Lục Quốc Chi Tranh

Chương 4: Vũ tướng quân gặp nguy






Lạc Bắc Thần thật nhanh kéo tên thị vệ phía trước ra tránh đi sát chiêu.

"Sát!" Tên hắc y nhân hô lớn, ba mươi người rất nhanh nhập chiến như ma đòi mạng lao tới.

Hắc xích giữa không trung bay qua bay lại xé không đánh tới đám người Lạc Bắc Thần.

"Keng...keng." Thị vệ vung kiếm ngăn cản, tạo ra một đường xẹt lửa chiếu sáng cả khuôn mặt hoảng sợ của hắn.

"Aa..." Những người trúng chiêu đều bị lấy một mảng thịt lớn, máu văng tung tóe rơi xuống đường, một lúc sau máu bất ngờ biến đen, thi thể thị vệ nằm bên dưới trong nháy mắt tất cả đều hóa thành tàn tro.

Mọi người còn lại nhìn màn này ánh mắt rụt mạnh, tâm tình hoảng loạn, cố gắng không cho mình run rẩy mà cản sát chiêu truy tới. "Keng leng.."

Lạc Bắc Thần đồng tử cũng co rút, đây là loại độc quái quỷ gì, nhìn lại những thi thể trúng tên bây giờ đã hóa thành tro, thật sự quá ngoan độc rồi, nàng xếp lại chiết phiến híp mắt nhìn bọn hắc y nhân đang trong hỗn chiến.

Rốt cuộc là ai đứng sau?

Liễu Nghị sao?

Năm kim châm từ tay áo Lạc Bắc Thần như vô hình bay ra lao thẳng đến năm hắc y gần nhất.

"Aa..." Năm tên đang giằng co với thị vệ thì không biết chuyện gì xảy ra, họ đồng loạt buông vũ khí hét lên đau đớn, ngã người khụy xuống lăn lộn trên mặt đất.

Nhờ đó bọn hắc y còn lại cảnh giác thu hồi hắc xích lui về phía sau mấy bước.

"Có chuyện gì?" Tên cầm đầu khụy xuống xem năm tên đồng bọn rồi hỏi.

"Ai đó...bắn ám..khí có độc." Một tên trong số đó đau khổ khó khăn nói ra.

"Mọi người cẩn thận!" Tên cầm đầu nghe xong thì nhìn xung quanh rồi nhìn sang người của mình cảnh giác quát lớn.

"Tất cả lui ra." Lạc Bắc Thần đoạt lấy kiếm trong tay một tên thị vệ, uy nghiêm phất tay nói.

"Giết hắn." Tên cầm đầu thấy Lạc Bắc Thần đi đến muốn nạp mạng thì cười lạnh quát lên, cũng quên mới vừa rồi chuyện đồng bọn bị trúng ám chiêu.

Lời hắn vừa dứt, hắc y nhân liền quăng đi hơn mười hắc xích đánh tới.

"AA!" Lạc Bắc Thần lao nhanh vào một đường kiếm quét ngang, hắc xích bị chém đứt làm hai, đầu xích chuẩn xác bay ngược trở lại ghim thẳng vào người từng tên một, bọn chúng hét dài một tiếng thất thanh, tích tắc qua đi thi thể đều hóa thành tro tàn.

"Ngươi..." Tên cầm đầu kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, bọn hắc y còn lại cũng không dám manh động.

Lạc Bắc Thần ở phía trước cầm kiếm cười quỷ dị, tóc mấy sợi rơi xuống bay theo gió, tà áo đỏ rực phiêu diêu giữa màn đêm.

"Quân Thiên Loạn Vũ chiêu thứ nhất."

Lạc Bắc Thần gầm lên, thân thể bay lên không trung, xung quanh gió lốc gào thét hàng ngàn kiếm gió dần dần được tạo thành, hào quang bao lấy một vùng, tay nàng nhẹ cử động, vạn kiếm rung lên.

