Lượng Thân Định Chế

Chương 17: Tiền thưởng




Màu đen đích xác được sử dụng trong những trường hợp này, nhưng cách giải thích như vậy thì bây giờ cô mới nghe nói. Tiêu Tiêu hơi kinh ngạc trước những hiểu biết của Triển Lệnh Quân đối với màu sắc, suy nghĩ một hồi lâu mới lúng túng nói: “Anh rất có thiên phú, học y đúng là đáng tiếc“.

Nghề thiết kế này giai đoạn ban đầu hơn nhau ở chỗ chăm chỉ, nhưng đến cấp độ cao sẽ phải xét đến thiên phú, một chút khác biệt nhỏ bé đã đủ tạo thành khoảng cách giữa một bậc thầy đỉnh cấp và nhà thiết kế tầm thường.

Triển Lệnh Quân buông mắt nhìn bộ quần áo thiết kế cho chuyên gia vật lí trị liệu, cười cười tự giễu: “Không phải thiên phú gì, là giáo dục thôi“.

Giáo dục? Những thứ trừu tượng thế này cũng có thể đưa vào trong giáo dục sao?

Tiêu Tiêu không hiểu lắm, nhưng bác sĩ Triển không hề có ý định tiếp tục giải thích, chỉ trả lại ba bản thiết kế cho cô.

Không được sao? Tiêu Tiêu nhận lấy bản vẽ, có chút mất mát. Lần đầu tiên trong đời ra sức tiếp thị chính mình, không ngờ lại thất bại như vậy:“Được rồi, tôi biết yêu cầu này cũng rất vô lí, dù sao...”

Ngăn kéo gỗ bị kéo ra, phát ra tiếng động nặng nề cổ xưa. Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên thấy Triển Lệnh Quân lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc thẻ màu trắng, đặt lên trên mặt bàn trơn bóng soi gương được. Chiếc thẻ này gần như trong suốt, hết sức đơn giản, chỉ có hình hai chiếc cây bạc ở chính giữa.

”Tiếp tục làm đi, nếu có thể làm cho mỗi người trong hội sở đều hài lòng, tấm thẻ này chính là của cô“. Triển Lệnh Quân dùng hai ngón tay thon dài kẹp chiếc thẻ lắc lư trước mắt Tiêu Tiêu, lúc cô đưa tay ra cầm lại rụt về, một lần nữa cất vào trong ngăn kéo.

”Cô chỉ nhìn là được rồi“.

Người này đồng ý dùng thẻ VIP đổi thiết kế, đó là khẳng định giá trị của những thiết kế của cô. Tiêu Tiêu không nhịn được mỉm cười, quả thực rất muốn đọc diễn cảm bài” Bá Lạc và thiên lí mã“.

Hoạt động đo kích thước náo nhiệt trong phòng vật lí trị liệu kinh động bác sĩ Liêu ở phòng tiếp đãi số 2. Liêu Nhất Phàm đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn Tiêu Tiêu nhảy lên nhảy xuống xung quanh gã to con Lý Manh, xoay người đi vào phòng làm việc của Triển Lệnh Quân.

”Anh biết anh đang làm gì không? Một bộ thiết kế trang phục đổi thẻ trắng, nói đùa à?” Liêu Nhất Phàm cau mày, đẩy chiếc kính mắt gọng vàng trên sống mũi lên.

”Thẻ tặng cho ai, tôi sẽ tự cân năhcs“. Triển Lệnh Quân hơi nhíu mày, không hề thích khẩu khí của cô nàng khóa dưới: “Thiết kế của thiên tài là vô giá, đáng giá hơn nhiều so với một chiếc thẻ trắng“.

”Thiên tài?” Liêu Nhất Phàm cầm lấy bản thảo của Tiêu Tiêu để lại trên bàn, không nhìn ra thiên tài ở chỗ nào.

Triển Lệnh Quân đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố từ từ chìm vào màn đêm ngoài cửa sổ, ánh chiều tà ra sức vùng vẫy trước khi biến mất, cuối cùng tan biến trong đêm tối đằng đẵng, ngữ điệu thê lương: “Thiên tài không nên bị mai một“.

