Lục Quốc Chi Tranh

Chương 47: Tam vũ huyền thiên






"Thần nhi, y phục nàng đã nhiễm rất nhiều máu, cầm lấy thay cho nàng." Bạc Cô Bất Bại từ trong thạch thất đi ra lần nữa, trên tay còn cầm theo một bộ bạch y mới, chống gậy đi đến đưa cho nàng.

"Thần nhi làm? Bà bà, người giúp nàng được không?" Lạc Bắc Thần nghe bà nói, dung mạo tuyệt mỹ lập tức nhiễm một tầng đỏ, nhìn bà bà khẩn cầu nói.

Bạc Cô Bất Bại híp mắt nhìn nàng hỏi: "Ngươi bắt lão đây thay cho nàng?

"Không, không có, Thần nhi sẽ làm!" Lạc Bắc Thần cảm nhận khí tức của bà bà thật đáng sợ, vội xua xua tay nói.

Bạc Cô Bất Bại để y phục trên giường rồi xoay người rời đi.

Lạc Bắc Thần nhìn bà bà vào mật thất rồi đảo mắt nhìn lại y phục rồi lại nhìn người trên giường.

Vẻ mặt có bao nhiêu bất đắc dĩ thì có bấy nhiêu bất đắc dĩ, nàng hai ngón tay trỏ và cái kẹp lấy dây thắt lưng Nhạc Tề Ninh Uyển nhẹ kéo, chậm rãi đỡ nàng lên, rút ra dây, nhẹ nhàng đem ngoại y dính máu cởi xuống.

Càng cởi ra nhiều, Lạc Bắc Thần hơi thở càng dồn dập lên nhau, nàng xoay mặt đi nơi khác, đem trung y trút xuống, vậy là tấm thân tuyết trắng mềm mại đã bại lộ trong không khí, chiếc yếm ôm trọn lấy hai hòn bạch ngọc to lớn mê người trong suốt.

Lạc Bắc Thần nhìn trố mắt, của nàng không kém Tiểu Phong mà còn nhỉnh hơn một chút, nàng đỏ mặt, liếc mắt nhìn sang vết thương lấp ló bên trong, nhẹ nhàng cởi ra chiếc yếm, vết thương trên ngực liền đập vào trong mắt.

Lạc Bắc Thần đưa tay lên vuốt ve vết thương, nàng lấy thuốc từ trong vạt áo ra đổ lên vết thương để nó không lưu lại sẹo.

Đưa tay lấy cái yếm mới của bà bà đưa mặc lại trên người nàng, đến tiết khố nàng tay liền ngưng lại một chút, sau đó nhắm mắt lại rút ra nó để sang một bên, cầm lấy cái mới buộc lại cho nàng.

Xong nội y, Lạc Bắc Thần lấy trung y mặc lên, động tác rất chậm, tay run run, chỉ sợ đụng vào da thịt nàng, mỗi lần Lạc Bắc Thần đều nín thở nhắm mắt.

Đến lớp áo thứ hai nàng mới thả lỏng một chút, buộc lại dây thắt lưng, khoát ngoại y lên người nàng.

Lạc Bắc Thần đỡ nàng nằm xuống, bản thân muốn thổ huyết mà thở gấp, cố khống chế trong người lửa nóng mà bước xuống giường, ôm lấy bốn quyển sách chạy vào thạch động phía sau.

Nhạc Tề Ninh Uyển trên giường mi mắt run run vài cái, rồi trở lại bình thường.

Tùy Sinh Hà

Bây giờ trời đã tối, nhưng Tùy Sinh Hà lại đuốc lửa sáng trưng, thị vệ ở dưới hồ như đang tìm kiếm thứ gì, dọc bên bờ là người chạy tới chạy lui.

Phong Vô Tâm đứng bốn canh giờ trên bờ không làm ra phản ứng gì, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt hồ như cũ, có lẽ đây là một loại bản năng, nàng là đang chờ người kia trở lại...

"Vô Tâm, chúng ta về thôi, Lạc Vương có lẽ đang ở nơi nào đó nghỉ ngơi rồi." Phong Vương nhìn nữ nhi của mình thẫn thờ mấy canh giờ, tuyết thì cứ lưa thưa rơi không dứt, trên người nàng cũng đã phủ đầy tuyết, hắn bước chân đến gần nàng, nhẹ giọng nói.


"Phong Vương nói rất đúng, chủ mẫu người về nghỉ ngơi trước đi." Lưu Trúc phun ra một ngụm lãnh khí, sắc mặt cũng nhợt nhạt, đi tới bên cạnh Phong Vô Tâm nhẹ giọng khuyên bảo.