"...Mau chạy!!" Tên cầm đầu nhìn thấy Lạc Bắc Thần như Tu La địa ngục phía trước, hai mắt co rụt lại, thân thể run rẩy hoảng sợ hét lớn, bản thân chật vật dùng khinh công thật nhanh chạy trối chết, nhưng chạy thoát hay không vẫn là một vấn đề!


Kiếm gió bao trùm cả con đường lao về phía trước, mỗi mũi kiếm như ngân xà uốn lượn trên không truy đuổi con mồi của mình.

"Aaaa!!" Tiếng thét đau đớn vang dội cả một vùng, tất cả hắc y nhân đều như tổ ong ngã xuống đất mà chết, máu chảy nhuộm đẫm con đường.

Thị vệ nhìn đến thì trong lòng kinh hãi, nhưng nhiều hơn vẫn là sùng bái, không khỏi đối với chủ tử của mình sinh ra thêm vài phần kính sợ!

Nữ nhân ở xa chứng kiến hết thảy thì con ngươi co lại, từ khi nào hắn lại mạnh như vậy? Cả người của "Túy Sát Doanh" cũng không thể làm được gì, thật không nghĩ ra hắn lại ẩn giấu sâu đến mức này, mà chiêu thức vừa rồi rốt cuộc là loại kiếm pháp gì?

Nhìn rất lợi hại...

"Một lúc chứng kiến, kiếm chiêu của tại hạ có làm cô nương vừa lòng." Lạc Bắc Thần bung chiết phiến phe phẩy, dùng nội lực đưa giọng của mình đến nữ nhân phía xa.

"Lạc Vương đúng là thâm tàng bất lộ, xem thường ngươi rồi." Nữ nhân nháy mắt đã từ phía xa chạy tới, nàng đứng trên mái nhà nhìn người phía dưới lạnh lùng nói.

"Ta chỉ muốn biết vì sao cô nương muốn giết ta?" Lạc Bắc Thần giơ tay ngăn cản thị vệ động thủ, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt nữ tử hắc y tò mò hỏi.

Nữ tử hắc y không có trả lời, thân ảnh chớp nhoáng đã lao xuống, mũi kiếm sắc nhọn chỉ thẳng xuống Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần vừa xoay người, mũi kiếm liền lướt qua cổ nàng, một mùi hương dễ chịu ập tới, khiến nàng chậm nửa nhịp cản lại chiêu thứ hai, đường kiếm xẹt ngang vai Lạc Bắc Thần cắt một đường, máu chảy ra thấm ướt tay áo.

Nữ tử hắc y không cho Lạc Bắc Thần phản ứng kịp, mũi kiếm phá không đâm đến yết hầu, ý đồ một chiêu lấy mạng.

Lạc Bắc Thần hừ một tiếng, thân ảnh như gió đón lấy kiếm của nữ tử, nhanh hơn một bước bắt lấy tay nàng, tay còn lại nắm yết hầu nàng kéo mạnh lại, chỉ trong nháy mắt nữ tử đã hoàn toàn bị trế trụ trong lòng Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần cảm nhận được nữ tử giãy giụa, nàng âm thanh trầm thấp uy hiếp: "Mạng của cô nương bây giờ đã trong tay bản Vương, nên đừng liều mạng!"

"Đăng đồ tử!" Nữ tử nhìn tay bị nắm, lại nhìn Lạc Bắc Thần mặt áp sát vào cổ nàng còn phun nhiệt khí, nàng trong ngực dâng lên một đoàn hỏa, mặt trong đêm tối chậm rãi đỏ lên, cắn răng quát một tiếng, ra sức giãy muốn thoát khỏi lồng ngực Lạc Bắc Thần.

"Ta nghi ngờ, nàng là người ái mộ bản Vương, muốn tiếp cận bản Vương nên giả vờ làm nữ thích khách cho bản Vương để ý đúng không?" Lạc Bắc Thần ôm chặt nữ tử, đầu đặt lên vai nàng, khóe môi nhấc lên cười một tiếng, vô cùng tự luyến nói.

"Và tất nhiên nàng đã thành công, bản Vương thích nữ tử mạnh mẽ như nàng."

