Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 326: Lão dâm côn




Sau đó Nhã Khố Tỳ trưởng lão áp giải An Tháp Lợi Á, tiên nữ long cùng Đỗ Tạp Tư nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, lão còn mời Dương Lăng tới sương mù sâm lâm tinh linh vương đình tố khách
.
" Hắc hắc, hảo triệu đầu!" Nhìn thân ảnh Nhã Khố Tỳ trưởng lão đi xa, một thân hồng bào Pháp Ân tươi cười đầy mặt " Dương Lăng huynh đệ, Khố Tỳ hơn trăm năm cũng không rời khỏi thần điện một lần, mời người khác tới cửa càng hiếm thấy. Hắc hắc, hắn mời ngươi tới khẳng định là chuyện tốt, đến lúc đó cũng đừng khách khí với hắn, tinh linh vương đình có vô số bảo bối, không xin vài món là có lỗi với mình đó!"
" Pháp Ân đại nhân, đáng tiếc, bây giờ nói đã quá muộn rồi. Nếu không, vừa rồi đi cùng lão thật là tốt biết bao!"
Thấy tính cách bình dị gần người, sanh tính khôi hài của Pháp Ân, Dương Lăng cười cười " Dong binh công hội cũng có mấy ngàn năm lịch sử, nghe nói cũng có không ít bảo bối, người xem....."
" Cái này....., ngươi xem ta nghèo đến quần áo cũng không có mà thay, nào có cái gì bảo bối ?" Thấy Dương Lăng đem mục tiêu dời tới trên người mình, Pháp Ân vội lắc đầu, vừa nói vừa phất phất ống tay áo mình.
Nghèo đến quần áo cũng không có thay?
Nhìn bộ quần áo xác xơ của Pháp Ân, Dương Lăng chỉ cười cười, An Ny hừ một tiếng không ngừng nhăn mặt. Một bên Bối Cách Nhĩ trưởng lão càng trực tiếp quay đầu sang một bên, coi như cái gì cũng chưa từng nhìn thấy. Tại dong binh công hội cao tầng, tác phong sinh hoạt của Đại trưởng lão Pháp Ân cũng giống như thực lực của lão chỉ như như sấm bên tai. Vị Đại trưởng lão này như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, không thích tham gia các quý tộc thịnh yến gì, ngay cả quốc yến của quốc vương, lão cũng không để ý tới, thế nhưng lão lại thường thường đi ra ngoài ăn uống. Thường thường một người vài cái đùi gà, cũng vài bình rượu uống đến điên đảo trời đất. Ngay cả tay áo có bị rách bẩn cũng không chút nào quan tâm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Làm thân truyền đệ tử của Hỏa thần, làm tộc trưởng đời thứ sáu của Ba Khắc Lỗ gia tộc, lão không thích phụ nữ quý tộc, cũng không thích hương hạ thuần phác thôn cô, hết lần này tới lần khác chỉ thích lui tới các tửu quán cùng lữ quán, cùng phụ nữ mại xuân trao đổi.
Truyền thuyết, mẫu thân An Ny chính là sản phẩm sau một đêm phong lưu của lão cùng một kỹ nữ sinh ra. Sự thật thế nào, không ai rõ ràng lắm, nhưng có một chuyện rất minh xác. Đó là cho tới bây giờ chưa ai từng gặp mẫu thân cùng phụ thân của An Ny, chỉ là có lần nghe Pháp Ân từng nói rằng sau khi bọn họ sinh hạ An Ny thì đã không may gặp nạn bỏ mình.
" Được rồi, Dương Lăng, ngươi bây giờ rốt cuộc là thánh giai hay là lĩnh vực. Sao ta không thể thấy rõ thực lực của ngươi ?" Sau khi uống vài chén rượu, nhìn Dương Lăng ở bên cạnh, Pháp Ân nghi hoặc lắc đầu.
