Loving Evangaline

Chương 18




Thiếu vắng Evie đã để lại 1 khoảng trống rất lớn trong cuộc đời của anh. Cuộc đời anh trước đây chưa bao giờ nhớ thương 1 người hay để người đó có ý nghĩa đối với mình để anh cô đơn khi không có cô ta, nhưng đó là tình cảnh của anh lúc này. Sau khi cô khước từ thẳng thừng lời đề nghị kết hôn của anh, anh về lại New York vào ngay hôm sau và lập tức bắt tay vào hàng đống công việc, nhưng guồng quay xã hội mà anh thấy thích trước đây dường như vừa quá quay cuồng vừa quá buồn chán. Anh không muốn tham gia vào các buổi biểu diễn nhạc kịch hay các buổi tiệc tùng liên miên; anh muốn ngồi trên boong tàu trong trời đêm ấm áp dễ chịu, lắng nghe tiếng rì rầm của dòng sông và ngắm sao trải lác đác trên bầu trời thăm thẳm. Anh muốn nằm trần truồng trên ghế cùng Evie, bất động, cơ thể họ gắn kết nhau, đến khi sự tĩnh lặng của họ gợi tình không chịu được và cả 2 mệt rũ vì khoái cảm.

Tình dục luôn luôn có chừng mực nhưng cực kỳ quan trọng trong cuộc sống của anh, nhưng bây giờ anh thấy mình không còn muốn quyến rũ người khác. Xu hướng giới tính của anh không hề giảm bớt; mà nó đang làm anh phát điên. Nhưng anh không muốn kiềm chế khoái cảm đã biết trước đấy, tâm trí anh đang tách rời cơ thể anh. Anh không xa cách khi làm tình với Evie, vài lần anh đã không kiềm chế nổi. Có cô trần truồng nằm phía dưới anh, đâm vào nơi bao bọc nóng bỏng, chặt khít đến khó tin của cô, và cảm nhận cô hóa thành ngọn lửa tinh khiết trong tay anh.

Hình ảnh nhục dục làm anh bị khuấy động hoàn toàn, và anh nhào đứng lên đi quanh quẩn liên tục trong căn hộ, nguyền rủa ở mỗi bước chân anh đi. Không gì khác khiến anh đau đớn, chỉ ý nghĩ về Evie đã làm được điều đó. Anh muốn cô, và thiếu vắng cô như chất cường toan ăn mòn sức sống của anh.

Anh vẫn không biết đã mắc sai lầm gì. Anh đoán được đáp án, nhưng nó là cái vô hình, luôn trôi nổi vượt ngoài nhận thức của anh. Anh bất lực không hiểu ra căn nguyên là vì bực dọc, vì anh khát khao Evie. Anh luôn có khả năng hiểu thấu mọi biểu hiện, thấy rõ cốt lõi của mọi vấn đề, bằng tốc độ bỏ xa thứ khác. Giờ đây trí thông minh như thể đã rời bỏ anh, và lo lắng làm anh tức điên.

Đây không phải là căn nhà. Ngay cả khi điều đó làm cô tổn thương, cô đã hiểu lời giải thích của anh; anh đã thấy sự tin tưởng trong mắt cô. Do dự là chống lại an toàn của quốc gia, nhà cô không có gì cả, và cô đã tin anh khi anh bảo cô rằng anh không bao giờ định chấp nhận chuyện tịch thu gia sản. Đây là nhầm lẫn chết người trong kế hoạch của anh, và tuy bực mình anh gây ra sai lầm như thế, Evie chuyển đi mà không ai đoán biết được, thế chấp căn nhà, đúng thế, nhưng không có nghĩa là bán nó. anh vẫn sững sờ bởi cách giải quyết mà cô lựa chọn.

Ngoài ra cô đã bỏ qua cho anh vì việc đó, và còn tha thứ cho anh vì đã nghi ngờ cô là gián điệp.

Tại quái quỷ gì, mà sau đó cô lại không chịu lấy anh? Biểu lộ trong đôi mắt cô vẫn cứ ám ảnh anh, và anh thao thức trăn trở cả đêm với mong muốn trả lại nét rực rỡ trên gương mặt cô. Vẻ rạng rỡ hạnh phúc của cô có vẻ đã tiêu tan.

Cô yêu anh. Anh biết chắc chắn thế cũng như anh biết rõ con tim mình đập trong lồng ngực. Tuy vậy cô vẫn xua đuổi anh. “Đi đi, Robert,” cô nói, và lời nói dứt khoát làm anh bàng hoàng. Nên anh đã rời đi, và anh cảm thấy như thể, mỗi 1 ngày xa cô là anh chết đi thêm 1 chút.

