Mẫu Đơn Của Hắc Báo

Chương 12




Chim hoàng yến xinh đẹp trong chiếc lồng bạc tinh xảo, cất lên tiếng hót thánh thót.

Trời mùa đông giá lạnh khó có được ánh mặt trời, bọn người hầu thừa dịp này, nhanh chóng mở cửa sổ sát đất ra, để cho ánh mặt trời ấm áp hiếm hoi của mùa đông xua tan giá lạnh trong phòng.

Đây là một tòa kiến trúc kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây, ở Thượng Hải được coi là toàn kiến trúc cổ điển được bảo quản hoàn thiện bậc nhất. Cho dù là kiến trúc sư của Trung Quốc hay nước ngoài đều gọi nơi này là tòa biệt thự, là tác phẩm nghệ thuật quý giá hơn cả kim cương.

Phía bên trái của tòa nhà là một mảnh rừng cây cổ thụ um tùm, làm cho đình viện bao trùm trong bóng mát, mà đối diện với cảnh đẹp này chính là phòng ngủ của chủ nhân.

Bên trong phòng ngủ trang trí theo lối cổ kính, khắp nơi đều là các tác phẩm được gọt giũa điêu khắc tinh xảo, là những vật dụng mà chỉ có những quý tộc tiền triều mới có thể sử dụng. Cửa sổ tuy làm bằng thủy tinh, nhưng trên tay cầm của song cửa sổ cũng được chạm trổ, trông chúng rất chân thật nhưng cũng rất xinh đẹp.

Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, Kim Ngọc Tú ngồi trên chiếc ghế mềm mại gần giường, mặc chiếc áo len cài khuy cùng một chiếc váy dài thêu, không quá xinh đẹp giống như khi đi ra ngoài, màu sắc của chiếc váy xanh nhạt này rất đơn giản, chỉ thêu vài đóa hoa bình thường.

Nàng đang nghiêng đầu, dùng một con dao nhỏ có khảm châu báu, cẩn thận gọt vỏ và cắt nhỏ quả táo.

Ở trên giường lớn, có một người đàn ông khôi ngô tuấn tú nhưng gầy yếu. Ở sau lưng hắn có lót một cái gối mềm, nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào Kim Ngọc Tú, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

“Tại sao lại vui vẻ như vậy?” Giang Thành hỏi.

Kim Ngọc Tú ngước mắt lên, khẽ trừng mắt, đôi môi mềm mại đỏ mọng nhếch lên, càng ẩn chứa ý cười càng sâu.

“Bởi vì em vừa nhận được một tin tức tốt.” Nàng vui sướng tuyên bố.

“Tin tức gì?” Nàng nghiêng đầu, xinh đẹp như một cô gái.

“Bí mật.”

“Ngay cả anh cũng không được biết sao?” Giang Thành hỏi.

“Ừm, không được.” Nàng cười đến ngọt ngào.

“Còn chưa thể nói được.” Nàng vừa nói vừa tiếp tục gọt vỏ táo, trái táo đã nhanh chóng được gọt hết vỏ.

“Cẩn thận một chút, đừng để tay mình bị thương.” Giang Thành lo lắng nhìn vào con dao nhỏ sắc bén hết lần này đến lần khác được nàng đẩy qua đẩy lại, nhanh chóng mạo hiểm giữ bàn tay nhỏ bé của nàng lại.

Khi còn nhỏ, mọi người sợ nàng té ngã nên đã luôn ôm nàng ở trong ngực, luôn luôn được mọi người yêu quy chiều chuộng, từ bé đã có người hầu hạ cẩn thận, từ sau khi hắn bị bệnh, nàng quyết định tự tay gọt táo, trước đây nàng thậm chí không biết quả táo có vỏ.

Lúc đầu nàng ngốc đến nỗi còn từng làm chính mình bị thương, đau đến rơi lệ, khóc lóc ỉ ôi trong lòng hắn. Nhưng theo thời gian hắn ốm đau liệt giường lâu ngày, kỹ thuật gọt vỏ táo của nàng mới dần dần tiến bộ.

