Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 15: Vĩnh biệt !




Tiêu Dao dùng sức lực cuối cùng thổi khúc tiêu gọi Tiểu Ngọc ra bên ngoài.

Tiểu Ngọc đang bên cạnh Hạo Nhân. Nàng nghe thấy tiếng tiêu và biết Tiêu Dao đang muốn gặp nàng. Nàng biết giờ phút này Hạo Nhân đang cần nàng mà nàng lại bỏ theo tiếng gọi kia thì còn gì đạo nghĩa. Nhưng… nàng không thể ngăn được con tim mình. Nàng tự nhủ… “Chỉ một lần này nữa thôi mà…”

“Nàng tới rồi.”

“Ngươi gọi ta ra đây có chuyện gì?”

“Hạo Nhân đang cần nàng bên cạnh huynh ấy,ta biết chứ…Đây là thuốc giải…”

“Thuốc giải?”

Tiểu Ngọc mừng rỡ vì biết Hạo Nhân đã được cứu.Tiêu Dao cười khi thấy nàng vui mừng.Với chàng,chỉ cần thấy Tiểu Ngọc cười, dù chỉ là lần cuối này thôi cũng mãn nguyện rồi…

“Nhưng sao ngươi có được thuốc giải?Trông sắc mặt ngươi không tốt.Ngươi không sao chứ?Ngươi…cũng trúng độc phải không?”

Chàng im lặng…

Tiểu Ngọc đưa lại lọ thuốc cho Tiêu Dao.

“Ta không nhận đâu.”

“Nàng không muốn cứu Hạo Nhân sao?”

“Tất nhiên không phải vậy,nhưng không phải là bằng cách giành mất cơ hội sống của người khác.”

“Ta không sao thật mà.Nàng cũng biết đó,thể chất ta vốn không khoẻ mạnh cho lắm…Cho nên hãy đem lọ thuốc về cứu mạng Hạo Nhân. Ta sẽ không sao mà.”

“Ngươi ổn thật sự chứ?”

“Ta ổn mà. Ta… đã bao giờ nói dối nàng chưa?”

“Lần trước…cảm ơn ngươi đã cứu ta. Lần này ngươi lại cứu Hạo Nhân. Coi như ta nợ ngươi ân tình này,ta nhất định sẽ trả. Xưa nay,Tiểu Ngọc này không muốn mắc nợ ai bao giờ.Ngươi cần gì ở ta cứ nói,ta làm được sẽ không từ chối”

Tiêu Dao thấy lòng ngèn ngẹn khi Tiểu Ngọc đối với chàng luôn có một khoảng cách thật xa. Nàng có biết đâu những gì chàng làm cho nàng là vô điều kiện và không cần bất cứ sự mang ơn nào. Chàng thì thào “Chẳng gì cả…” rồi lủi thủi quay lưng đi.

Bất chợt Tiểu Ngọc nói với theo:

“Bảy năm trước,ngươi từng cứu ta thoát chết bởi rắn độc cắn.Cây tiêu và mùi hương không lẩn vào đâu lưu lại hôm ấy…ta biết kẻ ấy là ngươi!Vì sao ta thích biểu huynh Hạo Nhân,ngươi biết không?Vì…ta nghĩ người cứu ta hôm ấy là huynh ấy.Cho đến khi gặp ngươi,ta mới nhận ra bấy lâu mình đã ngộ nhận… Ta chưa từng yêu huynh ấy,đó chỉ là sự mang ơn… Nhưng…quá muộn rồi, Tiêu Dao à…Cho nên,xin đừng đối xử quá tốt với ta.Tại sao cứ đối xử tốt với ta,trong khi ta chẳng mang lại bất cứ gì cho ngươi hết? Đừng làm ta thấy mình như một kẻ vừa vông ơn,vừa hư hỏng...”