Madelyn gọi đến mấy lần, và cô khư khư muốn anh đến Montana. Quá hiểu em gái mình, anh rầu rĩ nhận ra rằng anh có lẽ chỉ có khoảng 2 ngày để rời đây trước khi cô xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà anh, 1 tay giữ 1 đứa bé mới chập chững còn tay kia chống lên hông, vẻ cứng rắn trong đôi mắt xám lờ đờ. Cô khá hiểu anh đủ để cảm nhận có gì đó đang xảy ra, và cô sẽ không để yên cho đến khi cô biết đó là gì. Tính quả quyết của cô đã là 1 thứ đáng sợ ngay lúc cô còn nhỏ, và nó còn tăng lên khi cô lớn lên.

Robert hậm hực, rồi quyết định mau lẹ. Khác với Evie, Madelyn là người sắc sảo nhất anh biết. Có thể, với tư cách phụ nữ, cô sẽ chỉ ra lý lẽ mà anh đang né tránh. Anh gọi cho Madelyn cho cô hay anh đang đến đó.

Do múi giờ khác nhau, chuyến bay của anh đáp xuống Billings vào sáng sớm hôm sau. Trang trại còn cách hơn 120 dặm nữa, và có đường băng riêng, nên từ lâu anh đã thuê 1 chiếc máy bay nhỏ và bay đến, hơn là lái 1 chặng đường dài.Khi anh gửi đồ thẳng tới Cessna ở đường băng, anh thấy chiếc xe du lịch 4 bánh của Madelyn ở bên dưới; cô đang nghiêng người dựa vào mui xe, mái tóc dài của cô bay bay trong gió. Màu tóc cô nhạt và mát hơn cái bờm vàng nâu của Evie, nhưng tim anh vẫn thắt nghẹn ở nét tương đồng ấy.

Anh hạ cánh và trượt đến gần chiếc xe. Khi anh tắt động cơ, anh thấy 2 cậu bé hoạt bát khỏe mạnh ở khu vực hàng hóa, và vẻ tươi cười tiếc nuối đọng trên mắt anh. Anh nhớ mấy đứa bé quậy này. Anh muốn có con của riêng anh.

Khi anh băng ngang vỉa hè, Madelyn bước đến đón anh, bước đi nhàn tản và khiêu gợi. “Ơn Trời anh đã đến,” cô nói. “Mấy đứa tiểu yêu này làm em phát điên từ lúc em bảo chúng anh sắp đến. Anh có biết khi đứa trẻ 1 tuổi gọi cậu Robert, nghe cực giống như Ali Baba không vậy? Em nghe 15 ngàn lần trong cả tiếng vừa rồi đấy, nên giờ em là chuyên gia rồi nhé.”

“Quỷ thần ơi,” anh rì rầm, nhìn qua cô tới chỗ 2 tiểu yêu đang la hét gì đấy mà chắc chắn là cách chúng gọi tên anh.

Cô nhón chân hôn má anh và anh ôm ghì cô. Phòng ngự trong anh luôn buông lỏng khi anh đặt chân tới trang trại. Cảnh thiên nhiên ở đây gần gũi hơn nhiều, y như ở Alabama.

Madelyn chờ đến sau bữa ăn mới bắt đầu vấn đề mà anh biết là cô bị đang gặm nhắm bởi tính hiếu kỳ. 2 đứa trẻ bị bắt ngủ 1 chút, còn anh và Reese đang ngồi ở bàn, thoải mái bên tách cà phê. Madelyn quay vào phòng ăn, ngồi xuống và nói, “Xong rồi, có chuyện gì với anh vậy?”

Anh cười chế giễu cô. “Anh biết là em chẳng đợi được lâu hơn nữa mà. Em luôn luôn thọc mạch như 1 con mèo ấy.”

“Đúng vậy đấy. Anh nói đi.”

Nên anh nói. Có cảm giác hơi là lạ. Anh không nhớ đã từng cần được giúp đỡ trước khi quyết định là gì đó chưa. Anh kể 1 cách ngắn gọn về tình hình với Mercer, giải thích mối nghi ngờ dính líu đến Evie và cách anh làm để bắt buộc chúng phải hành động. Anh tả về Evie, không ý thức được ham muốn mãnh liệt đau đáu trong mắt anh khi anh kể về cô. Anh kể với họ về mọi chuyện – cách Evie bán nhà để không bị tịch thu bến tàu ra sao, cách cô phát hiện ra anh đứng đằng sau mọi chuyện thế nào, và cả cách Mercer bị tóm. Và cô đã gạt đi lời đề nghị kết hôn của anh.

