Loạn Thế Giang Hồ

Chương 62: Tự sát xóa acc




Hôm nay phát sinh một loạt chuyện vậy hành hạ mọi người cả người mệt mỏi, Mộ Thần cùng Tiêu Bách cũng chẳng thừa hơi nghe Mỉm Cười Đau Đớn kể kế phản gián nói mấy câu cáo biệt sau vội vã logout. Chỉ có Loạn Mã Tiên Sinh vẫn không hiểu nhìn về phía Mỉm Cười Đau Đớn hỏi tới chân tướng.

Trải qua Mỉm Cười Đau Đớn một phen giải thích sau Loạn Mã Tiên Sinh cuối cùng hiểu chuyện vừa trải qua.

Thì ra là Thệ Thủy Vô Trần đem Lạc Tuyết Khinh Hàn trói đến Lạc Ngưng lâu Mỉm Cười Đau Đớn làm bộ đáp ứng yêu cầu của hắn, rất sảng khoái phối hợp với kế hoạch của hắn thuận lợi đem phần lớn người của bang Thệ Thủy “Lừa gạt” thu vào trong túi.

Chờ Thệ Thủy Vô Trần sau khi rời đi nàng lập tức cho Lạc Tuyết Khinh Hàn tỉnh, sau đó hai người cùng nhau thương lượng như thế nào hãm hại Thệ Thủy Vô Trần. Kế hoạch ra ngoài sau nàng vừa làm bộ như đồng bọn của Thệ Thủy Vô Trần phối hợp với kế hoạch của hắn; bên kia thì âm thầm cứu giúp Lạc Tuyết Khinh Hàn chạy ra khỏi Lạc Ngưng lâu xem xét đối tượng vừa ra 1 màn “Trộm long tráo phượng” …

Thệ Thủy Vô Trần bắt đầu còn tưởng rằng là mình nhất thời sơ hả mới để cho Lạc Tuyết Khinh Hàn chạy đi ra ngoài. Nào biết từ vừa mới bắt đầu hắn tựu lọt vào trong cạm bẫy được bố trí !

Cứ như vậy, Thệ Thủy Vô Trần trộm gà bất thành còn mất nắm gạo… Mà hậu quả phải trả là tan vỡ

Mỉm Cười Đau Đớn một chiêu này thật là dùng cực kỳ tuyệt!

“Thì ra là như vậy, cô cuối cùng cũng làm một chuyện tốt.” Loạn Mã Tiên Sinh bừng tỉnh đại ngộ loại gật đầu, mới vừa thuận miệng khen nàng đôi lời, đột nhiên chợt tỉnh ngộ lại

“Không đúng …cô ban đầu tại sao đáp ứng giúp hắn chứ? Cô không giúp hắn sẽ cũng không làm ra một trận thành chiến phức tạp như thế đi?”

“Bởi vì chơi thế mới thú vị.” Mỉm Cười Đau Đớn híp mắt cười, nụ cười cực kỳ giống một tiểu hồ ly giảo hoạt.

Loạn Mã Tiên Sinh hoàn toàn im lặng.

Thấy Loạn Mã Tiên Sinh một bộ không nói gì, Mỉm Cười Đau Đớn không khỏi xì cười lên tiếng, đôi lông mày nhíu lại, trêu chọc nói:

“Sao …Tiểu Loạn Mã? Làm sao hôm nay thái độ tốt như vậy? Chẳng lẽ anh thích em rồi!”

“Phi!Kẻ không bình thường mới hích 1 bà điên! Nếu không phải cô uy hiếp tôi, tôi sẽ không…” Loạn Mã Tiên Sinh sửng sốt lập tức phản bác nàng, khi thấy trên mặt người kia là 1 nụ cười, mới phát hiện mình bộc phát

“Thôi, ta không thèm nghe cô nói nữa!” Loạn Mã Tiên Sinh giống tiểu tức phụ thẹn quá thành giận căm giận dậm chân theo một trận bạch quang, logout .

Nhìn Loạn Mã Tiên Sinh biến mất Mỉm Cười Đau Đớn khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt. Nàng lẩm bẩm lên tiếng:

“Á ~ Tiểu Loạn Mã, thẹn thùng…”

**

Bị Mỉm Cười Đau Đớn “Đuổi” ra khỏi Lạc Ngưng lâu Bích Không Linh Vận cuối cùng từ từ tỉnh lại.