Tiêu Dao quay lại nhìn nàng

“Chẳng lẽ quan tâm tới một người cũng là có tội sao?Tiểu Ngọc,nàng có biết rằng ta…ta…”

Tiêu Dao không thể nói tiếp.Chàng nhìn nàng thật sâu,vì chàng biết mình sắp không còn được thấy Tiểu Ngọc nữa,chàng sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này. Nghĩ tới đó…Tiêu Dao bất ngờ chạy tới ôm chầm lấy Tiểu Ngọc,siết chặt nàng vào lòng mình.

Tiểu Ngọc để yên trong vòng tay ấy.Có thứ gì đó lấn át lí trí nàng,nó cho phép nàng nghe theo con tim mình,nghe theo cảm giác của mình. Trong vòng tay Tiêu Dao, nàng có một cảm giác bình yên, rất bình yên…

“Nếu một ngày Tiêu Dao không còn trên cõi đời này…nàng có nhớ đến ta không?”

“Tại sao ngươi nói vậy? Ngươi sắp chết hay sao?”

“Không,ta chỉ giả sử thôi mà.Mà nếu như…”

“Không. Ta sẽ không bao giờ nhớ ngươi. Cho nên ngươi sẽ không chết đâu. Ta…rất ghét cái chết. Nó lấy đi của ta Đại Ngọc,rồi cha ta.Ta không còn được trông thấy họ nữa.Cho nên xin đừng ai nữa phải chết.Ta sợ lắm…”

Tiêu Dao thả nàng ra.Nhìn giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng làm lòng chàng xốn xang nhiều lắm.Dịu dàng,chàng lấy tay lau khô dòng lệ,nhìn sâu vào mắt nàng nói bằng một giọng tha thiết

“Dù điều đó thật sự sẽ xảy ra thì …hứa với ta nhé,đừng nhớ đến ta,đừng khóc vì ta,đừng bao giờ gọi tên ta…Hãy hoàn toàn gạt ta khỏi tâm trí nàng,được không?”

“Ta…” Tiểu Ngọc linh cảm được chuyện gì đó chẳng lành trong những lời lẽ như trăn trối kia. “Có chuyện gì sắp xảy ra sao?”

“Hứa đi.”

Nàng nhìn Tiêu Dao rồi khẽ gật đầu.

“Và nàng phải …hạnh phúc nhé?”

Nàng định nói với chàng điều gì đó nhưng vội ngăn mình lại.Đáp lại cái nhìn tha thiết của chàng,nàng cũng chỉ biết khẽ gật đầu.Chàng cười dịu dàng,hôn nhẹ lên trán nàng rồi quay lưng đi…Lần ra đi đó làm cho Tiểu Ngọc có cảm giác đó là vĩnh viễn…

Khi chàng đã đi khuất,Tiểu Ngọc mới lầm lũi trở về bên Hạo Nhân.Tiêu Dao đi một đoạn,biết Tiểu Ngọc không còn ở đó nữa, khi ấy,chàng mới không thể gượng được nữa,chàng đổ gục xuống,thổ huyết đen…hơi thở yếu dần…yếu dần…

Những hình ảnh cuối cùng của cuộc đời chàng lấp đầy bởi hình ảnh Tiểu Ngọc,tất cả cứ hiện về,giữa mộng và thực,đan xen, đau thương và hạnh phúc…Chàng mỉm cười ra đi… Chàng lịm dần với tất cả những hồi ức đẹp nhất về người còn gái mình yêu-yêu đến chết-yêu vô điều kiện…

“Tiêu Dao!”

Mỹ Xuyến xuất hiện ôm lấy xác Tiêu Dao mà khóc,khóc cho thứ tình yêu vô vọng của mình.Đến cuối cuộc đời,thứ mà nàng ta giành được chỉ là cái xác lạnh của Tiêu Dao thôi sao?

“Không,dù chàng có là ma thì chàng cũng không được xa ta,Tiêu Dao!”

Nàng ta định đem xác Tiêu Dao đi thì Trí Hiên xuất hiện ngăn cản.Họ đấu nhau một trận dữ dội.Cuối cũng cả hai đều bị thương. Nhưng Mỹ Xuyến vì chưa đủ đạo hạnh nên bị nặng hơn,đành rút lui. Nhưng ả thề sẽ bắt giữ linh hồn Tiêu Dao cho bằng được.