“Không đâu, em tập luyện lâu rồi.” Kim Ngọc Tú nói, tuy rằng gọt quả táo thành hình thù kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng gọt sạch sẽ hết vỏ.

“Anh Thành, đến đây, há miệng ra.” Nàng lấy miếng táo nhỏ đưa đến bên miệng chồng mình.

Gianh Thành cắn một cái, cẩn thận nhai kỹ.

“Có ngọt hay không?” Nàng vội vã hỏi.

“Rất ngọt.”

“Thật sao?”

“Do chính tay em gọt, sao có thể không ngọt chứ?” Hắn nhẹ giọng nói, nhìn chăm chú vào người trước mắt, bởi vì được hắn khen ngợi một câu mà Kim Ngọc Tú vui mừng đến ửng hồng hai má.

Thật ra, sau khi vợ yêu bất ngờ bỏ hắn ra đi, hắn nghĩ rằng từ nay về sau cuộc đời của mình chỉ là một mảnh đen tối. Là Kim Ngọc Tú săn sóc tỉ mỉ, yêu say đắm mà không hề đòi hỏi gì, khiến hắn thức tỉnh lần nữa, cuối cùng mới có thể vứt bỏ nỗi đau mất vợ, cùng Kim Ngọc Tú kết hôn và ở rể Kim gia.

Nàng yêu hắn chân thành tha thiết như vậy, từng giây từng phút đều quan tâm đến sở thích của hắn, dường như sự tồn tại của nảng chỉ là vì lấy lòng hắn.

Từ sau khi hắn mắc bệnh nặng, nàng lại sầu lo không thôi, đi khắp nơi tìm danh y về chữa trị cho hắn, chẳng những học cách tự tay nấu thuốc, còn kiên trì đích thân đút hắn uống thuốc, lại nhất định không chịu phân phòng, vẫn muốn cùng hắn ngủ trong căn phòng tràn đầy mùi thuốc, nàng nói làm như vậy mới có thể ở gần chăm sóc hắn.

“Những ngày này vất vả cho em.” Giang Thành vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt vợ mình, dịu dàng nói, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.

Kim Ngọc Tú dùng hai tay cầm lấy bàn tay to của chồng, áp sát vào mặt không muốn xa rời.

“Không vất vả.” Nàng nhìn chăm chú vào Giang Thành bằng đôi mắt to, trong vắt.

“Chỉ cần anh Thành có thể khỏi bệnh, em có làm gì cũng không cảm thấy vất vả.”

Giang Thành thở dài, ôm nàng vào trong lòng.

“Nếu như, anh không thể đứng lên được thì sao?” Giọng nói của hắn cực nhẹ, phát ra ở bên tai nàng.

“Không, sẽ không đâu.” Nàng dựa sát vào chồng, nhớ tới hình ảnh cường tráng trước đây của hắn, và hình ảnh suy yếu của bây giờ, khóe mắt không ngăn được dòng lệ.

“Các bác sĩ cũng cho biết, bệnh tình của anh có tiến triển rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, là có thể xuống giường đi lại.”

“Chỉ sợ anh nằm lâu, xương cốt đều cứng ngắc cả rồi.” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua gò má phấn hồng của nàng, dịu dàng hỏi:

“Nếu anh thật sự đi không được, vậy thì phải làm sao bây giờ?”

“Em cõng anh.” Nàng nói mà không hề do dự.

Giang Thành cười khẽ.

“Lưng của em làm sao mà cõng nổi anh?” Dáng vẻ mảnh mai của nàng, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ nát.

“Có thể.” Nàng thật kiên trì.

“Được, được, được. Em có thể.” Hắn dỗ dành.

“Vậy em phải ăn nhiều một chút, vậy thì mới có đủ sức để cõng anh.”Sức ăn của nàng vốn rất ít, từ sau khi hắn sinh bệnh, bởi vì nàng lo lắng mà sức ăn so với bình thường càng ít hơn nữa.

“Được.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, chỉ cần là hắn yêu cầu thì từ trước đến nay nàng chưa từng cự tuyệt.

Nàng yêu Giang Thành, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền yêu say đắm, khó có thể tự kiềm chế. Nàng yêu hắn tha thiết sâu nặng như vậy, vì thế nàng nguyện ý vì hắn mà trả giá hết thảy.