Sau khi tu luyện đến lĩnh vực đỉnh phong, nhiều năm như vậy tới nay. Thường thường lão chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra đại khái thực lực của người khác. Nhưng Dương Lăng lại khác, trong cơ thể có một cổ mịt mờ năng lượng ba động, tinh thần lực của lão không cách nào thẩm thấu vào, phi thường cổ quái !
" Nói thật đi. Ta tự mình cũng còn không rõ nữa !" Dương Lăng lắc đầu cười khổ, trầm ngâm một lát sau mới tiếp :" Cho dù không triệu hồi ma thú trợ chiến, đừng nói thánh giai chính là bình thường cao thủ lĩnh vực cũng không phải đối thủ của ta. Nhưng nếu gặp gỡ cao thủ cao giai lĩnh vực . Có lẽ phải ngẫm lại biện pháp khác để đối phó !"
" Nga. Ngươi theo ta lại đây !" Trầm ngâm một lát sau, Pháp Ân dẫn Dương Lăng tới một góc khuất .
" Dương Lăng, phóng thử công kích cực mạnh của ngươi để cho ta xem thử uy lực của thần khí Băng phong khôi giáp đi !"
" Băng phong khôi giáp, người..... sao người biết?"
" Hắc hắc, mấy ngàn năm trước ta từng thấy qua thần khí Băng phong khôi giáp này rồi ! Ngươi dấu được người khác, chứ làm sao có thể dấu được ta cùng Nhã Khố Tỳ lão già kia chứ ?"
Thấy Dương Lăng đang thất kinh, Pháp Ân cười cười " Có lẽ vì thấy Băng phong khôi giáp nên Nhã Khố Tỳ mới có thể mời ngươi đến tinh linh vương đình!"
" Hảo, vậy thử xem Băng phong vạn lý của ta !" Biết rằng không thể gạt được Pháp Ân, Dương Lăng cũng không chần chờ, trực tiếp sử dụng một chiêu cực mạnh, vừa hét vừa tiến tới nhanh như chớp.
Căn cứ cảnh báo của Thi vu vương thì Pháp Ân đã tu luyện tới lĩnh vực đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể bước vào cánh cửa thần giai. Có một tuyệt đỉnh cao thủ chỉ điểm cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua ?
" Di, không sai, nhanh như vậy đã tự mình lĩnh ngộ được Băng phong lĩnh vực !"
Quan sát lam quang quanh thân Dương Lăng , Pháp Ân gật đầu, thuấn phát một đạo Lưu sa thuật, khiến Dương Lăng nửa bước khó tiến, tiếp đó mặc niệm vài câu chú ngữ, phát ra một tiểu hỏa cầu màu tím chỉ lớn bằng trái bóng bàn, thoạt nhìn không chút nào bắt mắt nhưng tốc độ bay nhanh, " Hưu " một tiếng đã đụng lên màn lam quang do Dương Lăng phát ra. Ngay lúc hỏa cầu cùng lam quang tiếp xúc, trong nháy mắt hỏa cầu đột nhiên hỏa quang đại tác, bộc phát ra nhiệt độ kinh khủng, thoáng chốc gian đã phá hủy tuyệt kỹ của Dương Lăng, màn lam quang liền tan thành mây khói.
" Đó..... đó rốt cuộc là ma pháp gì vậy ?" Thấy hỏa cầu nho nhỏ mà lợi hại như vậy, Dương Lăng không khỏi thất kinh.
" Hắc hắc, đó là Thiên hỏa của Ba Khắc Lỗ gia tộc chúng ta, chuyên phá băng hệ cùng thủy hệ ma pháp !" Pháp Ân đắc ý cười cười, thu hồi hỏa cầu lại rồi nói :" Bất quá, ngược lại Băng phong lĩnh vực của ngươi lại vừa vặn là khắc tinh của hỏa hệ ma pháp sư chúng ta, chỉ là ngươi bây giờ thực lực còn chưa đủ mà thôi. Có thần khí Băng phong khôi giáp này một ngày nào đó, mấy lão già chúng ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi đâu !"
