gật gật đầu nói: “Vương phi yên tâm, vãn bối hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.”

Khương Hằng đang ở thư phòng viết chữ, thấy nha hoàn bên người Cố Vãn Tình tự mình đến thỉnh, biết nhất định là có chuyện trọng yếu. Không nói hai lời theo Thúy Liên đến chỗ Cố Vãn Tình. Vừa mới vào phòng ở, thấy Cố Vãn Tình cùng Hoắc Hi Thần ở trong phòng.

Thần sắc Cố Vãn Tình nhìn coi như nhàn nhã, nhưng thần sắc Hoắc Hi Thần lại không tốt lắm, có chút ngưng trọng.

“Xảy ra chuyện gì?” Khương Hằng vào nhà ngồi xuống, nhìn nhìn Cố Vãn Tình.

Cố Vãn Tình thở dài, chân mày cau lại, nói: “Vừa rồi Uyển Vân ói ra, thiếp nghĩ đến nàng ta có thai, vừa vặn Hoắc công tử ở quý phủ, thiếp sợ gọi đại phu khác xem không thỏa đáng, đã kêu Hoắc công tử vội tới bắt mạch cho Uyển Vân, nhưng ai biết…”

Cố Vãn Tình hướng Hoắc Hi Thần bĩu môi, Hoắc Hi Thần cảm thấy da đầu run lên, Bình Thân vương phi này cũng thật giả dối, lại đem khoai lang phỏng tay quăng cho chính mình.

Khương Hằng theo ánh mắt Cố Vãn Tình nhìn về phía Hoắc Hi Thần, Hoắc Hi Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể nói tình hình thực tế: “Vãn bối mới bắt mạch cho đại thiếu phu nhân, theo mạch tượng của đại thiếu phu nhân, thân mình nàng lỗ lã lợi hại, đã không thể sinh dục.”

“Cái gì? Không thể sinh dục?” Hoắc Hi Thần vừa nói lời này ra, liền ngay cả Khương Hằng luôn luôn bình tĩnh ổn trọng cũng lắp bắp kinh hãi, con dâu mới qua cửa này cư nhiên không thể sinh dục! Khương Viêm Châu là trưởng tử Khương gia, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn sẽ kế tục tước vị, cho nên nhi tử trưởng của Khương Viêm Châu, đối với Khương gia mà nói là cực kỳ trọng yếu. Nay Hoắc Hi Thần lại nói vợ cả của Khương Viêm Châu – Hậu Uyển Vân không thể sinh dục, đây chính là chuyện rất nghiêm trọng.

Hoắc Hi Thần gật gật đầu, nói: “Vâng, vãn bối đối với y thuật của mình vẫn thực sự tự tin. Theo vãn bối suy đoán, đại thiếu phu nhân là ăn một loại cường dược tính lạnh vô cùng, cái loại dược này đại phu bình thường bắt mạch nhìn không ra ăn thuốc đó cho nên mới bị thương căn cơ, thế cho nên không thể hoài thai.”

Đổi lại Khương Hằng hấp một ngụm khí lạnh, cư nhiên còn có chuyện như vậy! Tuyệt tử canh là cái gì, Khương Hằng tự nhiên là biết đến, năm đó trong phòng tổ phụ Khương Hằng, thê thiếp tranh chấp, dùng tuyệt tử canh cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng nay có người đem tuyệt tử canh dùng trên người thê tử của con trưởng hắn, chuyện này Khương Hằng sao còn có thể bình tĩnh được?

“Vãn Tình, đây là có chuyện gì? Hậu trạch Khương gia ta như thế nào còn có phát sinh chuyện nham hiểm như vậy?” Khương Hằng nhìn về phía Cố Vãn Tình, nàng là Chủ mẫu Khương gia, hậu trạch vô luận xảy ra chuyện gì, Cố Vãn Tình đứng mũi chịu sào, bị hỏi trách. Khương Hằng cho dù yêu thương thê tử, ra như vậy chuyện, sợ cái gì hay làm bộ dáng, hắn cũng phải hỏi Cố Vãn Tình trước.

Cố Vãn Tình đứng dậy, hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc, nói: “Vương gia, xảy ra chuyện như vậy, đều là sơ sẩy của thiếp, làm cho kẻ xấu chui chỗ trống. Thỉnh Vương gia cho thiếp chút thời gian tra rõ việc này, bắt được hung thủ, thiếp làm chủ mẫu Khương gia, việc này bụng làm dạ chịu.”

Khương Hằng thâm trầm nhìn Cố Vãn Tình liếc mắt một cái, hắn mơ hồ cảm thấy, Cố Vãn Tình là biết chút cái gì, nhưng nàng cũng không nói, hắn lần đầu cảm thấy, hắn có chút nhìn không thấu nàng.

“Được, ta cho nàng thời gian làm rõ việc này.” Khương Hằng thở dài ra một hơi.

“Vương gia, thiếp còn có cái thỉnh cầu.” Cố Vãn Tình cúi mắt nói.

“Nói đi.” Khương Hằng nhìn ánh mắt nàng trong suốt như nhìn thấy đáy, lúc này lại cảm thấy cách tầng tầng sương mù, muốn xua cũng xua không ra.

“Thiếp không thông lý thuyết y học, Hoắc công tử cũng nói, thuốc đó đại phu bình thường cũng nhìn không ra nguyên cớ, cho dù nhìn ra, chỉ sợ cũng vì bo bo giữ mình mà không dám nói thẳng, cho nên muốn mượn Hoắc công tử, hiệp trợ thiếp tra rõ việc này.” Cố Vãn Tình nói.

