Ma Long Phiên Thiên

Chương 256: Sát thủ




Trong hồng thủy hiệp cách phía tây ma khí viện trăm dựm, đồi núi nhấp nhô, nơi Phong Liệt từng đi qua mơ hồ thấy dường như nó có loại quy luật gì đó rồi lại không thể hiểu được.

Bây giờ trời đất lắc lư vang tiếng *Bùm! Bùm! Bùm!*, đồi núi chiếm rộng mấy vạn trượng đột nhiên bay lên trời, che kín cả khung trời, bùn đất đó núi vô tận nhanh chóng rơi xuống.

Lát sau bụi cát lắng đnjg, lộ ra một sơn phong thanh đồng, khí thế âm u ngập trời chậm rãi lna tràn trong thiên địa, ngay cả người ở gần mấy trăm dặm cũng nảy ra khí lạnh.

Một thanh đồng phòng dần co rút rơi vào tay một thiếu niên tuấn tú.

Sở Huyền!

Giờ phút này, y nhìn thanh đồng sơn co rút cỡ bàn tay, tàng tầng bóng chồng, khuôn mặt tuấn tú lộ nụ cười tàn khốc.

- Phong Liệt, bổn hoàng vì giải quyết ngươi, lấy ra cả thiên ngục luyện thần phong mà kiếp trước chưa từng sử dụng, xem như coi trọng ngươi!

Ma long sơn mạch liên miên phập phồng, giống như là một đám quái thú khủng bố yên tĩnh ngủ đông, vô số năm tháng khiến người sự hãi, núi cao vô tận tầng tầng như là vĩnh viễn nhìn không tới cuối.


………………..


Trên bầu trời mặt trời hơi nghiêng về tây, gió mát thổi qua khiến người thoải mái.

Lúc này đang có một người một ngựa như là gió xáy bay nhanh ở rừng cây đá núi trập trùng, như là giẫm trên đất bằng vậy.

Phía sau không xa có một bóng đen mờ theo sát, tốc độ nhnh đến khiến người lĩu lưỡi, chỉ để lại tiếng *xoàn xoạt* khe khẽ giữa rừng núi.

Không chút nghi vấn, đây chính Phong Liệt và Tiểu Dạ đã rời khỏi Ma Long giáo.

Tại trải qua một ngày một đêm lao nhanh, Phong Liệt đã liên tục vượt qua hàng trăm ngọn núi lớn, ngay xa Ma Long giáo năm ngàn dặm.

Nhưng tương đối hành trình vài chục vạn dặm dài dặc thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Trên đường từ Ma Long giáo đi hướng đằng long quận tứ phương thành của Thiên Long Thần Triều, hoặc là vòng qua đường Kim Long Thiên Triều, hoặc là tạt ngang một nửa ma long sơn mạch, không có lựa chọn thứ ba.

Đối với đệ tử Ma Long giáo thì trải qua địa bàn thế lực đối địch Kim Long Thiên Triều hiển nhiên không phải ý hay, vậy nên Phong Liệt đương nhiên là chọn xuyên qua khu vực bên ngoài ma long sơn mạch.

Ma long sơn mạch có lịch sử rất dài lâu, ẩn chứ thượng cổ bí ẩn đếm hoài không hết, tất nhiên cũng có rất nhiều nơi hiểm yếu tuyệt địa, là một chỗ khiến mọi người kính sợ.

Dù là ở khu vực bên ngoài thì Phong Liệt từng giây từng phút giữ cảnh giác, nếu bước sai một bước thì hắn rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục.

Huống chi chuyến này hắn xuất hiện sớm đã định sẽ không cô đơn.

Lại đi nhanh hai canh giờ, trời chiều màu đỏ dần giấu sau dãy núi, có lẽ vì cành cây rậm rạp che lấp, sắc trời xung quanh dần biến hơi mờ.

- Hu!

- Khì khì!!!

Phong Liệt ghìm cương ngựa, long mã kim giác dưới thân liền ngừng lại trước một đồi núi, dựng hai vó ngửa đầu phát ra tiếng hú cao vút truyền đi rất xa trong rừng núi.