Nhận được hứa hẹn của Triển Lệnh Quân, cả người Tiêu Tiêu đều tràn ngập nhiệt tình, giống như một con lừa nhìn thấy cà rốt, cặm cụi kéo cối xay không biết mệt.

Loạt quần áo này cô định sử dụng lí thuyết của trang phục may đo cao cấp, căn cứ tình hình cá nhân của khách hàng để quyết định kiểu dáng trang phục. Chẳng hạn như Lý Manh là một chuyên gia vật lí trị liệu kiêm huấn luyện viên cận chiến, quần áo của anh ta vừa phải thể hiện được sự chững chạc của người làm nghề y, lại phải thuận tiện khi thực hiện những động tác mạnh. Mà kích thước vừa đo được cho thấy Lý Manh vai rộng, ngực cũng rộng, mông lại hơi nhỏ. Như vậy mặc quần bó sát người sẽ không hợp, cả người tỏ ra chông chênh không được vững chãi.

Bỏ bảo thảo lúc trước, một lần nữa làm lại.

Sáng sớm thiết kế đồng phục Tang Du, ban ngày đi làm, buổi tối đến hội sở luyện tập, cuộc sống mỗi ngày phong phú và bận rộn. Mượn cơ hội đo kích thước, Tiêu Tiêu làm quen một lượt tất cả mọi người ở Tang Du, đo một người thiết kế một kiểu, cứ thế kéo dài đến hơn nửa tháng. Bây giờ chỉ còn lại hai vị chuyên gia trị liệu tổng hợp là chưa lấy số đo.

Tốt đẹp nhất bao giờ cũng phải để dành đến cuối cùng, giấu sự hưng phấn vì ngày mai sẽ có thể tiếp xúc gần gũi với bác sĩ Triển, Tiêu Tiêu mang ý chí chiến đấu sục sôi đến công ty.

”Hôm nay đến ngày phát lương rồi“. Vừa vào phòng làm việc đã nghe thấy Tần Á Nam oang oang.

”Đúng rồi, vừa nghĩ đến tiền lương, cuộc sống địa ngục một tháng nay cũng đáng giá“. Triệu Hòa Bình nói, mái đầu tổ quạ rõ ràng là vì thiếu ngủ.

Bọn họ tăng ca thêm giờ điều chỉnh lại mẫu thu đông, cuối cùng cũng kịp xong trước họp báo, hiệu quả coi như không tồi, Adeline không hành hạ bọn họ nữa. Có điều kế tiếp lại phải chạy trang phục xuân hè quý tới, vẫn không hề được rảnh rỗi.

Bởi vì là ngày cấp lương nên tâm tình của mọi người đều rất tốt, ngay cả Phương Hướng Tiền cũng tươi cười hiếm thấy, buổi trưa còn cùng mọi người ăn cơm.

Quán cá nướng trong khu công nghệ cao là địa điểm liên hoan mọi người thường đến nhất. Cá nướng nóng hầm hập trôi xuống bụng, uống một ngụm canh ô mai ướp lạnh, quả thực là một sự hưởng thụ trong những ngày đầu hè đã bắt đầu nóng nực. Toàn bộ những mâu thuẫn và ngăn cách giữa đồng nghiệp với nhau đều có thể tạm thời đặt xuống vì mĩ thực.

”Tên của tôi vốn nên là càn trong càn khôn, lúc đi làm hộ khẩu lại bị đánh sai, thành ra giống như tôi nhất tâm chạy đến tiền không bằng“. Phương Hướng Tiền nói về cái tên mình, làm mọi người bật cười ha ha.

”Chị nên yêu cầu họ sửa lại“. Tần Á Nam không đồng ý: “Tên của em ban đầu bị viết thành Á Nam, sau khi vào tiểu học em cảm thấy không dễ nghe, khóc lóc đòi mẹ em đi sửa“.