Anh nhận ra rằng Madelyn đã căng thẳng cả người trong suốt lúc anh kể chuyện, nhưng cô đang cúi nhìn cái bàn, nên anh không thể đoán ra vẻ mặt của cô. Khi anh kể xong, cô ngẩng đầu lên, và anh giật mình khi nhìn thấy cơn giận dữ tột độ trong mắt cô.

“Anh làm chuyện ngu ngốc sao?” cô quát lên, nhảy chồm lên bằng sức mạnh làm cái ghế cô ngồi đổ chổng gọng. “Chẳng trách chị ấy đã không thèm lấy anh! Là em, em cũng không thèm!” Tức tối, cô đùng đùng bỏ đi.

Ngơ ngác, Robert quay lại nhìn sững phía sau cô. “Mình không biết là con bé đi nhanh đến thế,” anh thì thào.

Reese giật mình cười vang. “Tôi thì biết đấy. Lúc đầu nó cũng làm tôi kinh ngạc lúc tôi làm cô ấy nổi cáu lên.”

Robert quay qua người em rể, người chủ trang trại to khỏe cũng cao bằng anh, có mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh lục, màu mắt mà anh truyền lại cho 2 thằng con.

“Con bé giận gì vậy?”

“Chắc cũng giống chuyện làm cô ấy giận khi tôi làm điều ngu ngốc nào đó,” Reese giải thích, niềm vui ánh trong mắt anh.

“Có ai làm ơn giải thích cho tôi không?” Robert hỏi bằng vẻ lịch sự miễn cưỡng. Ngoài mặt anh vẫn hoàn toàn bình tĩnh, nhưng trong lòng anh đang chết lặng từng chút. Anh không biết nên làm gì, và điều này chưa bao giờ xảy ra với anh trước đây. Anh bối rối thực sự.

Reese ngã người trên ghế, đùa nghịch với tay cầm của cái tách. “Tôi suýt nữa mất Madelyn,” anh bất ngờ nói, vẫn nhìn xuống. “Cô ấy hầu như không nói tới mặt tôi, mà cô ấy bỏ đi. Cô ấy đi không xa, chỉ trong thị trấn thôi, nhưng tôi cảm thấy như cách xa cả triệu dặm.”

“Chuyện khi nào vậy?” Robert hỏi, mắt anh nhíu lại. Anh không thích việc biết Madelyn gặp chuyện mà không nói với anh.

“Lúc cô ấy có thai Ty. Tôi làm mọi thứ mình nghĩ ra để thuyết phục cô ấy về nhà, nhưng tôi quá chậm hiểu để cho cô ấy 1 lý do.”

Reese đang lơ đãng ở nơi nào đó, Robert hiểu. Anh ta là người kín đáo và không hay nói nhiều. “Đó là lý do nào vậy?”

Reese hướng ánh mắt giao nhau với Robert, đôi mắt xanh lục gặp đôi mắt xanh trong, cả 2 lộ đầy xúc cảm.

“Không dễ gì để ai khác có quyền hạn với anh,” Reese đột ngột lên tiếng. “Khỉ thật, thậm chí thừa nhận với chính mình không dễ dàng gì, mà anh còn cà chớn gấp đôi tôi khi ấy nữa. Anh là tên du côn đểu cáng, nguy hiểm hơn những gì anh muốn mọi người biết, vì anh kiềm chế mọi thứ. Anh dùng quyền lực lên mọi thứ quanh anh, nhưng anh không thể kiểm soát chuyện này nổi chứ gì? Anh chắc không biết nó là gì đâu. Tôi thực ra đã đâm đầu vào trước khi tôi hiểu chuyện. Anh yêu cô ấy, phải không?”

Robert tê liệt, mắt anh trống rỗng vì choáng váng. Yêu ư? Anh thậm chí còn chưa hề nghĩ đến từ này. Anh khao khát Evie, muốn cưới cô, muốn có con với cô. Chúa ơi, anh muốn tất cả những thứ ấy với niềm đam mê mãnh liệt dường như có thể làm anh nổ tung nếu anh không có được. Nhưng mọi thứ trong anh chống lại ý nghĩ yêu đương ấy. Nó có nghĩa là bất lực ghê gớm; anh không thể giữ mình tách rời cô, giữ phần quan trọng không thể bị thương tổn không chấp nhận thỏa hiệp chạm vào phần cốt lõi của anh. Anh hiểu khá rõ bản chất thật của mình, hiểu trong lòng cực kỳ khắc nghiệt. Anh không muốn thả loại cảm xúc tinh tuyền, không muốn 1 ai biết nó tồn tại.