Nhìn Dương Lăng đang nghi hoặc, Pháp Ân đặt mông ngồi xuống đất, ý bảo Dương Lăng cùng ngồi nói chuyện. Nguyên lai, mấy ngàn năm trước, khi lão vừa mới tiến giai đến lĩnh vực từng đi theo Hỏa thần đến một nơi thần bí gặp Kiếm Thần cùng tinh linh đại tế ti những thần giai cao thủ số một số hai tại Thái Luân đại lục. Trong đó, có cả Băng tuyết nữ thần thân mặc Băng phong khôi giáp, lão đã từng chứng kiến nàng chỉ vươn một ngón tay cũng có thể lăng không bả một người|cái cả người ngọn lửa ngọn lửa quân vương đống thành băng điêu.
" Băng tuyết nữ thần rất cường đại, đáng tiếc, nàng không nghe lời Kiếm Thần khuyến trở, kết quả....., ai!" Nhớ tới cuộc đại chiến kinh tâm động phách nhiều năm trước Pháp Ân sắc mặt buồn bã " Băng phong khôi giáp cũng không phải thần khí Băng tuyết nữ thần luyện chế, truyền thuyết, nàng cũng chỉ có thể phát huy một phần trăm thực lực. Nếu ngươi có thể nắm giữ chung cực huyền bí thần khí này, sợ rằng trên Thái Luân đại lục không ai là đối thủ của ngươi!"
Ngay cả Băng tuyết nữ thần đều cũng chỉ có thể phát huy một phần trăm thực lực Băng phong vương tọa? Dương Lăng hít một ngụm lãnh khí, không ngờ trong lúc vô ý lại có được thần khí kinh khủng như vậy
" Pháp Ân đại nhân, Băng tuyết nữ thần rốt cuộc gặp chuyện gì? Còn có, các ngươi năm đó rốt cuộc đi đâu, có nghe nói qua điều gì về thượng cổ Vu sư chăng ?"
Khó có cơ hội gặp gỡ Pháp Ân thực lực cao thâm, tri thức uyên bác như vậy, Dương Lăng vội đem nghi vấn trong lòng ra hỏi.
" Có một số việc, đợi ngươi tu luyện đến một trình độ nhất định, tự nhiên sẽ có người đến tìm ngươi!" Pháp Ân không trả lời hai vấn đề trước của Dương Lăng nhưng trầm ngâm một lát sau mới nói : " Về phần thượng cổ Vu sư, mấy lão gia trong gia tộc của các ngươi hẳn là còn rõ hơn ta. Truyền thuyết, hải ngoại, sa mạc cùng ma thú sơn mạch đều có di tích thượng cổ Vu sư lưu lại, lúc rảnh rỗi, ngươi có thể đi ra ngoài một chút. Nhưng nhớ lấy, khi đến những di tích đó, bất luận gặp phải chuyện gì đều cũng nhất định phải cẩn thận!" Đứng lên vỗ vỗ cái mông rồi Pháp Ân một ngụm uống cạn số rượu bên trong bầu rượu sau đó vội rời đi, cố gắng thuyết phục An Ny cùng mình về nhà.
" Hừ, lão cũng đi ra ngoài lêu lổng, ta đi ra chuyển một vòng đều không được sao ?" Tiểu ma đầu An Ny cắn hai miếng đùi gà, rồi tự rót cho mình một chén Lãng mổ tửu, đối với Pháp Ân không để ý tới.
Đi ra ngoài lêu lổng?
Nhìn đám hộ vệ muốn cười mà lại không dám cười, nhìn Bối Cách Nhĩ trưởng lão đã nhanh chóng ngoảnh đầu đi coi như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, Pháp Ân bất đắc dĩ lắc đầu. Trong mắt người khác lão là Đại trưởng lão cao cao tại thượng của Dong binh công hội, là thân truyền đệ tử của Hỏa thần nhưng đối mặt An Ny đứa cháu gái bảo bối này thì một chút biện pháp đối phó nó cũng không có.