”Nam nghĩa là gỗ lim đích xác có tính nghệ thuật hơn nhiều so với nam là đàn ông“. Cô bé trợ lí vừa tốt nghiệp nịnh một câu không nhẹ không nặng.

Tần Á Nam quả nhiên rất vui vẻ, gắp cho cô bé trợ lí một miếng cá to: “Mau ăn đi, em gầy quá rồi đấy, phải ăn nhiều một chút“.

”Ting“. Điện thoại di động của Tiêu Tiêu đặt trên bàn kêu lên, nhắc nhở có tin nhắn gửi đến. Tiêu Tiêu đang gặm xương cá không xem, ngay sau đó lại thấy một tiếng “ting” nữa.

”Của tôi cũng có tin nhắn, có phải tiền lương đến rồi không?” Triệu Hòa Bình vội lấy điện thoại ra xem.

Tiêu Tiêu đặt xương cá xuống, lật điện thoại lên xem.

”Tài khoản có số đuôi 9886 của bạn nhận được 8.635 NDT“.

”Tài khoản có số đuôi 9886 của bạn nhận được 2.000 NDT“.

”Ơ? Tại sao tiền lương còn chia phần chuyển khoản vậy?” Tiêu Tiêu nhíu mày, nhưng cộng hai khoản vào cũng không phải mức lương bình thường của cô, hình như nhiều hơn khoảng một ngàn tệ.

”Tiền lương gì chứ, đó là có tiền thưởng nửa năm rồi!” Tần Á Nam nói, không nhịn được hoan hô lên. Các đồng nghiệp khác cũng reo lên theo, mọi người tới tấp giơ bát canh lên chạm bát.

Thưởng nửa năm? Trong đầu Tiêu Tiêu vù một tiếng, đếm lại mấy lần hai con số trên màn hình điện thoại, không đếm thiếu một số 0 nào, đúng là hơn tám ngàn và hai ngàn tệ.

”Tài vụ chuyển tiền cho tôi sai rồi“. Tiêu Tiêu không nâng bát, thất vọng nhìn điện thoại của mình.

”Mình xem với nào“. Tần Á Nam ghé tới nhìn, lập tức yên lặng. Có lẽ là bởi vì lần trước gây chuyện với Tiêu Tiêu đã nhận một bài học, lần này lại không ồn ào mà chỉ lén nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Tiêu, nhỏ giọng khuyên một câu: “Đừng có gấp, cơm nước xong đến tài vụ hỏi một chút“.

”Ờ“. Tiêu Tiêu gật đầu, trong lòng lại vẫn bất ổn. Thưởng nửa năm là một khoản tiền rất lớn, tiền lương chỉ đủ cho cô chi tiêu hàng ngày, không có thưởng nửa năm, một bộ quần áo đắt một chút cũng không mua nổi, càng khỏi phải nói đến nộp thẻ quý cho hội sở Tang Du.

Trở lại công ty, Tiêu Tiêu vội vã đi đến phòng tài vụ. Tất cả các bộ phận chức năng bao gồm tài vụ, nhân sự, thị trường, tuyên truyền đều ở tầng năm. Cô vừa ra khỏi thang máy đã gặp Tiểu Trương phòng thị trường đang chuẩn bị ra ngoài.

”Chị Tiêu Tiêu, có việc gì mà lại lên tầng năm thế?” Tiểu Trương là một người hay nói, bởi vì lần trước Tiêu Tiêu cho chai nước nên hết sức nhiệt tình với Tiêu Tiêu.

”Có chút việc đến tài vụ, cậu lại phải ra ngoài à?” Tiêu Tiêu che giấu vẻ sốt ruột trên mặt, dừng chân nói với Tiểu Trương mấy câu: “Bên ngoài nắng gắt lắm, cậu đến nhà kho kiếm cái mũ mà đội“.

”Có lí!” Tiểu Trương hai mắt sáng ngời, trong góc sảnh triển lãm ở tầng một có một nhà kho nhỏ đựng một số hàng mẫu cũ không dùng đến, phòng thị trường có quyền hạn vào đó lấy đồ.

