Mạt Thế Chi Thuận Theo Kịch Tình

Chương 46




Diệp Tử Tân không nghĩ đả thảo kinh xà, bọn hắn lại tìm không được lý do cự tuyệt Cố Quân Ngôn đồng hành, cho nên hắn chỉ là quay về phòng chuyển hai vòng, cọ xát rồi rửa mặt sau liền nhận mệnh. Nhân tố không xác định, vốn nên tùy thân mang theo.

Đồng thời đi ra theo chân bọn hắn cùng nhau dạo khu an toàn, thế nhưng còn có không động sẽ vẫn oa ở trong phòng làm hoá thạch Chu Kỳ, những người khác ngược lại rất có mắt thấy nhất trí lánh xa, không để làm bóng đèn trước mắt bọn hắn.

Thấy vẻ mặt Diệp Tử Tân hiện lên biểu tình như gặp quỷ, Chu Kỳ lười biến duỗi eo một nửa liền bất đắc dĩ giải thích: "Ta là muốn đi xem khu an toàn này có thể xử dụng tử thiết  điện bị hay không."

Tiểu cô nương hôm nay mặc một kiện váy màu vàng sáng sạch sẽ, tóc thắt một bím dài, thấy đám người Diệp Tử Tân đi ra trước nhe răng cười hỏi: "Các vị lão bản hôm nay muốn đi chỗ nào dạo chơi trước?" Ngón tay đặt ở sau lưng nàng theo bản năng xoắn lại cùng nhau.

Diệp Tử Tân nhìn xuống bụng chính mình quyết đoán hỏi: "Có nơi nào có thể ăn sáng một chút hay không?"

Biểu tình trên mặt Tiểu cô nương cương một chút, có chút ngượng ngùng giải thích: "Lão bản thực xin lỗi, hiện tại vật tư khan hiếm, trong khu an toàn loại nhỏ này, không ai sẽ bỏ ra vật tư trân quý để mở tiệm cơm."

Diệp Tử Tân xua tay nói: "Nga, như vậy. Không cần giải thích, là ta không rõ tình huống."

Tiểu cô nương chớp mắt, thật cẩn thận hỏi han: "Các vị lão bản có phải còn chưa dùng cơm hay không, thật ra nhà của ta có thể nấu cơm, thế nhưng nguyên liệu nấu ăn phải cần lão bản chính mình chuẩn bị, không biết......"

Diệp Tử Tân nghe vậy nhìn về phía Đường Thù, hiển nhiên là được chú ý, Đường Thù do dự một chút nói: "Chi Hằng cùng Hoa bá hẳn là đã chuẩn bị tốt bữa sáng, chúng ta có thể dùng xong rồi lại xuất môn."

Tiểu cô nương nghe vậy vội la lên: "Các vị lão bản, mẹ ta làm cơm đặc biệt ăn ngon......"

Diệp Tử Tân lại đem đầu chuyển hướng Đường Thù, ăn cơm tập thể hơn hai tháng, cho dù có lão quản gia thường xuyên xuống bếp nhưng cũng có chút thừa nhận không nổi, Đường Thù thở dài: "Ngươi tùy ý đi."

"Ngươi chờ một chút, ta đi lấy nguyên liệu nấu ăn." Diệp Tử Tân mỉm cười xoa nhẹ tóc Tiểu cô nương, rồi xoay người đi trở về. Hắn nói về lấy nguyên liệu nấu ăn, bất quá là vì tránh tai mắt người khác, lấy ra nguyên liệu nấu ăn trong không gian.

Hắn cũng không dám chọn loại còn mới, để tránh rước lấy phiền toái. Chỉ là lấy một ít vò lạp xưởng, nhiều rau xanh bảo tồn cùng một túi gạo nhỏ, tìm một cái ba lô lớn một chút đặt toàn bộ ở bên trong, hừ một điệu hát dân gian liền đi ra.

Mấy người Đường Thù nghe Diệp Tử Tân ngâm nga nửa ngày cũng chưa nghe ra chuẩn xác là hắn đang hát bài nào, Chu Kỳ nhịn không được hỏi trước tiên: "Lão Đại ngươi đang hát cái gì?"

Diệp Tử Tân một phen ôm lấy cổ Chu Kỳ, ánh mắt lại phiêu về Đường Thù bên cạnh: "Ngươi là cây táo nhỏ của ta."

"Ngạch......" Bị ghê tởm đến không biết phải nói cái gì và vân vân Chu Kỳ: "Còn bao lâu chúng ta mới tới?"