Sau đó Phong Liệt nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, thư giãn gân cốt, mặt mang nụ cười khẽ, cố ý vô tình liếc bầu trời.

Tận cùng tầm mắt hắn liếc qua có một điểm đen nhỏ đến có thể bỏ qua, nếu đổi làm người khác có lẽ sẽ không để trong bụng nhưng Phong Liệt thì không bỏ qua nó.

Lúc này Tiểu Dạ đừng sau cũng nhảy người lên, nháy mắt bay vọt năm trượng, đứng lại bên cạnh Phong Liệt, vòng quanh hắn hai vòng, đầu lưỡi đỏ thè ra bốc hơi nóng.

Phong Liệt nhìn Tiểu Dạ, mỉm cười nói:

- Hắc hắc, Tiểu Dạ, sắc trời không còn sớm, chúng ta trước ăn một chút gì rồi hãy đi.

- Grao gru!!!

Tiểu Dạ nghe xong lời của Phong Liệt lập tức vui vẻ vô cùng róng một tiếng. Nó nhoáng người lên, bỗng nhảy xuống núi, biến mất trong một rừng cây.

- Hắc! Cái con tham ăn này!

Phong Liệt lắc đầu bật cười, mặc kệ Tiểu Dạ.

Hắn xua kim giác long mã xuống đồi, để nó tự đi kiếm ăn.

Tiếp theo một mình hắn đứng trên đồi, cảm nhận gió núi thổi bên người, ánh mắt xa xa nhìn hướng Ma Long giáo, sắc mặt xẹt qua vẻ phức tạp.

Bây giờ hắn đã cách xa Ma Long giáo, tất cả trói buộc trên người biến mất hết, tất cả giáo quy, giá điều không còn nữa, chờ đợi hắn sẽ là thế giới thật sự cường giả là tôn, máu me khắp nơi.

Biển rộng bằng cá nhảy, trời cao mặc chim bay.

Hắn giơ mắt nhìn trên đỉnh đầu bầu trời cao rọng lớn trong Ma Long giáo gấp ngàn vạn lần, nhiệt huyết hào tình bất giác tràn đầy ngực, khiến hắn kiềm không được muốn ngửa đầu hú dìa.

Nhưng hắn cũng cảm nhận được trong lòng còn có chút suy nghĩ yên lặng chảy xuôi trong lòng, khiến hắn khó mà dứt bỏ nó.

Đêm trước khi đi, hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục triền miên quấn quýt đến bây giờ hắn còn nhớ nhung, khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Trên Ám Võ Phong có sư tn Tử Long hộ pháp hộ pháp, có Lãnh Phi Hồng, Trịnh Thông luôn chăm sóc hắn, rồi còn Diệp Trì, Trương Đại Tài, Triệu Thung, Tề Sơn, tất cả đều là người liên quan đến hắn, thậm chí trong lòng đến nay khó mà quên được Sở Huyền, Diệp Thiên Tử bà điên ngang ngược huênh hoang.

Một năm rưỡi thời gian, đã đủ khiến cho Phong Liệt dần thói quen xung quanh, thậm chí là quen sự tồn tại của kẻ địch.

Mà hiện giờ, hắn sắp rời xa những điều đó, trong lòng có chút cảm hoài.

- Ài, thì ra lão tử không phải động vật máu lạnh thật à!

Thật lâu sau Phong Liệt cười khẽ, thở dài.

Nhưng rồi hắn nhíu mày.

Bởi vì mới rồi khi hắn suy tư người xung quanh thì có một thân thể mềm mại mỹ miều không mảnh vải che thân xẹt qua lòng hắn, làm hắn giật mình.

- Cha nó! Sao đột nhiên nghĩ đến người quái dị Lan Tiếu Y trời? Hừ! Hy vọng nàng đừng chết mới tốt.

Phong Liệt rủa thầm vài câu, lắc đùa nguầy nguậy, quăng bóng dáng Lan Tiếu Y ra thật xa tít may mù, nghĩ đến người đàn bà này là hắn thấy bực mình.

