Luân Hồi Đại Đế Truyện

Chương 71: Tốc độ trở mặt thật là nhanh




Mặc dù không chắc chắn rằng người tới có thật sự muốn gây bất lợi cho mình hay không nhưng Long Huyền vẫn tỏ ra rất thận trọng. Từ trên người lão giả trước mắt có một loại khí tức băng hàn làm cho hắn cảm thấy kiêng kị vô cùng.

Tựa như đã nhận ra sự đề phòng của Long Huyền, lão giả kia nhếch miệng cười hắc hắc hai tiếng, nói.

“Không cần khẩn trương như vậy làm gì, lão phu sẽ không làm hại ngươi.”

Đối với lời này của lão giả, Long Huyền chỉ lặng im không cho ra bình luận gì. Tròng mắt hắn đảo một chút, sau đó mới bày ra bộ mặt ngây thơ, vô tội hỏi.

“Ah, ta tin lão tiền bối sẽ không hại ta.”

Nhìn qua thì bản ngã rất giống Long Huyền, chỉ là một đứa nhóc 9, 10 tuổi, kết hợp với thần thái tinh thuần như tờ giấy trắng của Long Huyền lúc này đương nhiên sẽ khiến cho người khác có cảm giác rằng bản thân chỉ là đang đối mặt với một đứa trẻ mà thôi.

Lão giả cũng cho là như vậy, lúc này trên mặt hắn bày ra một nét cười hòa ái, giống như ông cụ hàng xóm thân thiện vậy.

“Hài tử ngoan, nói cho gia gia biết phệ hồn ma diễm đã đi đâu rồi?”

Lão giả này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lời nói cũng đã thay đổi, tự xưng gia gia, lại gọi hài tử, mơ hồ kéo gần quan hệ hai bên lại rất nhiều, giống như đã quen biết từ lâu vậy.

Long Huyền thấy thế cũng thuận thế mà tiếp lời, trên mặt bày ra nét ngượng ngùng.

“Thật ngại quá, lão tiền bối, tiểu tử ta thật sự không biết phệ hồn ma diễm là thứ gì.”

Long Huyền ở một bên gãi gãi đầu bày ra bộ dáng vô hại, nhưng trong lòng thì máy động, phệ hồn ma diễm, hẳn là đám lửa kỳ quái màu xanh lam ban nãy đi?

Nhưng mà tuy trong lòng nghĩ vậy hắn cũng không có ý định nói ra, dù sao hắn cũng chưa xác định được mục đích của người này là gì, có muốn gây hại cho hắn hay không. Nếu như thật sự nói cho lão giả này biết phệ hồn ma diễm đã bị hắn nuốt rồi, chẳng biết sẽ có hậu quả thế nào.

Nghe thấy Long Huyền đáp lời, lão giả kia cũng không vội vàng, trên gương mặt vẫn luôn treo một nụ cười hiền từ, thật sự là rất có phong phạm của cao nhân, hắn nói.

“Há, phệ hồn ma diễm chính là một ngọn lửa màu xanh lam, ngươi nhớ kỹ lại thử xem sao?”

Long Huyền thầm nhủ một tiếng quả nhiên là nó, hắn đương nhiên là nhớ kỹ rồi, dù sao thứ kia xém chút đã nuốt sống hắn cơ mà.

Nhưng dù trong lòng có thế nào, Long Huyền ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ trấn định, giả vờ cau mày suy nghĩ một lát mới nói.

“Thứ này vãn bối thật sự đã nhìn thấy rồi.”

Lão giả kia nghe thế thì hai mắt sáng lên, gấp gáp hỏi.

“Nó ở đâu?”

Long Huyền cũng không giấu diếm nói.

“Là ban nãy, nó từ trong biển lửa đột ngột lao ra, sau đó không hiểu sao lại nhắm thẳng vào trong người vãn bối chui vào, ta cũng là lúc đó mới nhìn thấy hình dạng của nó.”

Ngừng lại một chút Long Huyền mới nói tiếp: “Còn việc hiện tại nó ở nơi nào, thật sự là vãn bối không biết được.”

Từ đầu đến cuối lão giả kia vẫn luôn quan sát kỹ lấy nét mặt của Long Huyền, hắn muốn xem thử Long Huyền có biểu hiện ra sơ hở nào không. Nhưng Long Huyền từ đầu đến cuối vẫn luôn là một vẻ ngây thơ vô hại làm cho hắn không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì.