Nàng chống đầu choáng váng từ từ chi đứng người dậy, mới phát hiện mình đang nằm ở một cái chỗ không ánh sáng, bất tỉnh trong hẻm nhỏ. Trên người vẫn mặc mặc áo trắng ngụy trang Lạc Tuyết Khinh Hàn chẳng qua là trên áo dính đầy nước trà cùng vết bẩn. Trên mái ngói nhà không ngừng nhỏ từng giọt nước dơ bẩn làm ướt xiêm y của nàng.

Nhìn dấu vết bẩn thỉu kia một cảm giác ở ngực sôi trào, nàng không khỏi chán ghét nhíu nhíu mày. Áp chế cảm giác muốn nôn mửa, Bích Không Linh Vận vịn tường từ từ đứng lên muốn tiến thêm một bước thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.

Một cơn gió lạnh lùa từ phía sau lưng thổi qua làm cho Bích Không Linh Vận rùng mình. Lúc này, một tiếng bước chân ở cách đó không xa vang lên, không ngừng hướng bên này đến gần, càng ngày càng rõ ràng. Đột nhiên, một người mang theo sự kích động nói lắp ở bên tai Bích Không Linh Vận vang lên:

“Phu nhâ, phu nhân ta… ta ta rốt cuộc tìm được nàng…”

Phu nhân? Bích Không Linh Vận tâm run lên bần bật, vịn vách tường từ từ hướng thanh âm phát ra nhìn lại. Một bóng người rất nhanh đi tới trước mặt nàng nhưng là ánh sáng quá mờ nàng thấy không rõ mặt người tới.

Bích Không Linh Vận sắc mặt tái nhợt, nàng do dự mở miệng thử dò xét nói:

“Ngươi… Ngươi gọi người nào?”

“Đương đương… Dĩ nhiên… là nàng, phu nhân…” Người tới thân ảnh cao lớn bao trùm lên làm nơi này vốn là ánh sáng yếu càng thêm mờ mờ”

Bích Không Linh Vận mặt càng thêm trắng bệch, tim thình thịch đập loạn. Nghe cái thanh âm này làm người ta chán ghét trong đầu của nàng không tự chủ được nhớ tới vị tân nương có dung nhan làm người ta kinh tâm động phách kia nội tâm đè nén không là an, run rẩy lên tiếng:

“Ngươi… Ngươi nhận lầm người ? “

“Làm sao có thể, ngươi là phu nahna của ta! Giang hồ đệ nhất mỹ nhân ~” lúc này người này nói chuyện rốt cục không nói lắp. Hẻm nhỏ đột nhiên dấy lên một chút ánh nến tia sáng từ từ khuếch tán ra, chiếu rọi ra khuôn mặt người kia, Bích Không Linh Vận trong mắt thấy 1 cái miệng rộng lộ một loạt răng trắng…

Làm Bích Không Linh Vận ánh mắt tiếp xúc đến người mặt kẻ kia một khắc kia trên mặt huyết sắc không còn, không cách nào khống chế tâm tình mình thảm kêu ra tiếng:

“A!”

Bích Không Linh Vận chớp mắt thân thể lảo đảo muốn ngã sẽ phải ngã xuống.

“Phu nhân… nàng, nàng làm sao vậy?” Người kia hoảng hốt đưa tay đỡ nàng nào biết trên người nàng đột nhiên toát ra một trận bạch quang bao lại trong nháy mắt không thấy! Người nọ chỉ bắt được không khí hắn kỳ quái sờ sờ đầu:

“Di ? Phu nhân, phu nhân đâu?”

Thì ra là Bích Không Linh Vận kinh sợ quá độ rốt cục đạt tới quá sức chịu đựng của tinh thần nên bị hệ thống đá xuống tuyến rồi!

Bất quá theo tình huống bây giờ xem ra nếu như nàng trở lại trò chơi sau này chịu lấy cái “Kinh sợ” kia sợ rằng có thể sẽ nhiều hơn … Bất quá đây hết thảy cũng là nàng gieo gió gặt bão, trách ai? ╮ (╯▽╰ )╭

Mà một vị khác người gây ra họa Thệ Thủy Vô Trần, sau khi hắn chạy ra khỏi Lạc Ngưng lâu mơ màng cương đi ở trên đường cái Chu Tước thành, không mục đích du đãng.