Tiểu cô nương vẫn luôn ở phía trước dẫn đường, xoay qua... Nở một nụ cười: "Rất nhanh sẽ tới."

Không biết vì cái gì Đường Thù từ trong tươi cười của nàng nhìn ra một tia miễn cưỡng, lập tức liền bất động thanh sắc túm lấy cổ tay Diệp Tử Tân.

Hai người hợp tác đã lâu, chỉ dựa vào một chút động tác nhỏ Diệp Tử Tân liền rất nhanh minh bạch ý của Đường Thù, tuy rằng vẫn là một bộ dáng lười biếng, nhưng sống lưng cơ thể lại căng thẳng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu cô nương.

Chu Kỳ cách Diệp Tử Tân gần nhất, tự nhiên thấy được vẻ mặt của hắn, không khỏi tò mò hỏi: "Lão đại ngươi đang nhìn cái gì?"

Diệp Tử Tân nằm úp sấp trên vai Chu Kỳ, nhỏ giọng nói: "Không có gì, ngươi trong chốc lát theo sát ta là được rồi."

Chu Kỳ cái hiểu cái không "Nga"  một tiếng, quay đầu lại lần nữa thì người nằm úp sấp phía sau đã không thấy tăm hơi.

"Đường lão đại, ngươi ghen còn có thể biểu hiện rõ ràng hơn chút nữa sao?" Diệp Tử Tân nhìn tay chính mình bị Đường Thù nắm chặt, nhịn không được cong người về phía sau nhìn Cố Quân Ngôn phía bên kia đen mặt.

"Ta ghen, bất quá là ngươi muốn nhìn không phải sao?" Đường Thù thân thủ đem Diệp Tử Tân kéo dến, y không phải không biết thời điểm Diệp Tử Tân cố ý cùng người khác thân cận, trong đó có bao nhiêu phần là đang diễn trò cho mình xem, lại vẫn là sẽ cảm giác thấy phi thường bất mãn: "Vui vẻ?"

Diệp Tử Tân nhún vai, hắn lúc trước bị Đường Thù cảnh cáo  nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không được ngẫu nhiên hồi báo một chút?

Tiểu cô nương trụ ở khu dân nghèo bên cạnh khu an toàn, trên ngã tư đường rất ít người, ngẫu nhiên chỉ có nạn dân quần áo tả tơi đi qua vội vàng. Mặt đất cùng trên tường có những vệt máu đen đã khô từ lâu, đem ấn ký tử vong tuyên khắc vào trên phiến thổ địa này.

Tiểu cô nương sau khi đến nơi này rõ ràng là nói ít hơn, không hề giới thiệu tỉ mỉ  về tình huống xung quanh, cảm xúc cả người đều buộc chặt lên.

Diệp Tử Tân vỗ xuống bả vai Tiểu cô nương: "Tiểu muội muội nhà ngươi ngay tại phụ cận này?"

"A?!" Tiểu cô nương hoảng sợ, ngữ khí hàm hồ nói: "Sắp...... Cũng sắp tới rồi!"

Diệp Tử Tân thân thủ đặt tại đỉnh đầu Tiểu cô nương, trấn an nói: "Chúng ta cũng không phải người xấu, ngươi cũng không cấn sợ hãi."

Tiểu cô nương cắn cắn môi, bật thốt lên: "Ta......"

Diệp Tử Tân ở trên môi làm một cái thủ thế cấm âm: "Nên đến cuối cùng sẽ đến." Diệp Tử Tân thẳng lưng nhìn phía trước, hơn nữa bọn hắn hiện tại tốt xấu gì trong lòng cũng có chuẩn bị, tổng so với không biết địch nhân sẽ từ nơi này nhảy ra tốt hơn nhiều.

Tiểu cô nương trụ trong gian phòng là ở lầu một, nàng thật cẩn thận lấy ra chìa khóa mở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Tử Tân liếc mắt một cái, rồi mới lập tức dẫn đầu đi vào: "Mẹ, ta đã trở về."

Trong phòng thực yên lặng không ai trả lời, Tiểu cô nương thăm hỏi rồi bước vào trong vài bước.

"Cẩn thận!" Diệp Tử Tân thân thủ đem Tiểu cô nương kéo đến phía sau người, Đường Thù đồng thời đem Chu Kỳ kéo đến một bên, vừa mới đi đến trước cửa Cố Quân Ngôn cũng nghiêng người vọt đến  ngoài cửa. Mấy cây tên trong suốt bay xẹt qua nơi bọn hắn vừa mới đứng, chỉ để lại từng đạo vết tích. Đường Thù dứt khoát ở trên đất dựng lên một mảnh tường băng, đem mọi người hộ ở bên trong, chặn đợt tên thứ hai bắn tới đây.