Lão giả cũng không cho rằng một đứa nhóc như Long Huyền có thể ở trước mặt hắn nói dối mà mặt không đổi sắc. Hơn nữa, phệ hồn ma diễm lợi hại như thế nào chính lão hiểu rõ nhất.

Lão đã giằng co với thứ đó suốt mấy chục năm trời, chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể bị nó nuốt không còn một mảnh.

Hẳn là trong cơ thể của tiểu tử này có điều gì đó cổ quái, ma diễm sau khi xâm nhập vào tạm thời còn chưa thể thôn phệ được linh hồn của tiểu tử này, do vậy hắn mới còn sống đến hiện tại.

Bằng không mà nói, một tên nhóc chỉ mới nhất tinh võ giả như Long Huyền, nếu gặp phải phệ hồn ma diễm làm sao còn sống yên ổn tới giờ được.

Chỉ trong nháy mắt thời gian, lão giả kia đã tự suy đoán ra một loạt nội dung thuyết phục chính mình, mà những suy đoán này cũng rất hợp lý, chẳng qua so với sự thật thì còn kém rất nhiều.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như bất kì một người bình thường nào ở vào vị trí của lão giả này hẳn cũng có suy đoán như vậy, dù sao chính lão ta cũng không biết được người trước mắt mặc dù bề ngoài chỉ là một thằng nhóc 9, 10 tuổi, nhưng lại là một kẻ xuyên không, hơn nữa còn tinh ranh như cáo.

Hắn càng không thể biết rằng, trong người tiểu tử này còn cất giấu một bảo bối có thể giam cầm được phệ hồn ma diễm là hắc bạch ngọc châu, dựa vào trợ giúp của nó, Long Huyền đã thành công luyện hóa đoàn ma diễm kia trở thành một bộ phận của thân thể rồi.

Thêm vào đó, từ lúc chui vào trong cơ thể Long Huyền, cho tới khi bị một loại lực kéo vô hình cuốn vào cái không gian quỷ dị này, lão giả đã gặp phải rất nhiều thứ khó mà giải thích được.

Đừng nói tất cả những chuyện này đều nằm ngoài tầm hiểu biết của lão ta, dù cho Long Huyền thật sự nói cho hắn chỉ sợ chính hắn cũng không tin.

Thấy lão giả rơi vào trầm tư suy nghĩ, mãi không lên tiếng Long Huyền lúc này chỉ đành mở miệng hỏi.

“Lão tiền bối, không biết người tại sao lại muốn tìm kiếm thứ ma diễm kia, lại tại sao mà xuất hiện ở chỗ này?”

Sau khi đã suy đoán một phen, lão giả tự cho là đã nắm rõ tình hình, lúc này hắn cũng không quá vội vàng tìm kiếm đoàn ma diễm kia nữa, theo hắn thấy, trước mắt cần phải dụ dỗ, đoạt xá tiểu tử này để có được thân thể sống lại một lần nữa vẫn là quan trọng hơn.

Đến khi đó lại từ từ rà soát tình huống trong cơ thể, tìm kiếm phệ hồn ma diễm chắc cũng không khó khăn. Hơn nữa thoạt nhìn trên người tiểu tử này cũng có rất nhiều bí ẩn, tựa như cái không gian kì lạ này, còn có cả lý do tại sao trong cơ thể một đứa nhóc nhất tinh võ giả lại có thể tồn tại một linh hồn thể ngưng thực như vậy nữa.

Suy nghĩ đến đó, nụ cười lão giả càng thêm hòa ái dễ gần, nói.

“Còn không phải vì ngươi sao, lão phu vốn là sống trong băng hỏa động này, khi đó nhìn thấy phệ hồn ma diễm đột nhiên lao ra muốn hại người, vì vậy mới vội vàng đuổi theo muốn cứu ngươi.”

Lời nói của lão giả hợp tình, hợp lý, biểu hiện lại rất chân thành, làm cho người khác thật sự khó có gì để hoài nghi.

Nghe qua thì lão này tựa như là một đại thiện nhân vậy, nếu không phải gặp hắn ở chỗ này có khi Long Huyền đã tin lời hắn nói rồi.

Chẳng qua chỗ này là vô định giới, là trong cơ thể của hắn, lúc ban đầu người này xuất hiện bày ra thái độ cũng không có tốt như những gì hắn đang nói.

Hơn nữa, dù cho đang ở trong vô định giới Long Huyền vẫn có chút ít liên lạc với bên ngoài, hắn biết rõ bên cạnh mình vẫn còn một người khác nữa chính là Bạch lão, hiện tại nét mặt Bạch lão đang tỏ ra rất lo lắng, bảo vệ bên cạnh hắn.