Bang phái giải tán làm cho hắn đột nhiên mất đi mục tiêu nhân sinh, phảng phất linh hồn bị rút đi, hắn bây giờ giống như bóng ma, căn bản không biết đi đâu…

Hắn vẫn cho rằng, cách làm của hắn là không có sai bởi vì hắn chẳng qua là vì muốn lấy được mà cố gắng. Hắn thiết kế tinh xảo rành rành như thế, nhưng vì cái gì hắn thua hoàn toàn như vậy?

Chẳng lẽ, thật sự là lỗi của hắn?

Bất tri bất giác Thệ Thủy Vô Trần du đãng ra khỏi Chu Tước thành, mờ mịt đứng ở cửa vào Chu Tước thành ánh mắt trống rỗng nhìn ra máy người chơi ra vào nhưng cái gì cũng không để vào mắt, phảng phất trước mắt chỉ còn lại có bóng đen không ngừng lắc lư.

“A? Kia không phải là Thệ Thủy bang chủ sao? Làm sao trông nghèo túng như vậy?” khi Thệ Thủy Vô Trần hao tổn tinh thần cách đó không xa truyền đến một trận ầm ĩ mang theo châm chọc cười.

Thệ Thủy Vô Trần theo tiếng ồn nhìn lại chỉ nhìn thấy cách đó không xa 5 người chơi mặt mang vẻ châm chọc mà bọn họ là mấy nguyên lão trong bang Thệ Thủy !

“Là mấy người!” Thệ Thủy Vô Trần sửng sốt nhưng ngay sau đó vui mừng lên tiếng, phảng phất hoàn toàn nhìn không thấy tới kia năm người kia trên mặt thần sắc quái dị

“Thật tốt quá! Mọi người hãu trở lại… Ta tin tưởng cuối cùng có một ngày, Thệ Thủy sẽ đông sơn tái khởi…”

Hắn lời còn chưa dứt đã bị một trong đám người kia chê cười cắt đứt:

“Hmm? Đông sơn tái khởi? Thệ Thủy bang chủ, ngươi xác nhận ngươi không phải là đang nói đùa chứ?”

Lời của đối phương mang theo mãnh liệt châm chọc cho dù Thệ Thủy Vô Trần có ngốc nữa lúc này hắn cũng có thể nghe ra trong lời nói của đối phương không phải là tốt, thoáng cái cảnh giác lên :

“Ngươi…Lời này là có ý gì?”

“hả? Có ý gì?” Một người khác cười lạnh nói tiếp, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng thống hận

“Ta và các anh em nhờ ngươi chiếu cố những năm này ở Thệ Thủy chịu khổ không ít, vô luận đi đến nơi nào cũng bị người ta xem thường. Thệ Thủy Vô Trần thật ra thì chúng ta nhẫn ngươi đã lâu rồi! Ngươi cho rằng chúng ta còn ngốc như vậy sao?”

Thệ Thủy Vô Trần con ngươi chợt buộc chặc, tim nhất thời lạnh thấu! Hắn thật không tin những huynh đệ ngày xưa kề vai chiến đấu lại sẽ nói ra lời như vậy! Họ đang nói cho hắn biết … này, chính là thực tế!

Khi hắn huy hoàng đám người kia tựa như cái đuôi theo hắn, đối với hắn a dua nịnh hót; hiện tại hắn xuốn dốc bọn họ nhưng đối với hắn trở mặt thành thù…

“Tại sao…” Thệ Thủy Vô Trần lẩm bẩm lên tiếng, vô lực rút lui hai bước. Hắn ngẩng đầu lên nhưng phát hiện mình đã bị năm người kia vây quanh, không khỏi bối rối lên :

“Các ngươi muốn làm gì? “

Chỉ thấy một người chơi mang một thanh dài thiết câu ở trong tay của hắn, hắn vuốt vuốt vũ khí trong tay, cười ra tiếng:

“Hắc, ban đầu Thệ Thủy bang chủ đối với chúng ta ‘Tốt’ như vậy, chúng ta dĩ nhiên tốt báo đáp Thệ Thủy bang chủ có phải hay không?” Hắn vừa mới dứt lời còn lại bốn kẻ kia rối rít lộ ra vũ khí của mình, nhe răng cười hướng Thệ Thủy Vô Trần tiến tới gần.

