Lục Tổng, Em Không Dám!

Chương 33: Tặng em đấy(2)




Khó thở quá! cô cảm thấy có gì đó đè lên ngực khiến cô thật khó thở. Cô khó khăn mở mắt. Cảm thấy toàn bộ thân thể trở nên đau nhức không thể động đậy.

Bỗng thấy trước ngực cô thật nhột nga. Cô đưa mắt nhìn xuống. Thấy người nào đó đang coi ngực cô như gối mà nằm, cả thân thể to lớn đều đè hết lên thân nhở bé của cô. Đã vậy cái tay còn không yên phận chui vào áo lót nắm một bên ngực của cô. Có vẻ tên này ngủ quá ngon đi, nào biết cô thật khó chịu muốn chết??

Đưa tay véo lỗ tai anh lớn tiếng mắng “Lục Tề tên sắc lang”

Lục Tề cau mày lại, tay đang nắm lấy ngực cô dùng sức bóp mạnh một cái khiến cô đau điếng “Sáng sớm đừng làm rộn, ngủ một tí nữa đi” dứt lời sau đó lại dùng tay còn lại kéo cái tay đang làm rộn ở trên tai anh ra, kéo đến hôn một cái trên mu bàn tay cô.

“Anh nghĩ em có thể ngủ tiếp khi sắp bị đè chết sao?” cô chán ghét liếc anh một cái, tay còn hất mạnh lui về.

Anh dường như không vui, hơi nghiêng người về một bên, trườn lên cắn lấy môi cô, tay dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Như tìm cho cô một tư thế thật thoải mái sau đó lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, lúc lại dịu dàng lúc lại cuồng dã. Tay anh trong áo lót ra sức hoạt động. Đến khi cảm thấy cô không thể chịu được nữa, anh mới miễn cưỡng tha cho cô.

Cô thở hổn hển, nhìn anh với ánh mắt mông lung tràn đầy lớp sương phun ra một câu “Tên sắc lang”

Anh thổi khí vào tai cô, thuận tiện hít những mùi hương thanh khiết chỉ có riêng trên người cô “Chẳng phải em rất thích sao?” giọng anh tràn đầy dịu dàng nói.

“Tự kỉ” nói rồi cô đẩy anh ra. Hướng về phòng vệ sinh đi.

Anh lúc này cũng ngồi dậy, xoa xoa mái tóc rối xù, lảo đảo bước về phòng vệ sinh.

Anh ôm lấy cô từ phía sau. Khẽ cắn vào vành tai cô, rồi lại gục đầu xuống đôi vai gầy của cô. Áp sát thân thể của hai người, để cô cảm nhận lửa nóng của chính mình.

“Này! em đang đánh răng đi ra đi” cô cáu giận quát lên. Tên đàn ông này cứ bám lấy cô như bạch tuộc ấy.

Vòng tay ôm ngang hông cô càng chặt hơn “Tôi có phải không cho em đánh răng đâu?”

“Nhưng anh đang cản trở em”

“Tôi không thấy mình sai chỗ nào cả” Anh thản nhiên nói, miệng còn day day ở cái cổ trắng mịn của cô.

Anh!!! đồ chết dẫm. Hừ!!

“Anh mau ra khỏi đây đi” cô đẩy anh ra khỏi phòng. Thật phiền phức mà, tại sao lúc nào cũng chọc cô thế nhỉ??

Mới sáng sớm mà anh ấy đã muốn bị đạp một phát rồi hừ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.