Cho nên, trước khi hắn bình phục, nàng phải vì hắn mà chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện.

“Anh Thành, anh phải nhanh chóng khỏe lại nha.” Nàng dựa vào trong ngực hắn, nói rất nhỏ, dùng đôi tay nho nhỏ của mình, cố gắng hết sức ôm lấy chồng.

Chờ sau khi hắn khỏi hẳn, nàng đã tính toán tỉ mỉ, muốn tặng cho hắn một món quà thật lớn. Món quà kia, sẽ cho hắn biết, nàng thương hắn biết bao nhiêu.

Kim Ngọc Tú nhắm hai mắt lại, say mê nghe tiếng tim đập của chồng mình.

Đồng thời bàn tay nhỏ bé của nàng, ở phía sau lưng chồng hé ra một tờ giấy đã bị xé nát, đến nỗi nhìn không ra ban đầu trên tờ giấy đó đã viết những gì.

Tin tức trên tờ giấy, đã sớm được nàng ghi nhớ trong đầu.

Đó chính là bí mật đã làm cho tâm tình nàng sung sướng.

Thanh Phong mang thai.

Đêm đã khuya, hộp đêm vốn dĩ ồn ào náo nhiệt cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

Sau khi tận tình tìm niềm vui, từng người một lần lượt rời đi, hộp đêm to như vậy, ngược lại trong có vẻ cực kỳ vắng vẻ. Tất cả khách đều đã rời đi, chỉ còn lại đám nhân viên phục vụ lặng lẽ tập trung dọn dẹp, sửa sang lại.

Sau một lúc lâu, ngọn đèn thủy tinh thật lớn cũng tắt, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt và ảm đạm.

Khi cửa sau chưa kịp khóa lại, đã bị người ta âm thầm mở ra, đầu tiên là một bóng người cao lớn bước vào, đi theo ở phía sau là một thân hình thânh mảnh, thon thả được bao bọc trong một chiếc áo măng tô to dày. Hai người bước dọc theo những ngọn đèn nhỏ chưa tắt, nhanh chóng xuyên qua hành lang âm u, đi vào khu ghế lô trên lầu ba của hộp đêm.

Bên trong ghế lô, tràn ngập mùi thuốc lá, sớm đã có người đang chờ sẵn ở đó. Phía trước điếu xì gà có đốm lửa lóe lên, lúc sáng lúc tối, đã đem cặp mắt đen lạnh lung của người đàn ông ở phía sau làn khói trắng, soi chiếu một cách cực kỳ rõ ràng.

“Tôi không thích đợi người khác.” Giọng nói lãnh đạm cất lên, Hắc Trọng Minh chậm rãi nhả khói từ điếu xí gà ra bên cạnh, cặp mắt đen lợi hại nhìn chăm chú vào hai người trước mắt.

“Có điều, tôi thật sự rất ngạc nhiên, tại sao hai người lại yêu cầu bí mật được gặp tôi?” Hai ngày trước, hắn nhận được một lời mời chính thức hẹn gặp của họ.

Chỉ là thiếp mời kia cũng không phải nhờ người ta đưa đến, mà là trực tiếp đặt ở chính giữa bàn làm việc của hắn, cố ý để hắn tự mình mở ra.

Điều này chứng minh, đối phương có năng lực có thể xâm nhập vào Hắc gia, nhưng chỉ để lại thiếp mời rồi sau đó liền rời đi, nội dùng của thiếp mời cũng rất đơn giản, chỉ mời hắn đêm khuya của hai ngày sau gặp mặt tại khu vực ghế lô trong hộp đêm của hắn, chữ ký trên thiếp mời làm cho hắn im lặng nhướng mày. Khi hắn bật lửa đốt thiếp mời, trong lòng hắn đã quyết định, hai ngày sau sẽ đi đến điểm hẹn.

Người đàn ông mặc áo măng tô lấy mũ xuống, phủi phủi tuyết dính trên đầu. Thân hình hắn cao lớn, ngũ quan thô kệch, khi cười trên khóe miệng có nếp nhăn thật sâu, nhưng vẻ mặt của hắn giờ phút này vừa nghiêm túc lại vừa thận trọng, không thấy một chút ý cười.