“Các ngươi …” Thệ Thủy Vô Trần tim phảng phất chìm vào rét lạnh, ngọn lửa tức giận nhuộm đỏ hai mắt của hắn, hắn giận nhìn chằm chằm năm người kia, hai tay nắm chặt thành quyền!

Thấy hắn mặt vẻ giận dữ năm kẻ kia không khỏi khiêu khích cười ra tiếng:

“Thệ Thủy Vô Trần, ngươi cũng có ngày hôm nay !”

Mấy người chơi còn đang cười ha ha, vừa lúc đó Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên dữ dội lên một cái lắc mình vọt tiến lên lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên gần một người chơi nhào tới!

Chà!

Thanh quang sáng lên! Bị Thệ Thủy Vô Trần dùng chủy thủ đâm trúng người kia hai mắt trừng trừng làm như không thể tin tưởng hắn sẽ xuất thủ. Kèm theo một trận bạch quang hắn đã bị đưa đến nơi sống lại!

“Không tốt! Mọi người cẩn thận Thệ Thủy Vô Trần cái tên tiểu nhân hèn hạ!” Lập tức có một người kêu to ra tiếng còn thừa lại bốn người không hẹn mà cùng cảnh giác lên không chút do dự hướng Thệ Thủy Vô Trần đánh tới!

Mặc dù mưu kế của hắn thất bại nhưng không có nghĩa là năng lực của hắn là thất bại ! Thệ Thủy Vô Trần cắn răng một cái thân ảnh linh hoạt tránh thoát bốn người kia liên tiếp công kích tựa như cá luồn lách sau đó dùng chủy thủ sắc bén phá vỡ cổ họng của bọn hắn, đưa bọn họ đến nơi sống lại!

Theo người chơi cuối cùng bị giết chết Thệ Thủy Vô Trần rốt cục vô lực co quắp té trên mặt đất, thở hổn hển. Khóe miệng của hắn vung lên vẻ cười khổ, thì ra là hắn đã không được ưa chuộng đến như vậy sao? Một trận mất mát không hiểu bàng hoàng xông lên đầu… Hắn biết cử động của hắn lúc nãy bất quá là vùng vẫy giãy chết mà thôi!

Chẳng qua là có một thanh âm quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai của hắn, làm tim hắn chìm vào bóng tối thấy một tia ánh sáng

“Dạ, thật không nghĩ tới cũng! Nghịch Đồng lại chính là Huyết Nhiễm Y!” Một giọng nữ thanh thúy cười lộ ra vẻ hưng phấn không thôi

“Mới vừa ở Huyền Vũ thành, hết hy vọng không thôi Lãng Phiên Vân nghĩ đến đánh lén may là Nghịch Đồng xuất hiện nếu không chúng ta cũng sẽ không thuận lợi như vậy đánh hạ Huyền Vũ thành…”

Thệ Thủy Vô Trần hai mắt tỏa sáng, lập tức quay đầu đi tìm cái nơi thanh âm kia phát ra. Nhưng là lập tức trong lòng hắn hy vọng mới vừa dấy lên, đã bị một màn trước mắt vô tình kia dội mất.

Hắn nhìn một đôi thần tiên quyến lữ từ từ hướng bên này đến gần, trong mắt từ từ tràn ra đố kỵ và thống khổ. Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn! Bọn họ… Quả nhiên không có lúc nào là không ở chung một chỗ!

Nhìn thấy mình… bọn họ nhất định sẽ hận đem mình luân bạch đến cấp 1 sao? … Có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất với mình sao? Tựa hồ cũng một cái lựa chọn tốt như vậy…

Thệ Thủy Vô Trần đột nhiên muốn cười to nhưng phát không ra thanh âm, chỉ có khóe miệng từ từ giương lên khổ sở.

Chẳng qua là ngoài dự liệu của hắn, Dạ Thanh Hàn cùng Mộ Khinh Hàn đi qua bên cạnh hắn nhưng phảng phất không thấy sự hiện hữu của hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái cứ như vậy trực tiếp đi qua!

Thệ Thủy Vô Trần sửng sốt nhưng ngay sau đó cười ra tiếng:

“Dạ Thanh Hàn, ta còn tưởng rằng ngươi hận không được muốn đem ta giết chứ!”