Khương Hằng nhìn về phía Hoắc Hi Thần: “Thỉnh Hoắc công tử hiệp trợ được không?” Tuy nói Hoắc Hi Thần là Khương Hằng hướng Hoắc lão gia mượn đến, nhưng người ta dù sao cũng là quý công tử Hoắc gia, Khương Hằng chính là ỷ vào thân phận trưởng bối, cũng chỉ có thể khách khách khí khí hỏi ý tứ Hoắc Hi Thần, dù sao không phải tiểu bối nhà mình, không thể nói người ta làm cái này cái kia.

Nói đều nói đến cỡ này, Hoắc Hi Thần là người chứng kiến bí ẩn hậu trạch Khương gia, nay hắn là bị Cố Vãn Tình trói lên thuyền, chạy đều chạy không thoát, chỉ có thể đáp ứng.

“Như thế nàng liền đi thăm dò đi, cần muốn cái gì, hoặc là cần nhân thủ, chỉ cần nói cho ta biết là được.” Khương Hằng thở dài: “Nhớ rõ, làm việc phải bí mật, trước khi có kết quả, chớ để lộ tiếng gió, miễn cho đánh rắn động cỏ.”

Gặp Khương Hằng an bài xong việc này, Hoắc Hi Thần như được đại xá, chạy nhanh ra khỏi viện chủ mẫu Khương gia.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Khương Hằng cùng Cố Vãn Tình, Khương Hằng đứng bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn tiểu thê tử của mình. Nàng vẫn là bộ dáng như vậy, bộ dáng nhìn như ôn nhu, ánh mắt lại hàm chứa kiên nghị cùng quật cường, loại ánh mắt này làm Khương Hằng đau lòng.

“Vãn Tình.” Khương Hằng đi qua, nhẹ nhàng cầm tay Cố Vãn Tình: “Quan lại Thiên triều có tục lệ lấy thê nạp thiếp, nàng có biết vì sao ta không nôn nóng như thế sao?”

Cố Vãn Tình ngẩn người, không hiểu được vì sao Khương Hằng muốn nói chuyện này, liền lắc lắc đầu.

Khương Hằng thở dài: “Khi ta tuổi còn nhỏ, từng thấy thê thiếp trong phòng tổ phụ tranh chấp, các thúc bá cốt nhục tướng tàn, hậu trạch tranh đấu tàn khốc, ta so với ai khác đều rõ ràng, mẫu thân ta cũng là bởi vì cuốn vào đấu đá hậu trạch, tuổi còn trẻ đã phải đi. Khi đó ta liền lập ra lời thề, Khương Hằng ta nhất định phải bảo vệ tốt thê tử của ta, không để bi kịch tái diễn. Cho nên ta cưới nàng, liền cự tuyệt ý niệm nạp thiếp trong đầu, liền ngay cả mấy phòng thiếp thất ban đầu cũng chỉ nuôi các nàng, không hề hỏi đến. Trong nhà ít thiếp thất, tranh đấu cũng ít, ta hy vọng hậu trạch này sạch sẽ, nàng có biết khổ tâm của ta không?”

Trong lòng Cố Vãn Tình ba đào nhấp nhô, nàng chỉ biết Khương Hằng trong thường ngày sủng nàng, là người ít có thiếp thất trong quan lại Thiên triều. Lại không biết thì ra trong lòng Khương Hằng có ý tưởng như vậy, hắn là vì bảo hộ nàng, mới làm chuyện này.

Khóe miệng Cố Vãn Tình xả ra một chút chua xót, nàng rất muốn nói cho Khương Hằng, từ lúc Thái Hậu đem Hậu Uyển Vân chỉ hôn cho Khương Viêm Châu, hậu trạch Khương gia cũng đừng tưởng sạch sẽ. Theo tính tình Hậu Uyển Vân, nàng ta nhất định là đã bài trừ đối thủ, đem hậu trạch này quét sạch. Khi đó hậu trạch Khương gia, sẽ không biết muốn mai táng bao nhiêu hài cốt của phụ nữ, chết non bao nhiêu tính mạng đứa nhỏ.

Nhưng nàng không thể nói cho Khương Hằng, nàng không thể nói cho Khương Hằng, chính mình là đại tiểu thư Hậu gia Hậu Uyển Tâm đã chết, nàng không thể giải thích cho Khương Hằng nàng đã biết hết thảy. Lúc này nàng bỗng nhiên may mắn, may mắn là chính mình gả vào Khương gia, nếu không nếu là thay đổi người phụ nữ khác gả cho Khương Hằng, đã sớm uống vào tuyệt tử canh mà Hậu Uyển Vân hạ, không thể sinh nhi dục nữ, rồi sau đó bị vẻ bề ngoài điềm đạm đáng yêu của Hậu Uyển Vân lừa bịp, sớm muộn gì sẽ giống phu nhân An Quốc Hầu, giống Hậu Uyển Tâm, chết ở trên tay người mình tín nhiệm thương yêu.

Cố Vãn Tình trọng sinh, nàng trăm phương ngàn kế gả vào Khương gia, kỳ thực cũng là vì Khương gia miễn trừ một hồi tai hoạ. Có lẽ, hết thảy đều là thiên ý.

Khương Hằng nhìn Cố Vãn Tình, chỉ thấy trong mắt nàng khởi động cảm xúc nhấp nhô, cuối cùng đều hóa thành một mảnh bình tĩnh.

Cố Vãn Tình bỗng nhiên nở nụ cười, cười dịu dàng, lại thản nhiên bằng phẳng, nàng cầm tay Khương Hằng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, cười mặt mày đều giãn ra: “Phu quân, chàng tin thiếp, thiếp chắc chắn che chở Khương gia từ trên xuống dưới, không phụ ân tình của chàng.”

Khương Hằng nhìn nàng, cũng tràn đầy ý cười: “Ta vẫn vậy, tin nàng, chưa bao giờ hoài nghi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.