Hắn cũng không cho rằng lão giả trước mặt này so với Bạch lão lợi hại hơn, lúc hắn gặp nguy hiểm Bạch lão còn không giúp gì được, lão giả này thì lại càng không thể giúp gì được.

Vả lại, ngay từ đầu Long Huyền đã luôn phòng bị với kẻ này, tâm hại người không nên có, nhưng tâm phòng người không thể không có. Đối với những kẻ lạ mặt vẫn nên đề phòng một chút thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Long Huyền bày ra một vẻ mặt cung kính nói.

“Nếu thật sự là thế thì xin đa tạ lão tiền bối rồi, nhưng thật may mắn, người cũng thấy đó, vãn bối không có bị sao cả.”

“Ừm, không sao là tốt rồi!!!”

Cười đáp một tiếng, thần sắc thay đổi, lão giả lại cất giọng nói, đồng thời trong ánh mắt của hắn có một tia sắc lạnh được che giấu rất kỹ.

“Nhưng tạm thời không có vấn đề không có nghĩa là đã an toàn. Hài tử, ngươi lại đây gia gia giúp ngươi kiểm tra một chút!”

Trên nét mặt lão giả hiện lên vẻ mong chờ, tia hung ác nơi đáy mắt kia được hắn che giấu rất tốt, tươi cười lộ ra hàm răng trắng hếu, tựa hồ chỉ còn chờ Long Huyền tiến lại gần một chút thôi, sẽ ngay lập tức vồ lấy ăn tươi nuốt sống.

Thấy như thế trong lòng Long Huyền lại dâng lên một loại cảm giác bất an mãnh liệt, hắn gượng cười nói.

“Ahaha, đa tạ lão tiền bối có lòng nhưng vãn bối thật sự không sao, không cần thiết kiểm tra gì cả.”

Nghe thế nụ cười trên mặt lão giả dần dần thu liễm lại, bắt đầu lộ ra nét không vui.

“Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu muốn hại ngươi?”

Mới vài giây trước còn xưng gia gia gọi hài tử, hiện tại lại thành lão phu rồi, trở mặt còn nhanh hơn người yêu cũ, đúng là một tên hỷ nộ vô thường.

Long Huyền cũng cảm thấy chuyện này có vẻ như không đơn giản như vậy rồi, không biết lão già này muốn làm gì bản thân đây?

“Lão tiền bối nói đùa, vãn bối nào dám nghi ngờ ngài, chẳng qua là vãn bối không muốn phiền ngài mà thôi, ta thật sự không có vấn đề gì cả.”

Nhìn thấy Long Huyền một bộ mềm cứng không ăn, lão giả kia giống như là đã mất hết kiên nhẫn rồi, lúc này cũng chẳng thèm che giấu gì nữa, khuôn mặt bắt đầu lộ ra nét dữ tợn, khác hẳn với hình tượng hòa ái dễ gần lúc trước.

“Hắc hắc, tiểu tử còn nhỏ như vậy mà đã biết cảnh giác người khác rồi, rất đáng khen. Chẳng qua, không có tác dụng gì cả, lão phu chờ lâu như vậy mới có người sống tiến vào trong động quật này, hôm nay ngươi hãy ngoan ngoãn để cho ta đoạt xá, như vậy sẽ chịu ít đau đớn một chút, dù sao phản kháng cũng không có tác dụng đâu.”

Long Huyền nhất thời da đầu lạnh buốt, hóa ra mục đích thật sự của lão già này là đoạt xá cơ thể hắn, mà hiện tại cuối cùng kẻ kia cũng lộ bản mặt thật ra rồi, chẳng muốn che giấu gì nữa.

Mà cái Long Huyền lo lắng nhất lúc này chính là hắn không có nắm chắc tự vệ trước mặt đối phương. Tu vi hắn còn quá thấp, kinh nghiệm quá mỏng, mặc dù không biết đối phương lợi hại đến mức nào, nhưng chắc chắn là vẫn lợi hại hơn hắn rất nhiều lần.

Kẻ này nhìn qua bộ dáng cũng đã bốn năm chục tuổi, hắn ăn muối có khi còn nhiều hơn Long Huyền ăn cơm. Dù sao thì từ trên thân hắn Long Huyền thật sự cảm thấy kẻ này rất nguy hiểm.

Trong lúc nhất thời, Long Huyền thật sự không có cách nào để giải quyết.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.