Đúng lúc này, trong rừng cây có tiếng vang khẽ xào xạc, một bóng đen nhanh nhẹn chạy ra, chớp lóe vài cái đã đến sau lưng Phong Liệt. Chỉ nghe một tiếng *bịch* khe khẽ, một vật nặng nề đặt dưới đất.

Phong Liệt không cần xoay người lại cũng biết Tiểu Dạ trở về, hắn cúi đầu nhìn, thấy nó đang ném một to mọng dã sơn dương cỡ hai trăm cân xuống đất. Khóe miệng nhe răng nanh đen dài còn còn chảy vài giọt máu, ánh mắt nhìn Phong Liệt tràn đầy mong chờ làm hắn buồn cười.

Phong Liệt không chần chờ lấy ra một thanh chủy thủ cực kỳ sắc bén, quen tay róc da mổ bụng con sơn dương, nhanh chóng moi ra nội tạng rồi đi đến bên một dòng suối dưới đồi tẩy rửa.

Một lát sau Phong Liệt rửa sạch xong con dê bắt nó lên cái giá để nướng. Chốc lát sau trời đất tràn ngập mùi thịt đậm đặc.

Nhưng khi nướng đến một nửa, Phong Liệt vô tình liếc mắt con suối bên cạnh thì con ngươi co rút.

Chỉ thấy dòng suối lúc trước hắn rửa thịt dê giờ đang troi nổi mấy trăm con cá chết ngửa bụng, một mảnh trắng toát.

Phong Liệt sắc mặt âm trầm chửi rủa một câu:

- Chết tiệt! Làm lão tử uổng công một phen!

Rồi thì trong ánh mắt khó hiểu của Tiểu Dạ, hắn một bước đá dê béo nướng chín một nửa thành thịt vụn bay đầy trời.

Phong Liệt sờ đầu Tiểu Dạ, hơi bất đắc dĩ khẽ cười nói:

- Tiểu Dạ, hôm nay không ăn thịt dê được, chờ giải quyết đám đáng chết này rồi ta lại làm cho ngươi vậy.

- Ô ô~

Tiểu Dạ gầm gừ, mắt lóe hung quang vô cùng dữ tợn, liếc qua bốn phía.

- A?

Phong Liệt rất kinh ngạc hành động của Tiểu Dạ, nói đến thì nó chỉ mới hai tuổi nhưng chỉ số thông minh cực kỳ cao, khiến hắn rất giật mình.

Lúc này, trong rừng rậm xung quanh bỗng vang tiếng bước chân xột xoạt, nghe thanh âm thôi đủ biết số người không ít.

- Hừ! Ta muốn xem thử là tên mắt mù nào dám là người thứ nhất ra tay với lão tử!

Ánh mắt của Phong Liệt dần biến lạnh, nhìn chằm chằm vào rừng cây.

Vài giây sau, mười mấy cái bóng đen danh khí thế bất phàm xuất hiện trong mắt Phong Liệt.

Chỉ thấy mười ba, bốn người đều mặc đồ đen, trên người không có bất cứ tiêu chí, nhưng trên mặt đọi một huyền thiết mặt nạ đen, chỉ lộ ra mắt và mũi. Tu vi của họ đa số ở giữa chân khí cảnh ngũ tầng và chân khí cảnh bát tầng, ai nấy bước chân vững vàng, trước sau đồng bộ, như là đã trải qua rèn luyện rồi vậy.

Bọn họ vừa xuất hiện lập tức nhoáng người bao vây Phong Liệt vào trong, như là sợ hắn sẽ chạy trốn.

Phong Liệt đứng yên không nhúc nhích, mắt lạnh đánh giá bọn họ, trong mắt hắn sát khí ngày càng đậm đặc.

Những người này có tu vi không lọt vào mắt Phong Liệt, nhưng lai lịch của họ khiến hắn nổi giận.

Vì trang phục sát thủ này Phong Liệt đã không còn xa lạ, không cần hỏi hắn cũng đoán được là người của 'thần sư'.