Nữ tử nghe xong, dùng ánh mắt nhìn kẻ điên liếc Lạc Bắc Thần, trong lòng ám độ một tiếng bệnh hoạn, ánh mắt lóe tên âm mưu tính toán, nữ tử bất ngờ thả lỏng, cười thanh thúy một tiếng, nói: "Vương gia thật thông minh, đúng là tiểu nữ đêm nào cũng nghĩ tới Vương gia, muốn sớm gặp ngài!" Nhưng câu hoàn chỉnh là muốn sớm gặp ngươi để giết chết ngươi.

Lạc Bắc Thần nghe tiếng cười thì ngơ ngác không kịp phản ứng, lại nhìn khuôn mặt nữ tử dần áp tới, Lạc Bắc Thần vội vàng đẩy ra nàng, nhưng lại chậm một bước, trước ngực bị thanh chủy thủ rạch một đường dài rướm máu, đau đớn khiến Lạc Bắc Thần hoàn toàn thanh tỉnh.

"Chúng ta còn gặp lại, và ngày ấy cũng chính là ngày chết của ngươi!"

"Cô nương còn chưa trả lời câu hỏi của ta?" Lạc Bắc Thần ngăn cản thị vệ đuổi theo, nàng nhìn người phía trước bay lên cao thì hô lên.

"Đến khi nào ngươi chỉ còn một hơi thở ta sẽ nói cho ngươi biết!" Nữ tử ánh mắt sắc bén, lanh lãnh phun ra một câu rồi biến mất trong đêm tối.

"Về thôi." Lạc Bắc Thần bực bội ôm ngực, nhìn qua bọn thị vệ nói rồi chậm rãi đi phía trước.

Trong một căn phòng của một đại lâu, đâu đó một cơn gió thổi vào, nữ tử vừa rồi liền xuất hiện, nàng tháo ra mặt nạ, một dạng yêu mị dung nhan rất nhanh được bày ra trong không khí, nàng cởi bỏ hắc y phục cất vào hộc tủ, thay vào một bộ nữ trang váy dài khác, mang lên mạn che mở cửa bước ra khỏi phòng.

Tích Nguyệt Cung

Liễu Linh Nhã nằm dài trên nhuyễn tháp, dùng tay chống đỡ đầu, hai mắt nhắm lại khóe môi nhấc lên nụ cười như có như không, nàng là đang hoài niệm cảnh tượng vừa rồi, mỹ nam tử ôm nàng vào lòng, vòng tay ấm áp, lời nói trong trẻo mát lạnh dễ nghe, như muốn nàng mê muội luân hãm sâu vào bên trong.

Khóe môi bất giác cong lên nở một nụ cười thật thỏa mãn, nhưng vội nhanh một ý nghĩ khác làm cứng lại.

Đúng rồi, nàng là phi tử của Hoàng Đế, nàng là người của Liễu Gia, nên nàng và người kia mãi mãi cũng không có khả năng...

Có lẽ nên xem như đây là một giấc mơ đẹp đẽ, nàng sẽ cố gắng cất giữ sâu nó vào trong tim, mong rằng không cần cùng người nọ tái kiến, một giọt nước mắt từ khóe mi rơi xuống làm ướt đi dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia của nàng...

Phượng Vân Cung

Vũ Hậu đang ngồi trong phòng luyện chữ, đường nét móc lên móc xuống đều điêu luyện khí phách.

"Chữ của nương nương viết thật đẹp!" Linh Ly một bên mài mực, một bên ngắm nhìn rồi cảm thán khen ngợi.

"Sao lại là chữ Tịnh nương nương?" Linh Ly khó hiểu, nương nương chỉ viết mỗi một chữ duy nhất này a.

"Tịnh ở đây là thanh tịnh." Vũ Dạ Ca tay vẫn giữ bút, thản nhiên nói một câu.

"Vâng." Linh Ly gật đầu không hỏi tiếp nữa.