Dạ Thanh Hàn bước chân dừng lại.

Thệ Thủy Vô Trần cảm giác được hắn khác thường, tiếp tục cười nhạo nói:

“Hmm! Làm sao bị ta nói trúng? Hừ, mới vừa rồi quả nhiên chẳng qua là ngươi giả mù sa mưa?” Hắn không biết mình tại sao phải làm như vậy, chẳng qua là cảm thấy cười nhạo Dạ Thanh Hàn làm cho mình bị nhục tâm vơi đi một chút. Bởi vì hắn cảm giác mình nói như vậy… Dạ Thanh Hàn sẽ tức giận, sau đó luân bạch hắn…

Nhưng Dạ Thanh Hàn không có trả lời.

“Không phải ai cũng học được hèn hạ như ngươi.” Một lúc lâu, một câu ý tứ hàm xúc thanh âm lạnh nhạt bay vào trong tai Thệ Thủy Vô Trần, làm cho hắn cả người chấn động!

Toàn thân máu phảng phất đọng lại Thệ Thủy Vô Trần chỉ cảm thấy thân thể lạnh như băng. Hắn hiểu được! Hắn rốt cuộc hiểu rõ… Thì ra là… hắn thua ở chỗ này? Hắn thua vì hắn tự cho mình là đúng !

Mộ Khinh Hàn nhìn Thệ Thủy Vô Trần trên mặt đất thất thần một cái, mi tâm cau lại có chút không đành lòng kéo kéo áo Dạ Thanh Hàn:

“Dạ, mau chúng ta đi thôi.

Dạ Thanh Hàn gật đầu. Đang khi hai người muốn rời đi chỉ nghe Thệ Thủy Vô Trần tự giễu a cười lên tiếng:

“Khinh Hàn, thì ra là… đây chính là ấn tượng của em đối với tôi sao? Thì ra là tôi thua ở chỗ này ư?”

Hắn lẩm bẩm, nói tiếp: “Yên tâm, em chán tôi, tôi sau này… cũng sẽ không xảy ra xuất hiện trước mặt em… Sau này anh không bao giờ … sẽ đến quấy rầy em nữa! Bảo trọng!”

Vừa mới dứt lời Thệ Thủy Vô Trần quanh thân nổi lên một tầng quỷ dị hồng quang!

“Ai… Hắn!” Mộ Khinh Hàn thất kinh lại bị hồng quang kia làm ánh mắt đau nhói. Nàng theo bản năng lấy tay chống đở trong khoảnh khắc đó thân ảnh Thệ Thủy Vô Trần đã bị hồng quang kia hoàn toàn cắn nuốt …

Hắn biến mất.

Mộ Khinh Hàn chậm rãi thả tay xuống, tâm tình phức tạp nhìn hướng Thệ Thủy Vô Trần biến mất. Cái hồng quang này nàng ở Hồng Lăng cung thấy một lần…

Đó là tự sát…

Luôn luôn âm hiểm cho là mình mạnh Thệ Thủy Vô Trần lại lựa chọn tự sát?

Mộ Khinh Hàn không nói gì nhìn hướng chỗ kia nhìn một lần cuối cùng, không có lưu luyến xoay người.

Không phải là nàng vô tình, mà là đó là kết quả của Thệ Thủy Vô Trần. Cho dù hắn không chọn lựa tự sát cái trò chơi này cũng không dung hắn…

Chuyện đã làm sai chuyện, phải vì hành vi của mình chịu trách nhiệm. Người luôn là vì những gì vuột mất mà tiếc hận lại không nghĩ rằng ban đầu quý trọng thì sẽ tốt hơn. Một khi không chiếm được nhưng không chừa thủ đoạn nào tranh đoạt, lại không nghĩ rằng cần quý trọng những gì mình có…

Mà Thệ Thủy Vô Trần không hiểu được phải quý trọng hắn hôm nay, chẳng qua là đối với hành vi của mình chịu trách nhiệm mà thôi…

Cho nên, vì tất cả có thể tốt đẹp nàng nhất định phải quý trọng người trước mắt…

Mộ Khinh Hàn vươn tay đối với Dạ Thanh Hàn mỉm cười:

“Đi thôi.”

Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen sâu thẳm nổi lên nụ cười nhu hòa, cầm lên tay nhỏ bé của nàng:

“Ùh, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.