Ngoại trừ Evie, dù thế nào chăng nữa, anh hiểu rõ, và cảm thấy thêm choáng váng. Cô nhìn thấu anh ngay từ đầu. Bằng trực giác nhạy bén của cô, cô thỉnh thoảng bước thẳng vào ý nghĩ của anh. Anh có thể khép lòng với người khác, nhưng anh chưa bao giờ có thể khép lòng với Evie, và anh đã dành toàn bộ thời gian họ ở cùng nhau cố lấy lại sự kiềm chế đối với bản thân, với mọi hoàn cảnh, với cô. Cô hiểu lý do anh làm thế, và dù sao cô vẫn yêu anh.

Anh nguyền rủa, xua tay liên tục, dứt khoát tin vào sự thật trước mắt anh. Evie sẽ không yêu anh nếu không có cảm xúc mạnh mẽ. Cô hiểu tình yêu thật sự là với Matt, đã không còn nữa, chỉ tác động mạnh đến khó tin mới có thể làm cô chấp nhận ngoại trừ việc kia. Yêu Evangeline không phải là chuyện lịch sự, kiểm soát được, cô muốn cả trái tim và linh hồn anh, không giữ lại thứ gì.

Ngôi nhà không phải là lối thoát. Cũng như mối nghi ngờ cô là tội phạm. Anh có thể tặng cô cả trăm ngôi nhà, cho cô tất cã tài sản của anh, và không gì có thể dụ dỗ được cô. Cái cô muốn có là cái duy nhất anh đã không cho: tình yêu của anh.

“Rất đơn giản,” Reese nhẹ nhàng. “Tôi nói với Maddie là tôi yêu cô ấy. Quan trọng hơn nữa là tôi thừa nhận điều đó.”

Robert vẫn còn sững sờ, vẫn ngả người trong ghế. “Làm sao mà cậu biết được?” anh thì thầm.

Reese nói bằng giọng khàn khàn, gay gắt. “Anh có cảm giác như thể không bao giờ có đủ cô ấy không? Anh có muốn làm tình với cô ấy nhiều tới mức nỗi nhức nhối đó chưa bao giờ rời khỏi ruột gan anh chưa? Anh có muốn che chở cô ấy, mang cô ấy đến tấm đệm bằng lụa, cho cô ấy mọi thứ trên thế gian này không? Anh có thỏa mãn chỉ có mỗi cô ấy, lắng nghe cô ấy, ngửi mùi cô ấy, nắm tay cô ấy không? Anh có cảm thấy như thể nước mắt người đó xe nát ruột gan anh, anh nhớ cô ấy rất nhiều không? Khi Maddie bỏ đi, tôi đau đến nỗi chỉ sống thế thôi. Trong tôi có lỗ hỏng rất lớn, và nó đau đớn đến mức tôi không ăn, không ngủ được. Điều duy nhất làm nó bớt đau là nhìn thấy cô ấy. Anh cảm thấy như vậy phải không?”

Đôi mắt xanh của Robert hoang mang. “Giống như tôi bị rỉ máu trong lòng đến chết à.”

“Đúng đấy, là yêu đấy,” Reese nói, lắc đầu thông cảm.

Robert đứng lên, gương mặt gầy hằn lên nét quả quyết. “Hôn tạm biệt Madelyn dùm tôi. Nhớ nói tôi sẽ gọi cho nó sau.”

“Anh không chờ đến sáng hãy đi à?”

“Không,” Robert trả lời khi anh nhảy 1 lúc 2 bậc thang. Anh không thể đợi thêm phút giây nào nữa. Anh đang trên đường tới Alabama.