" An Ny, bên ngoài khắp nơi đều rất nguy hiểm, rất có thể gặp phải địch nhân lợi hại thì phải làm sao ?"
" Hừ, có La Cách thúc thúc có gì mà phải sợ !"
" An Ny, một người dù có lợi hại cũng đánh không lại một đám người, ngươi hay là theo ta trở về đi thôi. Cùng lắm thì, ta để La Cách thúc thúc về nhà cùng ngươi!"
" Hừ, sợ cái gì, có Dương Lăng đại thúc kia, ta ở ma thú lĩnh rất an toàn!" ..... An Ny vừa ăn vừa đáp trả từng câu nói của Pháp Ân, nàng đối đáp có vẻ rất thoải mái nhưng những người khác cảm xúc lại rất khác nhau. Pháp Ân lo lắng bất an, bọn thị vệ thì cả mặt đỏ bừng, muốn cười lại không dám cười, Bối Cách Nhĩ trưởng lão giống như một bức tượng gỗ minh tư ngay ở cạnh bàn ăn, Thi vu vương thiếu chút nữa bị một chiếc xương gà làm hóc chết, mắt lão trắng dã vội uống một ngụm rượu, mang cả chiếc xương hóc đó nuốt xuống. Thi vu vương đang hết sức bối rối còn Dương Lăng vừa vào đến cửa càng dở khóc dở cười!
Lúc vừa tới tiểu ma đầu An Ny này còn gọi hắn là tiểu lão đầu hảo sắc, bây giờ đảo mắt đã biến thành đại thúc rồi. Cũng không biết trong đầu óc linh tinh quỷ quái của nàng hắn cũng giống như La Cách đại thúc, hay là cái gì quái thúc thúc.
" Được rồi, một tháng, nhiều nhất chỉ có thể ở bên ngoài chơi một tháng. Trong khoảng thời gian này, ngươi chỉ có thể ở ma thú lĩnh, một tháng sau ta sẽ trở lại đón ngươi!"
Nhìn An Ny vẫn không để ý đến mình cùng Dương Lăng vừa lúc bước đến trong đầu Pháp Ân chợt nảy ra biện pháp thỏa hiệp. Ma thú lĩnh thực lực cường đại, lại có Dương Lăng lãnh chúa với thực lực cường đại chiếu cố, An Ny hẳn là không có cái gì nguy hiểm.
" Dương Lăng huynh đệ, An Ny giao cho ngươi chiếu cố, ta cũng yên tâm!" Vỗ vỗ vai Dương Lăng sau đó Pháp Ân uống một ngụm lớn Lãng mổ tửu rồi mới nói tiếp :" Ta lần này tới, còn có một việc rất trọng yếu, ta đi trước, một tháng sau sẽ trở lại!"
Sau khi dặn dò Bối Cách Nhĩ trưởng lão vài câu, Pháp Ân nói đi là đi, chỉ nháy mắt lão đã biến mất tựa như một cơn gió thoảng vậy cũng không để cho Dương Lăng có cơ hội thoái thác.
Ông thì bảo mình là huynh đệ, cháu gái lại gọi là đại thúc ?
Rõ ràng không phải Dương Lăng không theo kịp tình thế, mà là cái thế giới này quá nhiều kẻ khùng cuồng!
Nhìn An Ny tinh quái, Dương Lăng lắc đầu. Pháp Ân lão già đó có thể yên tâm được nhưng hắn lại thêm vạn phần lo lắng. Một người tính cách cổ quái, thậm chí có thể nói có chút biến thái như Thi vu vương đã khiến hắn đau đầu rồi giờ lại thêm một Tiểu ma nữ không sợ trời không sợ đất hắn chịu thấu sao ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.