"Ngươi cảm thấy Lạc Vương là người thế nào?" Một lát sau, Vũ Dạ Ca buông bút, cầm tên tờ giấy mình vừa hạ bút rồi nhìn Linh Ly hỏi.

"Nô tỳ chỉ mới diện kiến ngài ấy một lần, nên thứ lỗi cho nô tỳ ngu muội không thể." Linh Ly cúi đầu nói.

"Đánh giá thử xem, ta muốn nghe." Vũ Dạ Ca nhìn Linh Ly nhẹ giọng nói.

Linh Ly nghe vậy cũng không nghi kỵ nữa mà lời thật đánh giá nói ra: "Nô tỳ thấy Lạc Vương quyền thế mỹ mạo, nho nhã lễ độ, ngọc thụ lâm phong ôn nhu như ngọc, khí chất cao quý, phong lưu phóng khoáng, tài mạo song toàn..."

Vũ Dạ Ca một bên nhìn nàng thao thao bất tuyệt khóe môi không khỏi co giật, bản thân đã biết mình hỏi nhầm người rồi, nhìn Linh Ly lắc đầu một cái, bộ dáng yêu nghiệt của hắn chỉ thêm hại dân hại nước thôi chứ có tác dụng gì đâu.

Lạc Vương Phủ

Lạc Bắc Thần sau khi trị thương thì liền đến thư phòng.

Lạc Bắc Thần đi đến kệ sách thứ ba, hai chân chéo nhau, tay để vào ô vuông phía trong, đồng thời dùng lực ấn xuống ba nơi.

Binh...

Hai kệ án thư tách ra, chính giữa mở ra một cánh cửa đá, Lạc Bắc Thần bước vào, bên ngoài liền trở lại bình thường.

Bên trong rất rộng lớn, ngọn nến chiếu sáng mọi ngóc ngách, thật nhiều binh khí xung quanh, nỏ, cung, đao, kiếm, tên xoắn.....Lạc Bắc Thần đi thẳng rẽ trái phải hai lần rồi dừng trước một ngõ cụt, tay mò đến ngọn nến thứ ba bên phải vặn một cái, rồi dời xuống thứ nhất vặn một cái, bên trái cũng từ thứ ba rồi tới thứ nhất, đã xong.

Hình...

Tường đá trước mặt rung động, đồng thời mở ra một thông đạo khác, nàng bước vào cửa liền đóng lại như hết thảy không có chuyện gì xảy ra.


Đây là một căn phòng khá lớn, có cả giường ngủ, bàn ghế, bút giấy, tất cả vật dụng đều có, trái phải là toàn những giá đỡ sách, hàng loạt những quyển sách được đặt ngăn nắp từng chỗ nhưng đều đã ố vàng.

Có lẽ sách đã rất lâu đời.

Mỗi giá đỡ đều để tên loại sách, nàng tìm kiếm độc dược và phá giải, mắt đảo một vòng đây rồi, nó ở cuối cùng.

"Nhiều thế này thì tìm đến khi nào?" Lạc Bắc Thần nhìn tầng tầng lớp lớp sách dày trước mắt thì lẩm bẩm.

Quyết định một lần xem hết, Lạc Bắc Thần mắt liên tục chuyển động, tay cũng không ngừng lật và lật, từng cuốn từng cuốn chậm rãi bị nàng nhìn qua không sai biệt, hai canh giờ thật nhanh trôi qua, nhưng nàng vẫn chưa tìm được, bực mình quăng đi cuốn sách trên tay, sao lại không có? Lạc Bắc Thần dựa vào giá sách thở dài, mắt vô tình lướt qua góc chân giá phía dưới, là một quyển sách?

Nàng khụy gối xuống, tay với lấy nó ra từ bên trong.

Lấy được rồi.

"Bịch bịch..." Phủi đi bụi bám lên, nàng đi đến bàn ngồi xuống.

Trên sách là một dòng chữ "Tuyệt Độc Tịch Âm Tán" cuốn sách rất mỏng, khoảng trên mười tờ là cùng.

