Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 2 - Chương 25: Yêu và muốn




Nhạc Thần bán mở cánh môi, mang theo ánh nước sáng bóng, bị hôn đến đỏ tươi; hai má vựng đến đỏ bừng, đảo qua sự tái nhợt khi vừa rồi phát bệnh, đôi mắt mở thật to, sâu đen ôn nhu như đầm nước, như nước hồ xuân sâu vựng sáng ánh trời và ấm áp…

Ngu Gia Tường biết rõ cậu không thấy mình, nhưng là hy vọng cỡ nào cậu nhìn thấy mình a!

Hầu kết Nhạc Thần khẽ động, giật giật thân mình muốn thoát khỏi khống chế của Ngu Gia Tường đang vây quanh, miệng nói, “Ngươi buông ra.”

Nhìn bộ dạng Nhạc Thần xinh đẹp như vậy, Ngu Gia Tường sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt, ánh mắt sâu xa mang theo thâm trầm xâm lược tàn phá của loài sói, hắn không buông ra Nhạc Thần, ngược lại đem tay cậu đè ép càng chặt hơn, đá giầy sang một bên leo lên giường, toàn thân gần như phủ trên người Nhạc Thần, cách chăn đem Nhạc Thần đè nặng, cúi xuống vừa hôn lại vừa liếm cánh môi Nhạc Thần, trái tim Nhạc Thần kinh hoàng, dục vọng phía dưới đã sớm bán ngẩng đầu.

Từ khi thoát đi Ngu Gia Tường tới nay, bắt đầu thoát khỏi cuộc sống, mỗi ngày gấp rút lên đường đến mệt lã, lại lo lắng không yên bị nắm lấy, nào còn tâm tư muốn những cái này, sau ánh mắt lại không thấy, tình trạng thân thể phi thường kém, cậu làm sao còn có tinh lực chú ý dục vọng, qua hơn nửa năm sinh hoạt cấm dục, gần đây tình trạng thân thể cũng khá hơn nhiều, bị Ngu Gia Tường châm ngòi như vậy, không phản ứng mới là có vấn đề.

Bất quá, Nhạc Thần cũng không có ý tứ muốn làm cùng Ngu Gia Tường, dùng mặt sau thừa nhận dục vọng một người là sự việc thống khổ cỡ nào, cậu làm sao lại không biết, cậu cũng không muốn vài ngày sau đều phải uống cháo, không thể ngồi cũng không thể đi.

Ngu Gia Tường đã hôn từ môi Nhạc Thần đến hai bên má, liếm cắn lỗ tai cần cổ của cậu, thân thể Nhạc Thần vốn mẫn cảm, bị hắn hôn như vậy, thân thể liền xao động đứng lên, thật vất vả mới giữ vững tinh thần, lập tức kháng cự vặn vẹo thân thể nói, “Ngu Gia Tường, ta không cần, thân thể ta khó chịu, ngươi đứng lên.”

Ngu Gia Tường từ bờ vai Nhạc Thần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt Nhạc Thần một lát, thanh âm mang theo dục vọng khàn khàn, “Nhưng trẫm muốn ngươi.”

Nói xong liền quỵ ngồi xuống, cầm tay Nhạc Thần sờ đến long căn tinh thần sáng láng của hắn.

Nhạc Thần bị động tác này của hắn làm bỏng tay, sau khi chạm tới đột nhiên đem tay lùi về.

Nhạc Thần dời đầu đi chỗ khác, cố gắng bình phục tim đập, không muốn để ý đến người này.

Ngu Gia Tường nhìn thái độ trốn tránh của Nhạc Thần làm như không thấy, ngược lại nở nụ cười, cởi ngoại bào trực tiếp tiến vào trong chăn của Nhạc Thần.

Nhạc Thần tựa như chạy trốn rắn rết mà phản xạ hướng một bên giường di chuyển thân thể, không muốn tiếp xúc cùng hắn.

Ngu Gia Tường cường thế mà giữ chặt thắt lưng Nhạc Thần không cho cậu chạy trốn, một tay duỗi đến khố hạ Nhạc Thần sờ soạng hai cái, mới vừa rồi Nhạc Thần động tình như vậy, hắn cũng không tin cậu không có phản ứng. Cúi xuống ở bên tai Nhạc Thần nói, “Trẫm hầu hạ ngươi thật tốt!”

Nhạc Thần vươn tay đẩy vai Ngu Gia Tường, thẹn quá thành giận nói, “Còn không phải ngươi!”