Người mặc áo măng tô to dày ngẩng mặt lên. Cởi áo khoác và tháo mũ xuống, để lộ ra gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt, dừng như rất khó có thể nhận ra rốt cuộc gương mặt của người này là nam hay nữ.

“Chúng tôi hẹn anh gặp mặt là vì Thanh Phong.” Liễu Vũ không lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng ra ý đồ hôm nay mình đến đây.

Hắc Trọng Minh ngồi trong chiếc ghế bọc da, con ngươi đen lạnh lung u ám hiện liên một tia gợn song gần như rất khó phát hiện ra.

“Mẫu Đơn.” Hắn thản nhiên nói.

“Cái gì?”

“Cô ấy không phải Thanh Phong, cô ấy là Mẫu Đơn.”

Liễu Vũ và Sở Lãnh nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

Tại sao Hắc Trọng Minh lại kiên trì gọi Thanh Phong như vậy? Điều này tượng trưng cho dục vọng mãnh liệt muốn giữ lấy Thanh Phong của hắn. Chuyện này đối với mục đích của bọn họ, sẽ tạo thành trở ngại thật lớn.

Liễu Vũ đi lên phía trước, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hắc Trọng Minh, nhưng không có cách nào nhận ra cảm xúc giờ phút này của hắn.

“Cho dù là Thanh Phong, hay là Mẫu Đơn, chuyện này cũng không quan trọng, tất cả chúng ta đều biết, đó là cùng một người.”

“Vậy thì sao?”

Liễu Vũ nhìn chăm chú vào hắn, nghiêm túc gằn từng tiếng hỏi:

“Cần điều kiện gì, anh mới đồng ý thả Mẫu Đơn ra?”

Hắc Trọng Minh nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch lên:

“Hai người muốn bàn điều kiện?”

“Phải.” Liễu Vũ gật đầu.

“Chỉ cần anh nói ra điều kiện, nếu trong khả năng chúng tôi có thể làm được, chúng tôi sẽ cố hết sức đi làm.” Trên thực tế, Liễu Vũ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cùng Hắc Trọng Minh bàn điều kiện, hành động như vậy không khác gì bảo hổ lột da (Hán Việt: DỮ HỔ MƯU BÌ — bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương) Nhưng vì Thanh Phong, hắn đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể ra hạ sách này.

Hắc Trọng Minh dập tắt điếu xì gà, nhìn xuyên thấu qua làn khói trắng còn sót lại, thay phiên xem kỹ Sở Lãng và Liễu Vũ đang đứng trước mắt

“Hai người thông minh hơn so với Lãng Thần.” Hắn cười lạnh.

Vẻ mặt trầm tĩnh của Liễu Vũ không thay đổi, lại mở miệng lần nữa:

“Nói ra điều kiện của anh.”

Hắc Trọng minh không đáp, hỏi ngược lại:

“Các người tới gặp tôi, tại sao phải giấu diếm Kim Ngọc Tú?” Câu hỏi sắc bén của hắn đâm trúng tim đen bọn họ.

Hai bên đối địch gặp mặt đã là chuyện không tầm thường, hơn nữa trên thiếp mời, chỉ có hai người bọn họ ký tên, không thấy con dấu của Kim Ngọc Tú, hơn nữa thời gian và địa điểm gặp mặt đều là vì tránh tai mắt của người khác, có thể thấy được lần gặp mặt này, đã giấu diếm Kim gia để tiến hành.

Vẻ mặt Sở Lãng có một tia thay đổi, nhưng thật ra Liễu Vũ tuấn tú dường như đã sớm đoán trước được sẽ phát sinh vấn đề như vậy nên vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Chúng ta nguyện trung thành chủ tử, nhưng chúng tôi không thể đồng ý với cách làm của phu nhân.” Liễu Vũ chậm rãi trả lời.