"Ta muốn chờ nàng." Phong Vô Tâm môi mấp máy, nhàn nhạt phun ra bốn chữ, âm thanh cũng cứng ngắt mang theo hàn khí bức người.

"Không được, mau theo phụ vương về." Phong Vương lắc đầu, không đồng ý nói.

"Con không...." Phong Vô Tâm xoay người lại muốn nói, nhưng thân thể nàng chấn động nhỏ một chút liền ngã xuống rồi được Lưu Trúc đỡ lấy.

"Phong Vương." Lưu Trúc đem Phong Vô Tâm bị mình đánh ngất giao cho Phong Vương.

"Ai..." Phong Vương thở dài, đỡ lấy nữ nhi vào xe ngựa trở về cung điện của Phong Tộc.

"Ngươi bình tĩnh đi." Lưu Trúc lúc này đi đến Nhạc Tề Kiến Vu đang dùng tay đấm vào lớp tuyết dày phát tiết, nhíu mày nói.

"A Trúc! Đại tỷ của ta..." Nhạc Tề Kiến Vu nghe vậy, lập tức đứng dậy ôm lấy Lưu Trúc nức nở nói.

"Không sao, có chủ tử, đại tỷ ngươi vô sự." Lưu Trúc cũng không có đẩy ra, vỗ lấy lưng nàng, lắc đầu nói.

"Lỡ như tỷ phu không tìm thấy đại tỷ thì sao?" Nhạc Tề Kiến Vu nín khóc, lo lắng hỏi.

"Không có lỡ như, ta có lòng tin với chủ tử." Lưu Trúc chỉ nói một câu, vì nàng đối với chủ tử là tin tưởng vô điều kiện.

"Đúng vậy, hãy tin chủ tử." Lệnh Quân y phục ướt đẫm từ xa đi tới nói, dù vậy nhưng trong lòng hắn cũng có ít nhiều lo lắng.

"Tin tức chủ tử cùng Trưởng Công Chúa mất tích, nhất định không được để lộ ra ngoài." Lưu Trúc lại nghiêm túc nói với hai người.

"A Trúc yên tâm, ta sẽ nói với Phong Vương." Nhạc Tề Kiến Vu đem mặt cọ cọ vào phần mềm mại phía trước, nói.

Lệnh Quân gật đầu, nhìn một màn phía trước thì đảo mắt qua lại trên không, khụ một tiếng không nói gì nữa.

"Ngươi!" Lưu Trúc thấy phản ứng của Lệnh Quân thì nhìn xuống, mặt mày lập tức đỏ lên, tát vào đầu Nhạc Tề Kiến Vu một cái, rồi đẩy ra.

"Ai u! Đầu đau quá...xỉu...." Nhạc Tề Kiến Vu bị đẩy ra loạng choạng, rồi lại dính lấy trên người Lưu Trúc, nhẹ giọng nói khẽ một tiếng rồi giả vờ ngất đi.

Lưu Trúc bị sức nặng làm cho suýt nữa té nhào, mắt muốn phun ra lửa, trừng mắt cái tên đang chiếm tiện nghi của nàng trắng trợn.

"Xì! Chúng ta đi thôi." Lệnh Quân bị hai người chọc cười một tiếng, nhìn Lưu Trúc nói rồi xoay người đi trước.

"Ngươi còn không lấy tay ra thì đừng trách ta quăng ngươi xuống tuyết cho ngươi đông lại thành đá!" Lưu Trúc nhìn cái bàn tay đặt ở trên ngực mình sờ soạng thì mặt mày nóng lên quát.

Nhạc Tề Kiến Vu rụt tay về, tựa trên vai nàng an phận, nhẹ hí ra con mắt đắc ý cười.

Rầm!

"Ách...cái lưng của ta, gãy ra làm hai rồi Ô..Ô.." Nhạc Tề Kiến Vu bị Lưu Trúc không nương tay mà quăng vào giường xe ngựa, nàng hét thảm, kêu rên khóc lóc vang dội bên trong.

"Ngươi còn la hét, ta may miệng ngươi!" Lưu Trúc chán ghét đá cho nàng một cước, trừng mắt cảnh cáo.

Nhạc Tề Kiến Vu muốn hé miệng la hét, nghe nàng nói thì lập tức ngậm miệng lại, nhích sát vào phía trong cho Lưu Trúc chỗ ngồi.