Tiểu cô nương bị Diệp Tử Tân bán ôm trong lòng, rốt cục nhịn không được khóc lớn ra: "Ta đã đem người các ngươi muốn mang đến, các ngươi mau thả mẹ ta ra!"

"Nha đầu ngốc đừng sợ, chúng ta giúp ngươi cứu mẹ ra được không?" Diệp Tử Tân đem Tiểu cô nương phóng tới một bên, xoa nhẹ tóc của nàng, mới quay đầu nhìn về phía phòng ở: "Đánh nhau còn phải trốn trốn tránh tránh, đây là đạo đãi khách của Tần gia?"

"Đáng tiếc các ngươi cũng không phải khách nhân, mà là người phải chết." Thanh niên ôm cung từ trong phòng đi ra, đúng là con nuôi của Tần gia kia. Hắn thậm chí không có phủ nhận mình là được Tần gia phái tới, khi nói chuyện trên mặt còn mang theo ý cười, phảng phất như trong mắt hắn gϊếŧ người thoạt nhìn cũng dễ dàng như gϊếŧ tang thi.

Diệp Tử Tân nhìn vào lồng ngực thanh niên, không có tên: "Cụ tượng dị năng? Đem cung của ngươi hủy đi có phải là được hay không?"

"Không ngại đến thử xem xem."

Khi giọng nói của thanh niên hạ xuống, trong phòng lại nhiều ra tám nam nhân mặc tây trang màu đen. Bọn họ trước khi tiếp nhận nhiệm vụ đều xem qua bức họa, tất cả công kích đều dồn hết lên người Đường Thù cùng Diệp Tử Tân, ngược lại là đem những người khác xem nhẹ.

Diệp Tử Tân khiến Đường Thù chế trụ tám người kia, còn mình thì rút kiếm bổ về phía cây cung trong tay thanh niên. Gϊếŧ một người cùng hủy một cái vũ khí làm mất đi năng lực công kích so sánh ra, vẫn là cái sau hắn làm càng thuận tay hơn một chút, huống chi đối thủ lần này thoạt nhìn cũng không dễ gϊếŧ như vậy.

Thanh niên một bên né tránh một bên càng không ngừng chế tạo ra tên không khí bắn về phía Diệp Tử Tân, lại bị kiếm trong tay hắn nhất nhất ngăn chặn.

Hai người một truy một trốn tốc độ nhanh ngang nhau, nhưng Minh Uyên trên tay Diệp Tử Tân đến cùng cũng là pháp khí tiên gia, cho dù so ra kém Trầm Phong hệ thống đem cho Đường Thù kia, nhưng đối địch với cung tiễn bình thường của thanh niên vẫn còn rất dễ dàng. Năm lần bảy lượt chịu công kích, cây cung trên tay thanh niên đã che kín vết tích, tùy thời đều có thể bị phách toái. (* chẻ vụn)

"Triệt." Biết địch ta thực lực cách xa, thanh niên cũng không ham chiến. Quyết đoán buông tha cho trường cung, tùy ý Diệp Tử Tân phách toái, chính hắn lại thừa cơ triệt lui về phía sau.

Chỉ là trước khi đến gần cửa sổ, thanh niên đột nhiên thân thủ chụp vào Chu Kỳ tránh ở một bên. Khi lực chú ý Diệp Tử Tân cùng Đường Thù chuyển lại đây, thì hướng thủ hạ làm một cái thủ thế. Thủ hạ hắn được lệnh sau liền nhanh chóng đi đến trước người Cố Quân Ngôn đang tránh ở phía sau cửa, trực tiếp đem người đánh choáng rồi khiêng trên vai cùng mang đi. Chín người này tốc độ chạy trốn rất nhanh, chính là nháy mắt liền vô tung vô ảnh.

Diệp Tử Tân bị phát triển của kịch tình biến hóa biến đến trở tay không kịp, tổng kết mà nói chính là sợ ngây người. Cố Quân Ngôn không phải cũng tu công pháp Ma tu sao không? Như thế nào còn dễ dàng như vậy đã bị đoạt đi rồi...... Hắn hiện tại là nên vì Cố Quân Ngôn lo lắng, hay là vì bang người đem Ma tu mang đi kia lo lắng?

"Mẹ!"

Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu cô nương gọi về thần trí Diệp Tử Tân, hắn trước liếc mắt nhìn Đường Thù một cái, thấy y không có ý muốn đuổi theo, liền đi trước vào trong phòng. Chỉ thấy một nữ nhân đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu, bị trói nằm ở trên giường sinh tử không rõ.