Vốn dĩ tất cả tin tức tình báo mà Kim gia sở hữu được, đều từ Liễu Vũ cung cấp, nhưng phu nhân âm mưu, đã đưa Thanh Phong đến bên người Hắc Trọng Minh, chuyện này cũng hoàn toàn được tiến hành trong bí mật. Ngay cả những người thân tín như bọn họ, cũng tại buổi tiệc kia mới phát hiện ra sự thật, lúc đó Thanh Phong đã là người đàn bà của Hắc Trọng Minh.

Kim Ngọc Tú thoạt nhìn rất đơn thuần nhưng tâm tư so với Giang Thành càng quỷ dị khó dò. Tính toán của nàng chỉ cất giấu trong lòng, bất ỳ kẻ nào cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Bọn họ đối với Giang Thành tuyệt đối không có hai lòng, nhưng đối với Kim Ngọc Tú thì đã có nghi ngờ.

Khiến cho Thanh Phong phải rơi vào cảnh nguy hiểm, đã làm cho bọn họ khó có thể chấp nhận. Khi bọn họ biết Lãng Thần phản bội, mặc dù trước đây có cảm kích Kim Ngọc Tú nhưng bọn họ cũng không đi ngăn cản Lãng Thần, mà ngược lại có lúc còn âm thầm trợ giúp, càng ngày bọn họ càng nhận thấy được, mọi chuyện phức tạp hơn so với bình thường rất nhiều.

Bọn họ lo lắng cho Thanh Phong, nhất là sau khi biết được tin Thanh Phong đã mang thai, bọn họ lại đứng ngồi không yên, rất sợ Hắc Trọng Minh sẽ làm tổn thương nàng.

Mắt thấy Hắc Trọng Minh chập chạp không đáp lời, ngay cả Sở Lãng cũng nhẫn nại không được, thốt lên:

“Mau nói điều kiện của anh, hoặc là ra giá đi.” Hắn cố nén phẫn nộ cùng lo lắng trong lòng, vội vã muốn gặp Thanh Phong. Đêm đó hắn lẻn vào Hắc gia, bởi vì thời gian cấp bách nên chỉ có thể để lại thiếp mời, cũng không có cơ hội gặp mặt Thanh Phong để xác định nàng có bình yên vô sự hay không?

“Không có.” Hắc Trọng Minh thản nhiên nói.

“Không có điều kiện, không có giá, Mẫu Đơn không bán.” Tuy rằng miệng hắn nói chậm rãi từng từ, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định.

“Anh muốn đối phó với cô ấy thế nào?” Lòng Sở Lãng nóng như lửa đốt, ép hỏi.

“Điểm này không cần cậu quan tâm.” Hắn nói thật nhẹ nhàng bâng quơ.

Sở Lãng phẫn nộ nheo mắt lại, tay nắm chặt thành quả đấm, cất bước đi về phía trước, đang muốn túm lấy vạt áo của Hắc Trọng Minh thì một bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé chặn hắn lại, ngăn cản hắn tiến lên phía trước.

“Vậy thì, chúng tôi chỉ muốn biết một chuyện.” Liễu Vũ bình tĩnh hỏi:

“Cô ấy an toàn chứ?”

“Cô ấy rất an toàn.”

“Anh sẽ không thương tổn cô ấy?”

Con ngươi đen âm u rét lạnh hiện lên một tia sắc bén. Sau một lúc lâu, Hắc Trọng Minh mới mở miệng.

“Không ai có thể thương tổn cô ấy.”

Liễu Vũ gật đầu, biết câu nói này đã là một lời hứa hẹn, an nguy của Thanh Phong tạm thời không cần bọn họ lo lắng. Nếu Hắc Trọng Minh cung cấp sự bảo vệ chu toàn, vậy thì Thanh Phong ở lại Hắc gia, có lẽ sẽ an toàn hơn nhiều so với trở lại Kim gia.

“Cám ơn anh đã thu xếp công việc để đến gặp mặt trò chuyện với chúng tôi đêm nay.” Liễu Vũ lễ phép gật đầu cám ơn.