Lưu Trúc liếc nàng một cái mới ngồi xuống, khoanh tay ôm ngực, dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhạc Tề Kiến Vu ngồi dậy, đưa mặt lại sát một chút xem nàng ngủ chưa, một lát sau thấy nàng không có động tĩnh, mắt phát sáng nhìn ngực đủ dùng của Lưu Trúc, bàn tay vươn lên ý định thừa cơ chiếm tiện nghi.

Phịch....

Aa!

Nhạc Tề Kiến Vu như đại bàng vươn cánh mà bay ra cửa sổ xe, té nhào như chụp ếch trên tuyết, mặt mày lún sâu dưới lớp tuyết dày nửa tấc không rời.

Thị vệ không phát hiện ra chuyện gì, đánh xe chạy đi tiếp.

"Hừ! Cho ngươi vô lại!" Lưu Trúc vén màng xe, nhìn ra ngoài cửa sổ phía xa, thấy nàng một thân chật vật thì hừ một tiếng nói.

Nhạc Tề Kiến Vu thật sự khóc không ra nước mắt, nàng ngồi dậy, lấy tuyết dính bùn từ trên mặt mình ra, da mặt như tê liệt không còn cảm giác, nàng dùng tay áo lau vết bùn trên mặt, mà càng làm càng lấm lem, nhìn vào người quen còn chưa chắc nhận ra đi.

Nhạc Tề Kiến Vu xoay người lại thì hốt hoảng, xe ngựa đâu, xe ngựa đâu, nàng nhìn phía xa chỉ thấy một điểm sáng nhỏ, thật nhanh chạy theo.

"Chờ ta với, A Trúc, A Trúc, đừng bỏ ta mà...."

Vừa chạy vừa vẫy tay vừa la hét, quên luôn cả khinh công trên người.

Mấy động vật nhỏ xung quanh đang say giấc, cũng bị người này làm ồn đến nỗi hoảng sợ chạy tán loạn cả lên.

Đáy Vực Tùy Sinh Hà

Lạc Bắc Thần ở trong thạch thất đối mặt với bốn vách đá, bên trong bốn góc đều có một viên Dạ Minh Châu.


Nàng cầm trên tay một thanh chủy thủ, điêu luyện để nó xoay quanh bàn tay mình, nhưng hết lần này đến lần khác lại bắt không được, chủy thủ cũng rớt xuống phía dưới tạo ra âm thanh leng keng...

Lạc Bắc Thần cũng không vì vậy mà nhục chí, càng luyện càng thêm hưng phấn, thu phục được những thứ khó cũng là nâng cao năng lực của chính mình.

Nàng nhẹ phất tay, chủy thủ trở về trong tay mình, chân từng bước lui, từng bước tiến, chủy thủ xoay qua xoay lại trên năm ngón tay của nàng, sau đó vòng qua cổ tay trở về, rồi lại đi, rồi lại trở về.

Lần này, Lạc Bắc Thần nhẹ buông ra, chủy thủ trong tay nhẹ nhàng xoay vòng qua hai vai nàng, đáng tiếc nó không trở về mà lướt qua tay nàng rồi rơi xuống.

Bạc Cô Bất Bại híp mắt nhìn qua khe hở vách đá, nhìn vào bên trong, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi nhanh vụt đi khó có thể nắm bắt.

Lạc Bắc Thần nhiều lần đuổi theo chủy thủ mà té nhào ra đất, bụi cát bay loạn trên người nàng, dù như vậy nàng cũng bò ngồi dậy nhặt lại chủy thủ tiếp tục luyện.

Bạc Cô Bất Bại thu hồi ánh mắt, chống gậy bước đến giường băng, lấy ra một viên đan dược uy vào miệng Nhạc Tề Ninh Uyển.

Phục Hoàn Đan, chính là Phục Hoàn Đan!

Bà đi đến giá sách, tay dời ba cuốn sách phía trên, cạch một tiếng, từ bên trái giá sách nhô ra một cái tủ đá không lớn không nhỏ.

Bà đi đến mở ra cửa tủ, bên trong có rất nhiều bình ngọc, phía trong nữa là một thanh nhuyễn kiếm rất mỏng màu bạc chói sáng, kế bên là một thanh đao nhỏ như chủy thủ cũng bằng bạc, còn một thứ nữa là một cây cung bằng ngọc thạch lam sắc trong suốt bắt mắt.

Bạc Cô Bất Bại lấy ra ba vũ khí rồi đóng tủ lại, bà đem nó để trên bàn rồi ly khai trở về thạch thất của mình.

Nhưng không ai biết, ba vũ khí đó lợi hại cỡ nào, chắc những ai ham mê kiếm pháp, cung thủ hay ám khí sẽ không thể không biết Tam Vũ Huyền Thiên bộ ba thánh khí đệ nhất thiên hạ này đi...