Evie không thích căn nhà mới của cô. Cô cảm thấy như bị bao vây, dù cô có 1 căn hộ kín đáo còn hàng xóm chỉ ở 1 bên. Khi cô nhìn ra cửa sổ, cô thấy căn hộ cao tầng khác, thay vì thấy dòng sông mênh mông. Cô có thể nghe thấy tiếng của hàng xóm qua bức tường mỏng, nghe tiếng họ cãi nhau, nghe tiếng 2 đứa con nhỏ của họ khóc lóc rền rỉ. Họ hầu như đi suốt, đưa con cái theo cùng, và lôi về mấy đứa trẻ nghèo khổ trong 1 hay 2 buổi sáng. Sự náo loạn chắc chắn đã đánh thức cô dậy, và cô nằm trên nhìn chăm chăm lên trần nhà tối thui trong nhiều tiếng đồng hồ.

Cô có thể tìm chỗ khác, cô biết, nhưng cô không thể tập trung sức lực hay thích thú để làm việc này. Cô buộc mình đến bến tàu mỗi ngày, và đó là điều giới hạn cô có thể làm. Cô đang chịu đựng, nhưng mỗi ngày qua lại càng cần thêm nhiều nỗ lực, và chẳng bao lâu nữa cô sẽ ngã quỵ vì căng thẳng.

Cô cảm thấy lạnh, và cô sẽ không thấy ấm được. Nó là cái lạnh từ bên trong, tỏa ra khắp phần trống rỗng trong cô, và không sức nóng nào có thể lấp đầy nó. Chỉ nghĩ đến tên anh thôi là giống như có 1 con dao đâm sâu vào người cô, từng mảnh đau đớn vỡ ra, nhưng cô không thể đẩy anh ra khỏi tâm trí mình. 1 mái tóc đen lướt qua khiến cô qua đầu nhìn; 1 giọng nói trầm sâu làm tim cô ngừng đập trong giây lát – 1 giây lát quý giá – khi niềm vui sướng bắn xuyên qua cô và cô nghĩ, anh đến rồi! Nhưng anh không bao đến, và niềm vui sướng tiêu tan, để cô lẻ loi hơn lúc trước.

Mặt trời lặn dần, hơi nóng vẫn còn đó, nhưng cô không cảm nhận nổi hơi nóng hay nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của nó. Thế giới đổi màu thành tông màu xám lạnh lẽo.

Mình đã chịu nổi chuyện này trước đây rồi, cô nghĩ vào những buổi sáng khi mà dường như không có lý do gì để rời giường. Mình có thế chịu được lần nữa mà. Nhưng thật ra là việc chịu đựng nó trước đây suýt nữa đã giết chết cô, và sự phiền muộn đã hút tất cả linh hồn của cô đang khoét sâu thêm mỗi ngày. Cô không biết liệu cô có sức mạnh để chiến đấu với nó không.

Becky đi băng băng khi chị phát hiện ra Robert đã rời khỏi thành phố. “Cậu ta bảo sẽ hỏi cưới em,” chị gầm gừ, vì tức giận mà tóc chị thật ra dựng đứng ở phần đuôi tóc.

“Anh ấy có hỏi,” Evie bơ phờ nói. “Em từ chối rồi.” Và cô không muốn trả lời thêm câu hỏi nào nữa; cô thậm chí còn không kể cho Becky nghe tại sao cô lại bán nhà.

Mùa hè sắp hết, tự đốt cháy nó. Gần đến ngày khai giảng. Còn 1 tháng nữa là tới mùa thu, nhưng mùi vị của nó trong không khí, khô lạnh và mát mẻ, không gợi nhớ đến hương thơm của mùa hè. Cô cũng đang tự thiêu đốt bản thân mình. Evie nghĩ, và không chút lo âu.

Cô đi ngủ ngay khi trời tối, hy vọng ngủ được vài giờ trước khi những hàng xóm ồn ào về nhà. Mà thường là nỗ lực vô ích. Mỗi khi cô không làm việc, cô không thể kìm giữ những ký ức ở vùng vịnh; chúng đầy ắp trong cô từ mọi chỗ trong tâm trí cô. Nằm trên giường, cô nhớ đến sự hiện diện dễ chịu của Robert bên cạnh cô, cảm nhận sức nặng của anh đè lên nệm, và ký ức thật gần như thể cô có thể vói tay ra chạm được anh. Cơ thể cô đập rộn ràng, cần những đụng chạm của anh, sự khuây khỏa mạnh mẽ có anh trong cô. Cô hồi tưởng lại mỗi lần anh làm tình với cô, và ngực cô lại vươn lên dữ dội bởi thèm muốn.

Anh đã đi rồi, nhưng cô lại không thoát khỏi anh.