Diệp Tử Tân đi qua dò xét hơi thở nữ nhân, thấy nàng còn thở mới nhẹ nhàng thở ra vỗ xuống bả vai Tiểu cô nương: "Đừng sợ, mẹ ngươi còn sống, nàng chỉ là đang ngủ mà thôi."

Tiểu cô nương ôm mẫu thân mình khóc, qua một hồi mới ngẩng đầu thút tha thút thít đáp: "Cám ơn đại ca ca ta biết, ta chỉ là rất sợ hãi...... Sợ mẹ cũng sẽ cùng ba ba giống nhau không bao giờ... trở lại nữa đã......"

Diệp Tử Tân luôn luôn đối người yêu khóc không có cách, hống  hai cái cũng không thấy ngừng, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đừng khóc, chúng ta trước giúp mẹ ngươi đem dây thừng cởi bỏ rồi nói?"

"Nga." Tiểu cô nương lúc này mới lau một phen nước mắt, luống cuống tay chân đem dây thừng cột trên người mẹ toàn bộ giải khai, lại vì nàng điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái: "Đại ca ca cám ơn ngươi."

"Ngoan."

Diệp Tử Tân xoa nhẹ đầu Tiểu cô nương, xoay người liền đi ra ngoài, lại bị Tiểu cô nương từ phía sau ôm lấy: "Đại ca ca, sau khi ta lớn lên liền gả cho ngươi được không?"

Được không? Diệp Tử Tân chọn mi nhìn về phía Đường Thù đen mặt đứng ở cửa, cười đến phi thường đắc sắt *. Trước khi Đường lão đại triệt để bùng nổ, thân mình vừa chuyển phản thủ nắm bả vai Tiểu cô nương: "Ngươi còn quá nhỏ, ta cũng không có luyến đồng phích *²."

(*  đắc ý, lên mặt, vênh váo)

(*² sở thích, ham thích còn luyến đồng thì ai cũng bít zòi)

Tiểu cô nương không phục nói: "Nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ lớn......"

Nàng một câu cuối cùng còn chưa nói ra liền bị Diệp Tử Tân chặn miệng: "Vậy chỉ có thể nói ngươi ta gặp nhau đã chậm một chút, đại ca ca ta tâm đã có tương hợp."

Tiểu cô nương trợn to mắt nhìn Diệp Tử Tân ý dò hỏi thực rõ ràng.

Diệp Tử Tân lại không có trả lời, ngược lại lấy ra một túi tinh hạch nhỏ tính cả ba lô hắn đeo tới cùng nhau ném cho Tiểu cô nương, coi như là một chút bồi thường vì làm bọn họ liên lụy vào: "Hôm nay hảo hảo chiếu cố mẹ ngươi đi, chúng ta đi."

"Nhưng là đại ca ca......" Tiểu cô nương đuổi theo ra đến hai bước, lại chỉ nhìn đến Diệp Tử Tân huy tay kêu vào càng chạy càng xa.

Đi đến bên ngoài nhà sau, Diệp Tử Tân sờ sờ bụng chính mình. Không đợi hắn ai điếu chính mình không có phúc hưởng dụng bữa sáng, liền nghe Chu Kỳ hỏi: "Lão đại, Cố Quân Ngôn làm sao bây giờ?"

Không thể cho hắn lựa chọn tạm thời quên đi chuyện này sao...... Diệp Tử Tân nghĩ nghĩ nói: "Ngươi cảm thấy mục đích của đối phương là cái gì?"

Chu Kỳ nhanh chóng đáp: "Lão đại cùng Đường lão đại."

"Ân." Diệp Tử Tân phi thường khẳng định nói: "Cho nên trước khi chúng ta tự chui đầu vô lưới, đối phương chắc chắn sẽ không làm gì cậu ta." Liền tính thật sự có nguy hiểm, Ma Tu trong không gian cậu ta cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến...... Về phần muốn chui đầu vô lưới hay không loại chuyện này, vẫn là chờ trước giải quyết xong vấn đề bửa sáng rồi nói sau......

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất nhiều năm về sau......

Diệp Tử Tân ghé vào trên giường: Không biết Tiểu cô nương năm đó có trưởng thành chưa?

Đường Thù đem chăn hướng lên trên lôi kéo: Nhất định là ta không đủ cố gắng, để cho ngươi có thời gian suy nghĩ miên man.!

Diệp Tử Tân: Ân? Ân! Ngô......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.