“Chúng tôi cáo từ trước.” Vẻ mặt Sở Lãng kinh ngạc không dám tin, bàn tay to chuẩn bị tóm lấy thân hình mảnh khảnh của Liễu Vũ:

“Khoan đã, Liễu Vũ, chúng ta còn không thể đi —”

“Đúng vậy, đi nhanh như vậy rất đáng tiếc.” Hắc Trọng Minh mâm mê khóe miệng, cầm lấy một phần văn kiện vẫn nằm im trên bàn kể từ khi hai người bọn họ bước vào.

“Không bằng hai người ở lại, nghe một chút về điều kiện mà tôi đưa ra.”

Liễu Vũ dừng bước, quay đầu lại:

“Điều kiện của anh?”

“Đúng vậy.”

“Về chuyện gì?”

“Đánh sập Kim gia.” Bốn chữ này làm cho người ta sợ hãi, mà hắn lại nói ra cực kỳ nhẹ nhàng, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay tốt xấu ra sao.

Vẻ mặt của Sở Lãng và Liễu Vũ đồng thời thay đổi.

Người đàn ông này, dám yêu cầu bọn họ phản bội Kim gian

“Không thể nào!” Liễu Vũ trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Thật sao?” Lúc này đây Hắc Trọng Minh mới thật sự lộ ra nụ cười.

“Không có chuyện gì là không thể.”

“Chủ nhân và Kim gia đối với chúng tôi ơn trọng như núi.”

“Thật không?” Hắn lại hỏi, ý cười càng sâu.

“Trước tiên hãy xem qua phần văn kiện này đi, có lẽ sau khi xem xong, hai người sẽ cảm thấy có hứng thú để nghe một chút về điều kiện mà tôi đưa ra.” Hắn cầm văn kiện trong tay, tùy ý quăng về phía trước.

Động tác Sở Lãng nhanh chóng, gấp rút tóm được văn kiện, rồi trực tiếp đem văn kiện giao cho Liễu Vũ, người thiếu niên bên cạnh mà hắn vẫn luôn che chở, trừng ánh mắt cảnh giác về phía Hắc Trọng Minh.

Liễu Vũ mở văn kiện ra, mau chóng giở ra xem. Nhưng càng tiếp tục xem thì sắc mặt của Liễu Vũ lại càng trắng bệch, đến cuối cùng, hai tay cầm văn kiện đã run rẩy kịch liệt, rốt cuộc cũng không thể cầm được phần văn kiện chứa đầy bí mật khủng khiếp này.

Nhận thấy người thiếu niên bên cạnh, sau khi xem xong văn kiện vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thân hình gầy còm cũng lung lay sắp ngã, Sở Lãng vội vàng ra tay giúp đỡ, vẻ thô kệch trên mặt càng hiện rõ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Liễu Vũ, cậu có sao không?” Thật ra trên phần văn kiện đó đã ghi cái gì? Lại có thể làm cho Liễu Vũ vốn bình tĩnh cũng khiếp sợ như thế?

Liễu Vũ suy yếu thở dốc, sắc mặt càng them tái nhợt, cánh tay nhỏ bé run run, nhanh chóng cầm lấy tay Sở Lãng, hai mắt trực tiếp nhìn chằm chằm Hắc Trọng Minh.

“Tất cả những gì ghi trên văn kiện này đều là sự thật?” Tầm mắt của hắn cố ý nhìn về phía phần văn kiện rơi trên mặt đất.

“Rất có thể là do anh cố ý giả tạo.”

Hắc Trọng Minh vẫn ngổi ở chỗ cũ, bất động như núi.

“Cậu có thể đi điều tra.” Hắn lẳng lặng nhìn hai người trước mắt, dường như dùng giọng điệu khen ngợi nói:

“Tôi tin là, với năng lực của cậu, cậu chắc chắn có biện pháp điều tra được, thật ra phần văn kiện này có phải do tôi bịa đặt ra hay không?”

Liễu Vũ cắn chặt môi, thân hình mảnh khảnh vẫn không gnừng run rẩy.

Đêm nay, vốn nên là từ bọn họ đưa ra điều kiện với Hắc Trọng Minh, nhưng phần văn kiện này, lại khiến cho bọn họ từ thế chủ động chuyển sang thế bị động.