Đêm nay không khác gì mấy; nếu có đó là còn tệ hơn. Cô trở mình, cố không để ý đến cơn sốt trong thịt da và đau đớn trong con tim. Cái áo thun cô mặc cọ vào 2 núm vú đau nhức của cô, đòi cô cởi nó ra, ngoại trừ cô biết việc hay hơn. Khi cô cố ngủ trần, làn da cô còn nhạy cảm thêm nữa.

Ai đó đập cửa, làm cô ngạc nhiên đến mức đứng thẳng trên giường. Cô nhìn đồng hồ. Hơn 10 giờ đêm.

Cô đứng lên và khoác cái áo choàng. Tiếng đập cửa lại vang lên rầm rầm cứ như ai đó muốn hất tung cánh cửa nhà cô. Cô dừng lại bật đèn trong phòng khách. “Ai đó?”

“Robert. Mở cửa đi, Evie.”

Cô lạnh người, bàn tay dừng lại nơi nắm cửa, mặt cô không còn chút máu. Trong giây lát cô nghĩ mình sẽ ngất. “Anh muốn gì?” cô cố hỏi, tiếng nói nhỏ đến nỗi cô không chắc anh có nghe được không, nhưng anh nghe được.

“Anh muốn nói chuyện với em. Mở cửa cho anh.”

Cũng là giọng nói trầm sâu, chất giọng luôn luôn đầy quyền hành. Cô nghiêng đầu dựa vào cửa, tự hỏi không biết cô có sức xua đuổi anh lần nữa hay không. Còn chuyện gì cần nói nữa sao? Hay anh đang cố làm cho cô chịu lấy nhà anh? Cô sẽ không sống ở đấy; ký ức về anh ở nơi đó quá rõ ràng.

“Evangeline, mở cửa.”

Cô lóng ngóng mở khóa và mở cửa ra. Anh bước vào ngay tức thì, cao lớn và nổi bật. Cô bị lấn át bởi phản ứng của mình khi cô lùi lại 1 bước. Mùi hương của anh vẫn quen thuộc, sức sống từ cơ thể cao gầy của anh ập vào cô như ngọn gió. Anh đóng cửa và khóa lại, và khi anh quay vào cô, cô thấy mái tóc đen của anh rối bù, và hàm râu mờ mờ bao phủ gò má anh. Mắt anh lấp lánh như ngọn lửa biếc xanh khi chúng dán chặt vào cô. Anh còn không liếc qua căn hộ.

“Anh sẽ chỉ hỏi em 1 lần nữa thôi,” anh đột ngột nói. “Em sẽ lấy anh chứ?”

Cô rùng mình vì căng thẳng, cô chầm chậm lắc đầu. Nếu là trước đây cô sẽ lấy anh, khi mà cô nghĩ ít ra anh có chút quan tâm đến cô, nhưng khi cô nhận ra rằng anh chỉ lợi dụng cô…Không, cô sẽ không đồng ý.

Bắp cơ nơi hàm anh siết chặt. Cô cảm nhận được căng thẳng trong anh, giống như con thú to lớn co người tấn công, và cô lại bước lùi lần nữa. Khi anh nói, tuy vậy giọng anh gần như êm nhẹ. “Tại sao không?”

Sự tương phản trong giọng nói với sức mạnh trong anh, cô cảm nhận anh đang nổi cáu. Mọi đớn đau khổ sở của những tuần vừa qua đông cứng trong cô, và cô thấy lòng mình tan nát. “Tại sao à” cô ngờ ngợ la lên, giọng cô run rẩy. “Chúa ơi, anh nhìn lại mình đi! Không điều gì chạm đến anh được đúng không? Anh đã nhận mọi thứ em trao cho, nhưng anh chưa bao giờ cho em vào được nơi anh thật sự tồn tại, nơi em có thể chạm tới con người thật trong anh. Anh giữ mình ở sau bức tường lạnh lẽo, còn em mệt mỏi vì làm bản thân mình bầm dập cố xô ngã nó.”

Mũi anh phập phồng. “Em có yêu anh không?”

“Đó là mục đích anh tới hả?” Lệ tuôn trong mắt cô, chầm chậm lăn xuống gò má cô. “Để xoa dịu cái tôi của anh ư? Phải, em yêu anh. Giờ thì đi đi!”