Nàng lật từ trang ra xem, rết, bọ cạp, rắn, cóc, nhền nhện... Ôi toàn côn trùng độc, mỗi một loại phải bắt đủ trăm lẽ một con, thêm vào chín lá Cốt Linh Túy.

Ơ Cốt Linh Túy? Hình như là một loại hoa cực độc ở Tây Vực.

Có nêu từng công dụng của mọi loại côn trùng, cách pha chế cũng rất phức tạp, độc này phải luyện đủ bảy bảy bốn chín ngày mới thành được.

Lạc Bắc Thần đọc xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, độc thôi mà có cần lợi hại như vậy không, chỉ hít phải hay dính lên người sau một khắc không có thuốc giải thì thân xác sẽ tự phân hủy tự đốt hóa thành tro!

Vậy không có cách giải sao?

Lạc Bắc Thần lật trang cuối, cách phá giải đây rồi, nhưng....

Máu người luyện tới tầng tám tuyệt kỹ Tuyệt Kinh Kiếm Tông của Nhạc Thị, vì máu của người đó bách độc bất xâm thêm vào là giải được tất cả loại độc có trong thiên hạ.

Nhạc Thị? Nhạc Nhất Danh?

Nhạc Nhất Danh không phải đã mất tích hai mươi mấy năm trước rồi sao? Đồng nghĩa với thuốc giải cũng biến mất!

Nàng cố tìm xem còn cách giải nào không, lật lật lại lần nữa vẫn không thấy gì, chỉ có một cách duy nhất nhưng cách này có khả năng rất thấp, bọn người trong bóng tối đúng là thật biết tính toán, thật ngoan.

"Khuya rồi, cũng nên nghỉ ngơi." Lạc Bắc Thần nghĩ nghĩ một lúc thì lắc đầu, quăng cuốn sách sang một bên, đi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau.

Hoàng Cung, Chiêu Thần Điện.

Phía dưới điện Quan Văn, Quan Võ đều đã đầy đủ, đứng đầu Quan Văn là Liễu Thừa Tướng, đứng đầu Quan Võ là Vũ Tướng Quân, mọi người im lặng nghiêm chỉnh tất cả đều chờ Hoàng Đế đến.

Phía ngoài đại điện lúc này mấy vị thiếu niên bước vào, Ngũ, Lục Hoàng Tử đứng ở bên Quan Võ, Đại, Nhị, Tứ Hoàng Tử đứng bên Quan Văn, năm người thật nhanh vào vị trí của mình.

"Hoàng Thượng giá lâm!" Âm thanh của Mộ Công Công cất lên vang vọng Chiêu Thần Điện.

"Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế...." Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống dập đầu cung kính hô lớn.

Hoàng Đế từ bên phải bước lên ghế rồng, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn qua một lượt, thanh âm uy nghiêm của bậc đế vương vang lên.

"Các ái khanh bình thân."

"Đa tạ bệ hạ." Mọi người nói xong thì chậm rãi đứng lên.

"Có sự thì tấu, vô sự bãi triều." Hoàng Đế nhìn xuống lạnh lùng uy nghiêm nói.

"Bẩm bệ hạ, vi thần có chuyện bẩm tấu." Vũ Tướng Quân bước ra khỏi hàng quỳ xuống nói.

"Vũ ái khanh mời nói." Hoàng Đế nhìn Vũ Hình Trác thì đưa tay mời.

"Biên cương của chúng ta cùng Chu Thục Quốc đang trong thế giằng co, mong bệ hạ ân chuẩn cho vi thần xuất chinh trấn giữ." Vũ Tướng Quân cung kính nói.

"Chuẩn tấu!" Hoàng Đế không nói hai lời liền ân chuẩn, một người trung thành vì giang sơn xã tắc như Vũ Tướng Quân là rất khó tìm kiếm.

"Tạ bệ hạ ân chuẩn." Vũ Tướng Quân cúi đầu hô lên, đứng lên đi về hàng.

"Còn chuyện gì nữa không?."Hoàng Đế nhìn xuống hỏi.

"Xin phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần theo Vũ Tướng Quân ra trận." Đại Hoàng Tử ra khỏi hàng quỳ xuống khẩn cầu.