Ngu Gia Tường đã muốn nắm vật kia của cậu cao thấp  di chuyển đứng lên, thắt lưng Nhạc Thần lập tức mềm nhũn, căn bản vô pháp cự tuyệt, tuy rằng tức giận, nhưng cũng tính là tiếp nhận động tác của Ngu Gia Tường.

Vừa rồi Nhạc Thần một phen chống đẩy đem chăn trượt ra một ít, Ngu Gia Tường sợ làm Nhạc Thần lạnh, trực tiếp xoay người lên thân Nhạc Thần làm cái chăn.

Hôn môi hai má của cậu, đẩy vạt áo Nhạc Thần ra, lời lẽ của hắn ở trước ngực cậu bồi hồi không đi, nắm vận mệnh của Nhạc Thần trong tay không ngừng lên xuống, phải nói, loại động tác này trên tay Ngu Gia Tường, hắn chỉ cấp cho mình Nhạc Thần, nhóm nam sủng của hắn, ai còn không tự mình đi tìm khoái cảm phát tiết, mà hắn cũng không cho rằng bản thân phải có bổn sự dùng tay làm đối phương phát tiết, hắn dùng tay thế này tất cả đều là dựa vào Nhạc Thần mà định, tay chính mình giống như còn nhớ rõ trước kia, khi hắn và Nhạc Thần còn chung một chỗ, mẫn cảm và yêu thích của Nhạc Thần, hầu hạ Nhạc Thần phải cắn chặt răng mới không rên rỉ ra tiếng.

Căn nhiệt của Ngu Gia Tường ở trên đùi cậu cọ xát, Nhạc Thần không thể không cảm nhận được sự tồn tại cùng uy hiếp của nó, tại khoái cảm và khẩn trương giống như càng thêm kích thích, vô dụng qua bao lâu thời gian, Nhạc Thần phát tiết đi ra, dính ẩm ướt tay Ngu Gia Tường còn có quần cậu.

Trong đầu Nhạc Thần có chút mờ mịt, kịch liệt thở hào hển.

Ngu Gia Tường đem quần Nhạc Thần xả xuống dưới, tay ở trên mặt nhẹ lau một chút, đem cái quần quăng ra.

Nhạc Thần mờ mịt thế này mới tỉnh ngộ lại, nẩy chân cảnh giác mà nói, “Ta đã nói rồi, ta không cần. Ngươi đã nói sẽ không miễn cưỡng ta.”

Ngu Gia Tường nhìn trên trán Nhạc Thần một tầng mồ hôi, trên mặt còn mang tình dục thẹn thùng, nhưng là, mày lại cau lại, còn có bởi vì ốm đau tra tấn mà hai má đều gầy đi, tâm kỳ thật đã muốn mềm nhũn, nhưng vẫn là tiến đến bên tai Nhạc Thần thổi nhẹ khẩu khí, vừa cười vừa nói, “Ngươi không phải mới vừa nãy nói muốn sao?”

Nhạc Thần nghĩ tên này là tên vô lại, không thể cùng hắn ấn lẽ thường mà nói, chỉ tự trách cái kia của mình không nghe lời, hiện tại làm mình đâm lao phải theo lao!

Nhạc Thần là giận chính mình, giận đến mức hốc mắt đều có chút đỏ.

Ngu Gia Tường nhìn bộ dạng này của cậu, chỗ nào còn muốn bắt buộc.

Nằm xuống bên cạnh cậu, đem chăn trên người Nhạc Thần đắp tốt, còn phi thường cẩn thận dịch tốt góc chăn.

Quỷ biết hắn phải có bao nhiêu định lực và ý chí mới có thể áp chế xuống tà niệm, bất quá, hắn đích thực là liều mạng đè xuống.

Nhạc Thần cảm thấy chân mình không an toàn, còn muốn lui về phía sau rời xa nguy hiểm một chút.

Nhạc Thần đã muốn từ trong chăn lui ra ngoài, Ngu Gia Tường lập tức kéo cánh tay cậu, có chút phát giận mắng, “Có phải không muốn đắp chăn hay không, vậy trực tiếp xốc lên đi!”

Dục vọng nam nhân không được thỏa mãn tính tình luôn luôn tương đối kém, Nhạc Thần có thể lý giải được, nghe hô hấp kiềm nén của hắn, nhớ tới vừa rồi vật của hắn nóng bỏng như bàn là ở trên chân mình cọ xát, mềm lòng, cảm thấy chính mình có chút quá đáng, giống như qua cầu rút ván.

Rối rắm trong chốc lát, có chút sợ hãi mà nói, “Ngu Gia Tường, ngươi đừng tức giận, ta cũng dùng tay giúp ngươi đi!”