Người đàn ông ngồi trên ghế da, lại mở miệng lần nữa, âm điệu trầm thấp giống như ma quỷ:

“Khi nào điều tra ra, cũng đừng quên, tôi rất chờ mong có thể hợp tác cùng các người.”

Ở biệt thự Hắc gia, tự do của Mẫu Đơn đã bị hạn chế rất nhiều.

Từ khi Hắc Trọng Minh phát hiện nàng mang thai, lại còn có ý định phá thai, hắn liền phái người hầu lúc nào cũng phải trông chừng nàng, không cho nàng có cơ hội ở riêng một mình.

Vào ban ngày, bọn người hầu nhắm mắt theo đuôi, hầu hạ nàng vô cùng cẩn thận, sợ nhất là nàng té ngã sẽ bị thương, bởi vì Hắc Trọng Minh đã hạ lệnh, một khi nàng hay là thai nhi trong bụng nàng có xảy ra chuyện gì sơ xuất, thì tất cả người hầu của Hắc gia đều phải đầu rơi xuống đất.

Còn ban đêm, bọn người hầu sẽ làm bạn với nàng mãi cho đến khuya, khi Hắc Trọng Minh trở về họ mới báo cáo tất cả việc lớn việc nhỏ về nàng, cả ngày nàng đã ăn những thứ gì, làm những chuyện gì, sau đó cung kính rời khỏi phòng ngủ chính.

Mẫu Đơn vẫn ở tại phòng ngủ chính, mỗi đêm Hắc Trọng Minh đều dùng hai tay ôm nàng vào trong lòng ngực, buộc thân hình cứng ngắc của nàng phải ngủ thiếp đi bên cạnh thân thể cao lớn rắn chắc của hắn.

Chỉ là ngay cả khi hắn nhốt nàng, ôm nàng, thân thể bọn họ kề sát nhau, nhưng hai trái tim lại như cách xa thiên sơn vạn thủy.

Mẫu Đơn càng lúc càng quen thuộc với độ ấm của hắn, hơi thở của hắn, thậm chí có nhiều đêm khuya rét lạnh, nửa tỉnh nửa mê, khi nàng giật mình tỉnh lại thì phát hiện chính mình đã vô ý thức vùi vào lòng ngực ấm áp của hắn, tay còn quàng lấy cổ hắn.

Mỗi một lần như thế, nàng đều khiếp sợ buông tay, xoay người đến góc giường.

Nhưng lần nào cũng vậy, hắn đều vươn tay ra, ôm lấy nàng đang hoảng hốt như con nai con, lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa.

Tình huống như vậy làm cho nàng cảm thấy thật phức tạp. Nàng chỉ có thể nỗ lực giấu đi tất cả cảm xúc, cũng giấu luôn tâm tình của mình, lặp đi lặp lại với bản thân, cho dù Hắc Trọng Minh lại nói cái gì hay là cái gì với nàng, nàng đều không cần để ý tới nữa.

May mà từ mấy ngày trước đến giờ, ngoại trừ ban đêm ôm nàng nhốt trong lồng ngực rộng lớn của hắn ra, hắn cũng không có làm gì quá đáng, không có dùng ngôn ngữ tàn khốc tra tấn nàng hay là yêu cầu thân thể của nàng phải đáp ứng hắn.

Mẫu Đơn đoán rằng, tất cả những chuyện này đều là bởi vì thai nhi trong bụng nàng.

Sau khi trải qua lần thử nghiệm đáng sợ kia, nàng biết bản thân căn bản không có biện pháp bóp chết sinh mệnh nhỏ bé này. Tuy chuyện mang thai là ngoài dự định của nàng, hoàn toàn dọa nàng sợ hãi, cũng làm cho nàng luống cuống tay chân, nhưng mà lòng của nàng vẫn không đủ cứng rắn để sát hại đứa con của chính mình.

Nàng quyết định, phải sinh hạ đứa nhỏ này.

Có điều nàng cũng biết, bản thân không thể mang đứa nhỏ này trở lại Kim gia.