Bạc Huyền Đao

Ngọc Ly Cung

Bạc Băng Kiếm

Bộ ba Tam Vũ Huyền Thiên đệ nhất vũ khí trong truyền thuyết, thật không nghĩ rằng còn ở trong tay Bạc Cô Bất Bại, và một điều không ngờ nữa là Bạc Cô Bất Bại vẫn còn sống!

Tam Vũ Huyền Thiên xuất thế, thiên hạ đại loạn, huyết vũ tinh phong!

Phong Tộc Cung Điện

"Lệnh công tử xin yên tâm, chuyện này bản Vương sẽ phong tỏa tin tức, sẽ không để lọt ra ngoài." Phong Vương ngồi trên chủ tọa ghế vương, nhìn xuống Lệnh Quân mọi người phía dưới, nhẹ giọng cam đoan nói.

"Vậy, xin đa tạ Phong Vương." Lệnh Quân đứng dậy chắp tay khom người đa tạ, Lưu Trúc cũng một dạng.

"Không cần khách sáo, cùng là người nhà." Phong Vương khoát tay cười nói.

"Phong Vương, chủ mẫu thế nào?" Lưu Trúc nhớ lại Phong Vô Tâm, quan tâm hỏi.

"Nữ nhi chỉ là mệt một chút, bản Vương đã sai người cho nó uống thuốc, không có vấn đề gì." Phong Vương lắc đầu, chậm rãi nói.

"Túy Sát Doanh lần này, chắc là đến vì Lạc Vương?" Ái Lạp Tư - Từ Nhân khó hiểu lên tiếng.

"Túy Sát Doanh chỉ là nhận tiền làm việc, nhắm vào Lạc Vương người chỉ sợ là thân phận khó đoán." Phong Vương nhíu mày nói.

"Muốn thuê Túy Sát Doanh cũng không phải dùng tiền là được." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhướng mày nói.

"Đúng rồi! Tứ Hoàng Tử đâu?" Phong Vương cũng không nói vấn đề này tiếp, hắn lúc này mới nhận ra có cái gì không đúng mà nhìn mọi người hỏi.

"Đúng vậy, Lưu Trúc, tên kia đâu?" Lệnh Quân nhìn sang Lưu Trúc cười hỏi.

"Nàng về sau." Lưu Trúc thản nhiên nói.

"Không phải nàng đi với ngươi sao?" Lệnh Quân đánh chết cũng không tin tên kia muốn tách ra Lưu Trúc về sau, hắn cười hỏi tiếp.

"Nàng nói gân cốt mình quá cứng, muốn đi bộ để vận động cho dẻo một chút." Lưu Trúc nói dối không chớp mắt, thản nhiên như đây là sự thật.

"Có chuyện này sao?" Phong Vương hiếu kỳ hỏi.

Hắn vừa dứt lời, một tên thị vệ chạy vào nói: "Bẩm Gia Chủ, bên ngoài có một người tự xưng mình là Tứ Hoàng Tử Nhạc Tề, muốn vào diện kiến ngài còn nói là muốn tìm thê tử của mình tên là Lưu Trúc."

"Khụ khụ...." Lưu Trúc đang uống trà, nghe hắn nói câu cuối, mặt mày đỏ lên ho sặc sụa, nước cũng xông lên tới mũi.

"Mời vào." Phong Vương phất tay nói.

Lệnh Quân một bên ánh mắt chứa tiếu ý nhìn lướt qua Lưu Trúc đang xấu hổ bên kia.

"Nương tử, nương tử!" Người chưa đến mà tiếng đã vang dội.

Lưu Trúc mặt đen lại, trừng mắt nhìn tên không biết sống chết kia đi đến.

"Tứ Hoàng Tử ngài?" Phong Vương nhìn Nhạc Tề Kiến Vu mặt mày lấm lem đất và tuyết, hắn quan tâm hỏi.


"Ân, bản Hoàng Từ là đi bắt dê, mà chưa đụng được sờ được đã bị nó hung bạo đá ta một phát nhào ra đất tuyết, rất đau a..." Nhạc Tề Kiến Vu đi đến cạnh Lưu Trúc ngồi xuống, than thở nói.

"Dê? Còn hung bạo như vậy?" Phong Vương hoang mang hỏi.

"...Aa..Ân thôi bỏ đi!" Nhạc Tề Kiến Vu mặt nhăn lại, khó khăn cười nói một câu.

"Tứ Hoàng Tử bị gì sao?" Phong Vương thấy nàng nhăn mặt thì lo lắng hỏi.