"Chuyện này?" Hoàng Đế nhíu mày, hắn biết Đại nhi tử của mình tính tình, hữu dũng vô mưu, rất muốn thể hiện bản thân, lại dễ bị lay động cũng như dễ bị lợi dụng, là người không thích hợp làm chuyện lớn.

"Phụ hoàng, đại hoàng huynh cũng một lòng muốn vì giang sơn cống hiến, xin phụ hoàng ân chuẩn." Nhị Hoàng Tử bước ra nói giúp.

"Đúng vậy phụ hoàng, thần nhi muốn lập chiến công đánh bại Chu Thục Quốc, đem vẻ vang về cho Lạc Thịnh chúng ta." Đại hoàng tử không biết vì sao nhị đệ lại nói giúp cho mình, nhưng hắn cũng không quan tâm, nhìn phụ hoàng oanh oanh liệt liệt nói.

"Được, Ân chuẩn." Hoàng Đế thấy hắn đã nói đến thế thì phất tay đồng ý.

"Đa tạ phụ hoàng." Đại hoàng tử vui mừng đa tạ, đứng dậy lui về hàng.

Liễu Thừa Tướng mắt lóe lên tinh quang nhưng thật nhanh biến mất, khóe môi hơi cong lên, Tứ Hoàng Tử nhìn đại ca của mình cười cười.

Vũ Tướng Quân nhíu mày, tại sao hôm nay nhị hoàng tử và đại hoàng tử lại cùng một chuyến tuyến, không lẽ bên trong ẩn chứa điều gì, nhưng hắn có đoán thế nào cũng không bao giờ ra được.

"Còn sự bẩm tấu, vô sự bãi triều." Mộ Công Công nhận được ánh mắt của Hoàng Đế thì hô lớn.

Mọi người cúi đầu không ai có dự định bước ra, Mộ Công Công liền hô: "Bãi triều"

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế..." Mọi người quỳ xuống dập đầu hô lên.


Tất cả rời khỏi chính điện lui ra ngoài, từng bậc thang chậm rãi đi xuống, phía trước là hai cây cầu song song, một dùng cho Quan Văn, một dùng cho Quan Võ.

Phượng Vân Cung

Vũ Hậu đang xử lý cung vụ, nhìn sang một lượt sổ sách, nàng nhẹ gật đầu để sang một bên, một lát sau Linh Ly từ ngoài cửa chạy vào.

"Nương nương, hôm nay Tướng gia xin xuất chinh trấn giữ biên cương." Linh Ly cúi người bẩm báo.

"Ân." Vũ Hậu nghe đến chỉ đáp một tiếng.

"Đại Hoàng Tử cũng xin đi theo." Linh Ly bổ sung thêm một câu.

"Ân." Vũ Hậu ân một tiếng, cũng không mấy kinh ngạc, Đại hoàng tử tính tình nàng đã rõ, là một người nóng vội hiếu thắng, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội được thể hiện mình.

Lạc Vương Phủ

Lạc Bắc Thần hôm nay mặc hắc y, nàng đang ngồi ở thác nước cười đùa cùng đám cá chép, ngón tay chọc chọc vào thân cá đẩy đẩy nó.

"Chủ tử." Lúc này, từ trong không khí xuất hiện một nam hắc y, hắn quỳ xuống gọi một tiếng chủ tử.

"Bọn người tối qua lai lịch thế nào?" Lạc Bắc Thần nhìn đàn cá vẫy vẫy đuôi, nhàn nhạt mở miệng.

"Bẩm chủ tử, họ là người của Túy Sát Doanh." Hắc y nam tử thật nhanh trả lời.

"Túy Sát Doanh được mệnh danh là sát thủ bậc nhất Lục Quốc, sử dụng độc là chính, hành tung bí ẩn, nghe đồn hang ổ của bọn chúng ở Tây Vực, nhưng chính xác chỗ nào thì không ai biết, muốn thuê chúng cũng một phen khổ cực."