Cô thấy những bắp cơ đầy sức mạnh của anh căng lên, thấy mắt anh lóe lên cái gì đó thật hoang dại. Tim cô nảy thịch, và cô nhận ra nguy hiểm quá muộn màng. Cô quay người bỏ chạy, nhưng Robert đã tóm lấy cô, xoay cô nhìn anh. Lúng túng, đầu tiên Evie nghĩ đây là 1 trong những hành động cẩn thận của anh, được sắp xếp để gây ấn tượng nơi cô là anh nghiêm túc biết bao, nhưng rồi cô nhìn vào mắt anh. Con ngươi co lại thành 2 đốm đen nhỏ xíu, tròng mắt mở to và lấp lánh như ngọn lửa xanh. Mặt anh căng ra và tái nhợt, ngoại trừ 2 đốm màu ở cao trên xương gò má anh. Cho dù là Robert, cô sửng sốt nghĩ, cũng không thể điều khiển nổi những phản ứng tự nhiên này.

Tay anh siết chặt eo cô đến khi những ngón tay anh ấn vào phần da thịt mềm mại của cô 1 cách đau đớn, cái ghì siết mà cô biết rằng sẽ để lại vết bầm. “Em nói đúng,” anh nói gần như không phát ra tiếng. “Anh chưa bao giờ để bất cứ ai đến gần anh. Anh chưa bao giờ quan tâm nhiều đến bất cứ ai, chưa bao giờ để em hay người khác điều khiển anh.” Môi anh mím lại, và anh thở mạnh. “Không cho em vào ư? Lạy Chúa, anh đã thử làm, nhưng không được. Em muốn con người thực của anh sao cưng? Được rồi, anh là của em rồi đó. Anh yêu em quá chừng, tình yêu làm anh đau khổ. Nhưng nó cũng có điều bất lợi,” anh nói tiếp 1 cách cay nghiệt. “Anh sẽ cho em nhiều hơn thứ anh từng cho người khác, nhưng Chúa chứng giám, anh cũng nhận quá nhiều. Em không chọn lựa những tính cách em thích nhất được đâu. Nó là 1 khối rồi. Em có mọi tính tệ hại kèm với tính tốt luôn, mà anh báo em biết trước, anh không phải là quý ông đâu đấy.”

“Không,” cô thì thầm, “anh không phải.” Cô tựa người vào cái ôm ghì của anh, mắt cô khóa chặt gương mặt anh, thấy mồ hôi lấp loáng trên trán anh và vẻ mặt hung dữ của anh. Tim cô đập thình thịch vì điều anh nói, tâm trí cô quay cuồng bởi vui sướng. Anh yêu cô? Cô gần như không có được nó, không thể tin là anh đã nói ra. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực cháy ấy, quá sửng sốt không nói được gì.

“Anh ghen,” anh thầm thì, vẫn bằng giọng nói kiềm chế dữ dội. “Anh không muốn em nhìn người đàn ông nào khác, và nếu có bất kỳ gã ngu xuẩn nào thử tán tỉnh em, hắn ta gặp may đấy nếu anh chỉ bẻ gãy cánh tay hắn.” Anh lắc lư cô bằng 1 lực vừa đủ khiến răng cô va vào nhau.

“Anh muốn em mọi lúc, còn bây giờ, khốn thật, anh sẽ chiếm lấy em. Anh sẽ ở trong em thường xuyên, 4, 5 lần 1 ngày, để em quên đi giống như không có anh trong em vậy. Không còn là quý ông và hạn chế mình 2 lần 1 ngày.”

Cặp mắt vàng nâu của cô mở to. “Không,” cô yếu đuối. “Em không muốn anh hạn chế bản thân đâu.” Lúc này trong anh không còn kiềm chế; cô có thể cảm nhận đam mê dâng trào trong anh, sức mạnh điên cuồng hoang dại nhận chìm cô vào cơn lũ của nó và cuốn cô vào anh.

“Anh muốn em hoàn toàn nghe lời anh. Anh không thể bỏ công việc, nên anh muốn em điều chỉnh lại lịch làm việc của em theo anh, để có thể sẵn sàng bất cứ khi nào anh ở nhà.” Khi anh nói, anh di chuyển ra phía sau và thô bạo ép cô dựa vào tường. Tay anh kéo mạnh quần lót cô, kéo chúng xuống chân cô. Anh dựa vào cô, sức nặng của anh ghìm cô vào bức tường khi anh giật cho quần mình mở ra. Cô biết ơn hàng xóm của mình không có nhà, rồi bám vào vai anh lúc anh vòng 1 cánh tay dưới mông cô và nâng cô lên. Tim cô đập giục giã, máu cô chảy ào ạt trong mạch máu vì cơn sung sướng choáng váng, cô mở rộng đùi mình, và anh lách mình vào giữa chúng. Sự thâm nhập của anh nhanh và mạnh. Cô kiềm tiếng nức nở và vùi mặt cô vào cổ anh. Cô có thể cảm thấy nhịp tim của anh đánh thịch trên ngực cô.