Mạng của nàng thuộc về Kim gia, là người phụ nữ lúc nào cũng sẵn sàng nguyện trung thành vì Kim gia mà chết, làm sao có thể nuôi nấng đứa trẻ mới sinh? Còn nữa, Hắc Trọng Minh cũng tuyệt đối không cho phép nàng mang theo đứa nhỏ rời đi.

Cho nên, đứa nhỏ này chỉ có thể ở lại Hắc gia, ở lại bên cạnh Hắc Trọng Minh.

Hắn là người có năng lực, có thể bảo vệ đứa con của mình. Khi hắn phát hiện nàng mang thai rồi lại có ý định phá thai, phản ứng kịch liệt thể hiện rất rõ ràng, cũng chứng minh hắn quan tâm đến đứa nhỏ này. Dù sao, đứa nhỏ này cũng là cốt nhục của hắn, là người thừa kế toàn bộ đế quốc ngầm của hắn.

Lúc đưa ra quyết định, Mẫu Đơn cũng luôn nói với bản thân mình, quyết định này, không liên quan gì đến đêm hôm đó.

Đêm hôm đó, hắn rít gào rống giận với nàng.

Đêm hôm đó, hắn đã ở trước mặt nàng tiết lộ cảm xúc chân thật.

Hắc Trọng Minh, là có tâm.

Chính là hắn che giấu rất giỏi, người bên ngoài chỉ biết là hắn tàn khốc, máu lạnh, chỉ mình nàng biết, có một số hành vi, một số từ ngữ vẫn có thể đâm bị thương trái tim hắn.

Anh không phải cha anh. Khi Hắc Trọng Minh nói những lời này, biểu hiện trên mặt hắn làm nàng rung động sâu sắc,thậm chí làm cho lòng của nàng thắt chặt, đau đớn âm ỉ.

Anh không phải ông ấy, em cũng không phải mẹ anh……..Chỉ cần nhớ tới đêm đó, sau khi hắn uống say nói nhỏ, tảng băng trên ngực nàng cũng dần dần tan chảy, phơi bày ra một phần yếu đuối nhất.

Điều này làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích, lại không thể thoát khỏi, giờ phút xung quanh im lặng, giọng nói rất nhỏ khàn khàn của hắn cất lên, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vang lên trong đầu nàng.

Mình vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng sẽ không cùng hắn…………Nàng kiềm chế, chống cự không ngừng lặp lại lời cảnh cáo chính mình, không thể mềm lòng đối với Hắc Trọng Minh. Nàng không thể thừa nhận hậu quả khi đối với hắn mềm lòng.

Nàng nói với hắn, nàng hận hắn.

Nhưng mà, chỉ có nàng biết, cảm xúc của nàng đối với hắn, không chỉ đơn thuần là hận, mà là trộn lẫn rất nhiều thứ cảm giác phức tạp và khắc sâu, đây là tất cả tư vị mà kiếp này nàng đã nếm qua.

Khi Hắc Trọng Minh tiếp cận nàng, và cả thời điểm hắn chạm vào nàng, những cảm xúc lung tung này sẽ giống như là cơn thủy triều vọt tới từng trận từng trận, đe dọa muốn bao phủ lấy nàng.

Đến bây giờ, nàng còn có thể kiên cường chống đỡ, không cho phép chính mình rơi vào hố sâu.

Nhưng hết lần này đến lần khác, tự chủ của nàng đều bị ánh mắt của hắn, những va chạm nhẹ nhàng của hắn, vòng tay ôm siết của hắn làm cho càng lúc càng trở nên dao động. Tình cảm đối với hắn tựa như con mèo bị rơi vào trong đống sợi lên hỗn loạn, vùng vẫy không ngừng làm cho mọi thứ rối loạn cả lên, đến nỗi ngay cả nhìn nàng cũng không dám nhìn kỹ.

Rơi vào hố sâu, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên trước khi sự kiềm chế của nàng tan rã, nàng phải nhanh chóng rởi khỏi người đàn ông này.

Mẫu Đơn đã có quyết định.

Sau khi sinh hạ đứa nhỏ một ngày, nàng sẽ rời khỏi Hắc gia, rời khỏi Hắc Trọng Minh, tránh né thật xa người đàn ông là nhiễu loạn tâm trí nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.