Tạm biệt Tiểu Trương, Tiêu Tiêu lập tức sầm mặt xuống gõ cửa phòng tài vụ.

”Chuyển sai à? Không có chuyện đó đâu, tôi đã kiểm tra lại hai lần rồi“. Nhấn viên tài vụ nghe thấy Tiêu Tiêu nói vậy cũng hoảng lên, vội lấy bảng lương ra xem lại, xem xong thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên tài vụ gấp bảng lương lại, chỉ lộ ra hàng của Tiêu Tiêu, chỉ cho cô xem: “Tiền lương sau thuế 8.635, thưởng nửa năm 2.000, chị nhìn cho rõ đi“. Tự dưng bị trách chuyển sai tiền lương, nhân viên tài vụ cũng có chút không vui, lạnh mặt đọc lại con số một lần.

”Xin lỗi, tôi thật sự là quá sốt ruột“. Tiêu Tiêu cầm bảng lên nhìn kĩ, xoa dịu tâm tình của cô nàng tài vụ: “Vì sao thưởng nửa năm của tôi thấp như vậy?”

Nghe thấy Tiêu Tiêu nói như vậy, sắc mặt tài vụ dịu bớt không ít, có chút thông cảm nhìn cô: “Đây là phương pháp hạch toán mới áp dụng. Nếu chị xếp bậc C sẽ chỉ có thể nhận được một chút như vậy, hơn nữa tiền lương nửa năm sau cũng sẽ bị điều chỉnh, phải hạ lương“.

Chuyện đã rất rõ ràng, Tiêu Tiêu bị đánh giá loại C, thưởng nửa năm biến thành hai ngàn tệ như bố thí ăn mày. Nhìn sáu bộ đồng phục Tang Du vừa thiết kế xong trong máy tính, Tiêu Tiêu có một loại cảm giác vô lực như bao nhiêu cố gắng đều uổng phí. Không còn thưởng nửa năm, nàng cầm một chiếc thẻ VIP trống không cũng có ích lợi gì?

”Đừng buồn nữa, em cũng bị C đây“. Dương Tiếu vỗ vỗ vai Tiêu Tiêu, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

”Vì sao cậu cũng là??” Tiêu Tiêu nhíu mày.

”Lúc nói chuyện với sếp, sếp dã nói rồi, năng lực giao tiếp của em quá kém, quan hệ với mọi người không tốt. Nếu các đồng nghiệp đánh giá em có hai C trở lên thì sẽ bị xếp loại C luôn“. Dương Tiếu cúi đầu, chậm rãi vẽ vòng tròn trên tờ giấy bản: “Bản thiết kế họ đưa cho em, số liệu luôn không đúng, có lúc em không nhịn được càu nhàu, có thể là chê em khó tính“.

Tiêu Tiêu nhớ tháng trước mọi người điền bảng điều tra cá nhân của phòng làm việc, còn tưởng rằng điền cho vui, không ngờ còn quan hệ đến chuyện này. Khi đó cô cho mỗi người đều đánh dấu cột A, không ngờ lại có hơn một người cho Dương Tiếu C. Phòng thiết kế đang vui vẻ đầm ấm lập tức biến thành đấu trường đẫm máu trong mắt Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu nắm chặt tờ giấy in tiền lương sao chép từ phòng tài vụ, cô không thể cam chịu số phận như vậy, lập tức đứng dậy đi tới trước mặt Phương Hướng Tiền: “Tài vụ nói tôi đánh giá mức C, chuyện này là sao?”

”Ơ, thế à?” Phương Hướng Tiền nói, vẻ mặt ngạc nhiên: “Không phải thế chứ, tôi đánh giá cô loại A, có thể là ảnh hưởng bởi đánh giá của cấp trên rồi“.

Tiêu Tiêu hoàn toàn không tin bà ta nói nhảm: “Bản báo cáo đó, chị đã cho giám đốc hành chính xem chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.