Ngu Gia Tường nhìn thần tình Nhạc Thần khiếp ý và áy náy, giận dữ cũng biến mất, nhưng không biết như thế nào, miệng giống như không chế được, vẫn cố ý kích thích Nhạc Thần, cười nói, “Bên ngoài có rất nhiều nam đồng mỹ mạo nữ nhân diễm lệ, tùy tiện người nào đều có thể.”

Nhạc Thần bị ý cười trong lời nói của hắn làm cho trắng mặt, ngay đơ một trận, cảm thấy chính mình bị vũ nhục lợi hại, cũng phát giận rồi, lạnh lạnh mà nói, “Vậy ngươi đi tìm người nào đi! Ta muốn ngủ!”

Thời điểm Ngu Gia Tường nói ra miệng, thì đã có chút hối hận, nhưng lời nói lạnh lạnh như vậy của Nhạc Thần làm cho hắn cảm thấy khó chịu, đã muốn rời đi rời đi, nhưng lại nghĩ thật vất vả mới rảnh rỗi đến đây xem y, cứ như vậy rời đi không khỏi không đáng giá, lại nghĩ đến những ngón tay xinh đẹp thon dài lướt trên tỳ bà của Nhạc Thần, hạ phúc liền căng thẳng, giống như hắn chưa bao giờ hội qua công phu trên tay Nhạc Thần.

Lập tức nghĩ thông suốt, Ngu Gia Tường lại biến trở về mặt dày vô lại, sáp đến bên người Nhạc Thần, thanh âm mang theo từ tính trầm thấp, tao nhã êm tai, mị hoặc dị thường, “Trẫm vẫn là thích tay ngươi, ngươi dùng tay đến đi!”

Nói xong nắm tay Nhạc Thần một ngón một ngón nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhạc Thần biết hành vi như vậy của mình đối với một người đế vương mà nói là mạo phạm cỡ nào, nhưng cậu chính là khống chế không được chính mình.

Ngẫm lại một hồi, cảm thấy cho dù Ngu Gia Tường có muốn thân thể cậu, cậu cũng không có lý do phản kháng, cậu hiện tại không phải bị xem là nam sủng của hắn sao, như vậy còn nhăn nhó là vì cái gì.

Nhạc Thần đã muốn khuất phục lại nghe được cầu xin tha thứ lấy lòng trong giọng nói của Ngu Gia Tường, trong lòng rất là chấn động, có lẽ người này là yêu chính mình, cho nên mới dung túng như vậy.

Nhạc Thần vươn tay phải cách quần Ngu Gia Tường nắm lấy long căn thô trướng kia, ngón tay cậu linh hoạt, tiết tấu rung động mạnh mẽ, hơn nữa, cậu từ thời thiếu niên đã bắt đầu, nào không phải tự tay chính mình giải quyết, công phu trên tay phi thường tốt.

Ngu Gia Tường lập tức được ăn đến ngon ngọt.

Gắt gao ôm lấy Nhạc Thần, bên trong động tình, hắn ở hai bên má bên cổ tinh tế hôn, Nhạc Thần bị cái dạng này của hắn trên thân cũng biến thành dục hỏa.

Hai người tại trên giường ở trong chăn triền miên thật lâu mới xong, Ngu Gia Tường phi thường thỏa mãn, cho dù là tay Nhạc Thần, nhưng so với tay phi tử trong cung vẫn làm hắn cảm thấy khoái hoạt và thỏa mãn.

Hoan ái, hoan ái, có ái có tài có thể càng được nhiều vui thích đi!

Ngu Gia Tường vùi đầu chính mình vào bên cổ Nhạc Thần, nghe mùi dược hương thản nhiên trên người cậu, hít vào một hơi thật sâu, mang theo chút biếng nhác, “Nhạc Thần, trẫm thật muốn ở trên giường ngươi vĩnh viễn không đứng dậy.”

Nhạc Thần đã mệt muốn ngủ, nghe hắn nói lời này, mơ mơ màng màng mà đáp, “Ngươi nói chuyện thật vô nghĩa, ta muốn tắm rửa, nơi nơi đều là hương vị vật kia của ngươi.”

Nhạc Thần đối với chuyện giường có chút bài xích, nhưng chưa bao giờ qua thẹn thùng, muốn cự tuyệt sẽ là cự tuyệt, thời điểm có thể tiếp thu sẽ tiếp thu, những lời nói ra khiến người khác đỏ mặt xấu hổ, cậu cũng là thuận miệng sẽ nói, nhiều khi thật sự khiến người ta thầm thán.