"Không có gì, vậy đi, ta cùng nương tử ta đi trước." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu, đứng dậy lôi kéo Lưu Trúc kế bên chạy đi.

"Tứ Hoàng Tử về sau chắc phải an phận rồi." Ái Lạp Tư - Từ Nhân nhàn nhạt cười nói.

Lệnh Quân chỉ cười thôi không nói gì, hắn cầm lên chung trà chậm rãi thưởng thức.

"Lưu Trúc, lá Khắc Tiệp là ăn hay làm ra nước uống..."

"A Trúc, A Trúc, lấy y phục cho ta!"

"A Trúc, thắt lưng này thật khó đeo, nàng giúp ta."

"A Trúc, y phục này thật không thích hợp với ta, nàng thấy sao?"

Bên trong một căn phòng lớn, tiếng nói vang vang dội dội mà không thấy ai trả lời.

Lưu Trúc đang ngồi trên giường suy nghĩ, không biết chủ tử bây giờ thế nào, còn có, người có tìm được Trưởng Công Chúa không, với lại hai người bây giờ đang ở đâu...

"Nàng lo lắng cho hai người bọn họ sao?" Nhạc Tề Kiến Vu bước đến liền nhào lên giường, ôm lấy Lưu Trúc hỏi.

"Ta nói, ngươi mau leo xuống!" Lưu Trúc nhìn nàng ở trên người mình, đen mặt cao giọng nói.

"Hôn một cái rồi xuống." Nhạc Tề Kiến Vu nhướng mày nói, sau đó cúi xuống ngậm hai cánh môi anh đào kia mút lấy.

"Ngô...." Lưu Trúc giật mình thoáng rên khẽ một tiếng, cánh tay người phía trên đang ở trong y phục nàng phía trên xoa nắn.

Nhạc Tề Kiến Vu thoải mái hừ một tiếng, cánh tay đang xoa thứ mềm mại của Lưu Trúc, xúc cảm mạnh mẽ đánh thẳng vào đầu nàng mang theo một chút tê dại, môi dứt khỏi nụ hôn, dời xuống cổ trắng nõn mà mút.

"Ưm..Đừng.." Lưu Trúc cố đẩy ra nhưng bản thân vốn vô lực mềm như nước, chỉ cần người phía trên đụng vào nàng đều run rẩy đến nỉ non.

"Một chút thôi..." Nhạc Tề Kiến Vu ở bên tai nàng nói, tay ở trước ngực nàng vạch ra vạt áo, cởi bỏ áo yếm, liền hai tiểu bạch thỏ như tuyết trắng hiện ra trước mắt, hai nụ hoa hồng nhạt đã bị nàng làm cương lên.

"Nhẹ..." Lưu Trúc đánh vào vai người phía trên, cảm nhận được người kia đem mình sinh khí mà từng chút một rút đi, phía trước ngực cũng ẩn ẩn vừa đau vừa tê dại sung sướng, nàng nhẹ giọng khó khăn nói ra một chữ.

Nhạc Tề Kiến Vu cởi sạch đồ Lưu Trúc quăng xuống giường, bản thân thì cũng vậy, chỉ chừa lại tiết khố.

Nằm lại trên người Lưu Trúc, nàng vuốt ve vòng eo rồi vuốt hai bên đùi non phía dưới, Lưu Trúc nỉ non, run rẩy mà rên.

"Có thể không?" Nhạc Tề Kiến Vu lưỡi ở nụ hoa phía trước quét lấy, giọng nói khàn khàn hỏi.

"Ừ..." Lưu Trúc xấu hổ nói.

Nhạc Tề Kiến Vu được cho phép thì như sói đói mà càn phá tìm kiếm thức ăn, nàng ở trước ngực mút lấy nụ hoa, cổ họng hoạt động liên tục đưa lên đẩy xuống.

Hai chân thon dài bị hai bàn tay tách ra, vuốt ve vài cái nhẹ nhàng, nâng một chân nàng lên gác lên vai, đầu chôn vào giữa, âm huyệt hồng nhạt đang rỉ nước lập tức bị ngậm lấy.

"Aaa..đừng bẩn!" Lưu Trúc bị cái hành động này làm sướng đến thân thể giật giật, nàng dùng tay vỗ vào đầu người phía dưới, lắc đầu nỉ non.

"Không bẩn." Nhạc Tề Kiến Vu lắc đầu, vừa mút ái dịch vừa nói.

"Lưu tiểu thư, thiện đã chuẩn bị xong, Gia Chủ mời tiểu thư ra ngoài cùng dùng."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.