"Chuyện ta giao cho ngươi đã làm xong?" Lạc Bắc Thần trầm tư một lúc thì đứng dậy nhìn hắn hỏi.

"Tất cả đã theo sự sắp xếp của chủ tử." Hắc y nam tử đáp.

"Tốt!"

"Chủ tử thuộc hạ trên đường trở về phát hiện một đám hắc y nhân đang mai phục ở một con đường vắng, nhưng con đường đó Vũ Tướng Quân đang chuẩn bị đi qua." Hắc y nam tử bẩm báo thêm.

Chục tên hắc y nấp phía sau mái ngói, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn đằng xa đám người mặc võ phục đang dần dần đi tới.

Cơn gió thổi qua làm lá cây khô trên đường bay loạn nghe xào xạc, Vũ Hình Trác hình như phát hiện ra quỷ dị, hắn dừng lại bước chân, ngưng thần cảnh giác nhìn tứ phía.

Từ bên mái nhà rất nhanh liền phóng xuống chục cái bóng đen.

Bốn tên thị vệ của Vũ Hình Trác thật nhanh rút kiếm bảo vệ hắn bên trong.

"Lên." Một hắc y trong số đó cầm chặt kiếm trầm giọng hô tấn công.

Vũ Hình Trác cùng bốn tên thuộc hạ của mình cũng lao tới tiếp chiêu, năm đấu mười chiêu thức đánh ra đều muốn lấy mạng người.

Leng---keng, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc vang vọng hai bên bức tường.

Tên hắc y cầm đầu chém bay một tên thị vệ, lách nhanh người một đao mang theo ngàn cân chém tới Vũ Hình Trác.

Vũ Hình Trác đâu phải củi mục, nhiều năm chinh chiến sa trường, đương nhiên lão luyện rất nhiều, mấy chiêu thức này chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Keng--- Hai kiếm va trạm, tên hắc y cắn răng dùng toàn lực ấn mạnh đao xuống đè lại vũ khí của Vũ Hình Trác.

Vũ Hình Trác giả vờ yếu thế, thừa lúc hắn đắc ý, tay dùng nội lực vung chưởng.

Tên hắc y bị trúng chiêu, bước chân không tự chủ lùi lại cả chục bước, cổ họng ngòn ngọt hắn phun ra một ngụm máu ôm ngực thở phì phò.

Xung quanh hỗn chiến, một tên thị vệ bị hai tên hắc y đâm một kiếm chết tươi.

Ba tên khác thấy đại ca bị thương, liền điên cuồng vung kiếm đến Vũ Hình Trác.

Vũ Hình Trác nhanh nhẹn tránh né ba mũi kiếm từ ba phía, nhưng hai đấm không địch lại bốn tay, một đao chém ngay áo giáp trước ngực rạch sâu một đường, lồng ngực đau nhói hắn vô thức lùi lại hai bước.

Sáu tên hắc y khác nhanh gọn xử lý ba tên thị vệ.

Vũ Hình Trác nhìn bốn tên thị vệ đã chết, sắc mặt khó coi vô cùng, lại nhìn tám hắc y nhân đang bừng bừng sát khí lao tới.

"Chết đi."

Tám người tám hướng dùng kiếm một đường vung đi, đường kiếm sắc bén mang theo kiếm khí mạnh mẽ, Vũ Hình Trác tránh trái tránh phải, hắn một kiếm quét ngang, ba tên hắc y liền lùi lại mấy bước, nhưng phía sau kình lực áp tới, Vũ Hình Trác xoay người muốn đỡ nhưng vẫn không kịp, hắn vừa quay người một chưởng đã ở trước mắt, hắn nghe một tiếng chạm thật nặng nề.

"Phốc..." Vũ Hình Trác bị đánh lùi lại mấy bước, tay ôm ngực miệng phun ra một họng máu.

"Ha ha ha Vũ Tướng Quân cũng chỉ có như vậy." Tên cầm đầu cười nói xong, một đường kiếm lại đâm đến, hắn đây là muốn một chiêu đoạt mạng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.