Liên quan đến thế lực này Phong Liệt từng hỏi qua Lãnh Phi Hồng, hắn biết thần sư chính là một tổ chức tà ác ẩn giấu bên trong Ma Long giáo, chủ yếu phụ trách sưu tầm thân thể huyết mạch xuất chúng cho một số nguyên lão và luyện chế huyết tủy bổ thiên đan, không nể cả mặt Chiến Thiên Ma Vương.

Chiến Thiên Ma Vương từng mấy lần gióng trống khua chiêng bao vây tiễu trừ tổ chức ám vệ nhưng gặp một ít cao thủ thoái ẩn cấp nguyên lão ngăn trở, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Giờ phút này, đối diện sát thủ tràn đầy sát khí thì Phong Liệt lười tốn nước miếng, nếu đã chọc trên đầu mình thì không có gì khách sáo.

Khi mười mấy người chưa xông lên hắn bỗng phát ra sát khí.

*Ầm!*

Thoáng chốc sau lưng Phong Liệt xuất hiện chín ma long ảo ảnh cỡ b trượng, khí thế mạnh mẽ khiến đất cát bay lên mấy trượng, cỏ cây lắc lư, rất là bất phàm.

- Ui...chân khí cảnh cửu tầng? Hèn chi thần sư chú trọng thân xác của tiểu tử này như vậy, không ngờ hai tháng ngắn ngủi mà đã tăng lên năm cấp!

- …

Khoảnh khắc Phong Liệt toát ra khí thế thì không xa trong rừng rậm dấy lên tiếng kinh kêu, dường như bị hắn tăng cấp siêu nhanh hù giật mình.

Sát thủ xung quanh thấy tu vi của Phong Liệt thì ánh mắt không hề thay đổi, tựa như đầu gỗ.

Lập tức họ không chút khách sáo vung đao kiếm chém tới.

*Xoẹt xoẹt!*

*Rào rào!*

Mười ba thanh thàn binh rắc chắc ẩn chứa sát khí kinh người chớp mắt bao phủ toàn than Phong Liệt, thậm chí Tiểu Dạ bên cạnh hắn cũng bị lan đến.

- ’Thương long hộ thể’!

- Grao!!!

Phong Liệt khẽ quát, xung quanh hắn uốn lượn chín long ảnh bao bọc kín kẽ, những long ảnh không ngừng hút nguyên khí thiên địa nhanh chóng trướng lên, khí thế liên tục tăng cao.

Khi chín hộ thể thương long xuất hiện thì mười b thanh binh khí đã đến gần, cương khí sắc bén thấu lòng người.

Chủ nhân của mười ba vũ khí có tu vi từ chân khí cảnh ngũ tầng đến chân khí cảnh cửu tầng, bây giờ liên kết thành một huyền ảo trận pháp, nếu đổi lại là cao thủ chân khí cảnh cửu tầng khác thì e rằng một vòng công kích là đã bị đánh gục rồi, không có cơ may nào cả.

Tiếc rằng họ gặp phải Phong Liệt, yêu nghiệt thói quen vượt cấp giết người.

*Bùm! Bùm! Bùm!*

Một chuỗi tiếng nổ qua đi, mười ba vũ khí bị tước chém vào chín thể thương long, nhưng ngay cả một long ảnh bình thường còn chưa giết được chứ nói gì đến đụng vào Phong Liệt và Tiểu Dạ, mười ba vũ khí bị bắn ngược trở về.

- Hừ! Chỉ dựa vào những phế vật này mà cũng mơ đụng vào lão tử?

Khóe môi Phong Liệt nhếch nụ cười châm chọc, ánh mắt lạnh lùng liếc rừng rậm không xa.

Ngay sau đó, khi đám sát thủ bị bắn ngược về chưa đứng vững thì hắn chợt động.

- ’Lược ảnh’!

Hắn biến thành một vệt đen nhạt trong sắc trời u sm không hề bắt mắt, cực kỳ nhanh xuyên qua đám sát thủ.

*Xích xích xích xích!*

Tơ đen mỗi lần chiết xạ trong đám người thì chủy thủ sẽ dấy lên một đám mưa máu bay lên trời, và mang đi một sự sống.