Ngu Gia Tường ở trên cổ Nhạc Thần cắn một ngụm, cười nói, “Không có của ngươi?”

“Làm sao nhiều bằng ngươi! Mau đứng lên, ta muốn tắm sạch rồi ngủ, thực không có khí lực.” Nhạc Thần nhắm mắt lại, mí mắt đều nâng không dậy, nói chuyện cũng mơ mơ màng màng lười biếng kiệt sức.

Ngu Gia Tường ở trên môi Nhạc Thần hôn một cái, dùng chăn quấn kỹ cậu lại, đứng mặc y phục, rồi mới đến cạnh cửa phân phó muốn đổi quần áo và canh hương.

Hai người ở bên trong làm lâu như vậy, bên ngoài hoặc ít hoặc nhiều nghe được chút âm thân, Tạ Vân Trình thân là thái giám bên người Hoàng đế, Hoàng đế muốn gì đã sớm chuẩn bị tốt.

Vì thế Ngu Gia Tường vừa mới phân phó, đã cho người nâng dục dũng tiến vào, đồ vật tắm rửa, quần áo linh tinh đều chuẩn bị đủ.

Nội thị lưu lại trong phòng giúp Ngu Gia Tường thoát y tắm rửa, Ngu Gia Tường lại nhìn nhìn trên giường, để cho bọn họ đều đi ra ngoài.

Đến bên giường đem Nhạc Thần cùng chăn đều ôm lên, ánh mắt Nhạc Thần nhìn không thấy, đột nhiên bị ôm có chút kinh hoảng, vươn tay ôm cổ Ngu Gia Tường, Ngu Gia Tường thực vừa lòng cười nói, “Chúng ta đến làm uyên ương nghịch nước.”

Dùng bình phong ngăn cách tiểu gian để ngăn nhiệt khí dục dũng, thả Nhạc Thần vào bên trong trước Ngu Gia Tường mới vào. Dục dũng đơn giản cũng đủ lớn, mới có thể dung nạp hai người lớn như họ.

Nhạc Thần cũng không vì Ngu Gia Tường ở trước mặt mình lõa thể mà cảm thấy ngượng ngùng, dù sao thân thể đã chẳng làm chuyện kia, mà thân thể mọi người cũng giống nhau, có cái gì phải để ý chứ.

Chỉ là, cậu vừa rồi bị đau đầu, lại ở trong tay Ngu Gia Tường tiết hai lần, căn bản không có khí lực tự mình tắm rửa, toàn thân dựa vào ôm ấp của Ngu Gia Tường mới có thể không trượt xuống trong nước.

Khi Ngu Gia Tường tắm rửa cho cậu xong, Nhạc Thần đã muốn ở trong dục dũng nặng nề ngủ qua một giấc, trên mặt còn mang theo ủ rũ, nhưng biểu tình này vẫn là giống như một đứa nhỏ đơn thuần.

Ngu Gia Tường yêu thích mà ở trên mặt cậu hôn ngay vài cái.

Ở trong cung, cho dù là đứa nhỏ mười tuổi, cũng không có thẳng thắn và tinh thuần giống Nhạc Thần như vậy.

Vào ngày hôm sau, khi Nhạc Thần tỉnh lại, Ngu Gia Tường đã sớm đi rồi, chỗ trống bên người lưu lại một mảnh lạnh băng.

Nhạc Thần sờ soạng đệm giường không còn hơi ấm kia, có chút buồn bã tựa như sương khói ở mọi nơi trong tâm trí cậu vấn vít dập dềnh, lênh đễnh không đi.

Nghĩ đến phải chờ rất nhiều ngày sau, Ngu Gia Tường mới có thể đến, không nghĩ mới qua hai ngày, Ngu Gia Tường đã đến rồi, vẫn là buổi tối, hắn đến còn mang theo tỳ bà, khi ấy, Nhạc Thần đã muốn nằm ở trên giường, vẫn như cũ ôm tỳ bà hảo hảo vuốt ve một phen, điều huyền đàn mấy khúc, tỳ bà này có bao nhiêu hảo, chỉ có người thâm hiểu tỳ bà mới biết được.

Ngu Gia Tường bởi vì Nhạc Thần yêu thích tỳ bà không buông  tay mà đen mặt, sau Nhạc Thần cảm ơn hắn, chủ động yêu cầu hắn cùng ngủ, còn ở trên mặt hắn hôn một cái, lúc này mới làm khí đen trên mặt hắn tan đi, thay bằng vẻ mặt tươi cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.