Cả hai người đều bất động, tràn ngập bởi nhẹ nhõm và khoái cảm tuyệt vời của 2 cơ thể gắn vào nhau 1 lần nữa, cô cố điều chỉnh với cái vật to lớn của anh, anh rên rỉ vì nơi thầm kín chặt khít của cô ôm chặt của anh. Rồi, vẫn còn chìm đắm trong xúc cảm dữ dội, anh thúc vào trong cô 1 cách dữ dội.

“Anh không muốn dùng bao,” anh nói 1 cách mãnh liệt, hơi thở anh nóng ấm phả vào tai cô. “Anh không muốn em uống thuốc. Anh không muốn em hành động giống như hạt giống của anh là kẻ thù mà em phải tự bảo vệ mình. Anh muốn trao nó cho em. Anh muốn em cần nó. Anh muốn em có con của anh. Anh muốn 1 ngôi nhà có nhiều con cái.” Mỗi một lời nói anh lại đâm vào, đẩy anh vào sâu và sâu hơn trong cô.

Cô rên rỉ, rùng mình bởi sức mạnh của khoái cảm. “Vâng.” Cô đã phóng thích 1 con quái vật đam mê, 1 tên bạo chúa, nhưng cô có thể đáp ứng sức mạnh của anh. Đây mới chính là người đàn ông chân thực, người khiến cảm giác của cô sống lại, người mang hơi ấm rộn ràng qua từng tế bào của cơ thể cô. Cô không còn lạnh nữa, mà rạng rỡ với cuộc đời đầy sức sống.

“Anh muốn cưới em.” Răng anh nghiến chặt, và 1 giọt mồ hôi rơi trên thái dương anh. “Anh muốn em bị trói buộc với anh – về mặt luật pháp, tài chính, mọi mặt anh có thể nghĩ ra. Anh muốn em mang họ của anh, Evangeline, em hiểu không?”

“Vâng,” cô nói, và vỡ vụn vì sung sướng. “Robert, vâng!”

Anh hài lòng dựa vào cô 1 cách dữ dội vì lên đỉnh, lấp đầy cô bởi sự ẩm ướt ấm nóng. Cô khóa chân mình quanh anh và nhận anh vào sâu bên trong, các giác quan của cô quay cuồng và mờ ảo, tất cả ý thức đều không còn ngoại trừ cảm nhận nguyên sơ có anh trong cô.

Khoảng thời gian vô tận sau đó, cô nhận ra mình đang nằm trên giường và anh duỗi người trần truồng nằm bên cô. Cô không còn mơ hồ nữa, nhưng cũng không nhận biết được điều gì khác ngoài anh. Anh thả cô ra suốt lúc anh cởi quần áo cho cả anh và cô, vật lộn với mớ quần áo trong khi vẫn ôm siết cô. Cô trở người xích lại gần hơn, và cơ thể quyến rũ của anh, sau 1 lúc lâu, còn quá to lớn. Cô nhận thấy mình nằm trên người anh, ngọ nguậy tìm đúng nơi tiếp xúc và nép vật đàn ông của anh vào nơi ấm nóng mềm mại giữa 2 chân cô. Anh ngừng thở, và cô cảm thấy anh bắt đầu cương cứng lần nữa.

“Anh sẽ có ngôi nhà với nhiều con sớm hơn anh nghĩ,” cô thì thầm, di chuyển áp vào anh lần nữa khơi gợi khoái cảm. “Em đã không uống thuốc vào cái ngày anh bỏ đi.”

“Tốt lắm.” Anh vuốt ve mông và hông cô, thúc giục cô gần anh hơn. “Anh không muốn làm em đau,” anh nói ngay cả khi anh trượt vào trong cô.

Cô nghe thấy sự lo âu trong giọng nói của anh và biết rằng anh băn khoăn vì giải phóng tất cả sức mạnh mà anh kiềm nén quá lâu rồi. Cô hôn anh và cắn vào môi anh khi những chuyển động tài tình của anh làm những mút thần kinh cô hỗn loạn vì khoái lạc. “Anh không thể làm em đau bằng cách yêu em được,” cô nói.

Mắt anh lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn trong phòng khách. “Thế thì được thôi,” anh rì rầm. “Bởi vì Chúa biết anh yêu em mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.