Mười ba sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt ở trong tay Phong Liệt tựa như con rùa chậm chạp, ngay cả cái bóng của hắn đều thấy không rõ, đôi mắt lạnh lùng bỗng lóe lên tia hoảng sợ.

Tiếng xé gió sắc bén qua đi, mọi người hoặc là bị cắt cổ hoặc bị đâm thủng đầu, đều là một kích lấy mạng.

Chỉ chớp mắt trong mười ba người còn sót lại năm người.

- Nguy rồi ! Các ngươi lùi lại!

Trong rừng cây bỗng phát ra giọng tức giận vội vã, hình như ngoài ý muốn thủ đoạn lôi đình của Phong Liệt.

Tình hình đã rất rõ ràng, để tránh cho thuộc hạ không sợ chết hy sinh, gã không thể không ra lệnh rút lui.

Cùng lúc đó, có bảy khí thế khác càng mạnh mẽ bỗng phóng ra khỏi rừng cây, vọt hướng Phong Liệt.

Khi thanh âm kia xuất hiện thì còn lại năm sát thủ chân khí cảnh lpạ tức lùi ngay, động tác gọn gàng dứt khoát, không chút dư thừa.

Nhưng Phong Liệt không định thả họ.

- Hừ! Bây giờ mới biết lùi, muộn rồi !

Phong Liệt khẽ hừ một tiếng, hắn không truy sát mà cất đi chủy thủ trong tay, gọi ra phong ma thần thương.

- ’Quần long trụy nhật’!

- Grao!!!

Tiếng quần long gầm gừ vang lên, phong ma thần thương trong tay Phong Liệt mạnh vung, chín long ảnh bàng bạc ẩn chứa khí thế cực kỳ cuồng bạo đánh vào năm sát thủ nhanh chóng thụt lùi.

Năm sát thủ đều phản ứng không chậm, lập tức phát hiện sau lưng không ổn, quay người lại thi triển thủ đoạn ý định ngăn cản long ảnh xâm nhập.

Nhưng khi long ảnh đến gần họ thì bỗng tự nổ.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Một chuỗi tiếng nổ qua đi, cương kình bắn ra bốn phía, không gian rung rinh, vô tận rừng cây đá núi bị tạc thành bụi bay đầy trời.

Đều không ngoại lệ, năm sát thủ hậu kỳ chân khí cảnh đều bị tạc thành mảnh vụn đầy đất, trong thiên địa huyết khí tràn ngập, mùi máu đậm đặc khiến người buồn nôn.

Bụi bặm tán đi, Phong Liệt nhìn dưới đất xác tan nát và trên không trung mưa máu, trên khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ hưng phấn.

Đây là lần thứ hai hắn thi triển thức ‘Quần long trụy nhật’, lần trước trên lôi đài đại tái hắn từng dùng nó dễ dàng đánh đám Triệu Đống, Tần Trọng xuống lôi đài.

Nhưng lần đó mới ha ba phần sức lực của hắn, nếu không thì oanh sát đám Triệu Đống thành thịt vụn rồi.

Bây giờ Phong Liệt mới vừa giải quyết xong mười ba sát thủ, bảy bóng đen vọt ra khỏi rừng cây đã cách trước mặt hắn không xa, cũng là dạng mặt mang mặt nạ, ánh mắt lạnh thấu xương, sát khí lẫm lẫm.

Tu vi của bảy người mạnh hơn đám trước rất nhiều, tất cả đều cao thủ là cương khí cảnh, còn là hậu kỳ cương khí cảnh.

Trừ ba cao thủ cương khí cảnh thất tầng ra, bốn người kia đều là cường giả cương khí cảnh cửu tầng, chỉ kém một bước là đi hướng ngưỡng cửa thần thông cảnh.

So sánh với họ thì Phong Liệt chỉ có tu vi chân khí cảnh cửu tầng đúng là không đáng nhắc tới.

Nhưng ánh mắt bảy cường giả cương khí cảnh nhìn Phong Liệt không có chút khinh nhờn, trong lạnh băng có mấy phần cảnh giác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.