***********************

Uống thuốc không bao lâu thì Hạo Nhân hồi tỉnh,tuy nhiên sức khoẻ còn yếu. Thấy Tiểu Ngọc túc trực bên cạnh, trong lòng chàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.Tay chàng tìm lấy tay Tiểu Ngọc.Nàng mãi suy nghĩ nên giật mình.

“Ta làm muội giật mình à?”

“Không.Huynh tỉnh rồi sao?Thuốc giải thật sự rất công hiệu. Muội trông huynh khá hơn nhiều rồi.”

“Nhờ muội chăm sóc thôi. Àh,những người khác không sao chứ?”

“Họ đều không sao.Rất may là được đại sư chữa trị cho họ.Chỉ có huynh là nặng nhất.Nhưng bây giờ thì mọi chuyện ổn thoả rồi.”

“Bọn thổ phỉ đã phá cái hôn lễ của chúng ta.Khi nào ta khỏi hẳn,chúng ta sẽ lại bái đường thành thân.Khi đó ta nhất quyết không cho ai phá đám.”

“Vâng…”

Nàng trả lời nhưng ánh mắt xa xăm.Nàng dường như chẳng còn quan tâm những gì Nhân nói,bởi trong lòng nàng cứ âm ỉ thứ linh cảm cực kì tồi tệ,nó xâm lấn nàng,làm người nàng lạnh đi… Những lời nói của Tiêu Dao cứ ám ảnh tâm trí nàng,khiến tim nàng đau nhói…Nàng đang nhìn Hạo Nhân mà cứ như đang nhìn vào khoảng không.Nước mắt từ từ lăn tròn trên bờ má,đến một lúc thì nàng không ngăn lại được nữa…

“Muội đang lo lắng chuyện gì phải không?Nói huynh nghe đi”

Nàng chỉ khẽ lắc đầu rồi lấy cớ ra ngoài.Đối mặt với Hạo Nhân lúc này nàng cảm thấy bản thân hèn mọn và bé nhỏ quá.Trong tim cô gái nhỏ kia giờ đã bị lấp đầy bởi bóng hình người đàn ông khác…không phải là hôn phu của mình…

*********

Hôm sau,khi Hạo Nhân và nàng trở về,trên được đi họ chạm phải một đám tang đi ngược chiều lại.Họ phải nép mình qua cho đoàn người đi. Nhìn sắc phục, Tiểu Ngọc đoán họ là người của phủ thừa tướng.Vậy ai là người nằm trong cổ quan kia? Nàng nhìn sang Tiểu Hồng, ánh mắt nàng ấy buồn rượi trông theo…

“Ai nằm trong cổ quan ấy?”

“Là Tiêu Dao công tử.Chàng qua đời đêm qua vì trúng độc. Nghe nói là chất độc giống như Lưu ngự sử.Trí Hiên đại sư bảo phải chôn chàng gấp,đề phòng biến cố gì đó nô tì không rõ lắm…”

Tiểu Ngọc lặng người đi.Những linh cảm của nàng vậy là đã ứng nghiệm.Sự thật này quá khó chấp nhận.Nàng không muốn tin rằng Tiêu Dao mới hôm qua còn đứng trước mặt nàng giờ sắp yên bề dưới nền đất lạnh. “…hứa với ta nhé,đừng nhớ ta,đừng bao giờ gọi tên ta,đừng khóc vì ta…Hãy gạt ta khỏi tâm trí nàng,được không?” Lời nói của Tiêu Dao dường như còn vang vọng đâu đây.Khi ấy,nàng đã hứa với Tiêu Dao rồi.Dường như Tiêu Dao đã báo trước cho nàng cái chết của mình,để nàng khỏi bất ngờ…Nhưng sự thật đớn đau kia vượt quá sự chịu đựng của nàng.Nàng cố bắt mình không được khóc nhưng sao…nước mắt cứ rơi trong nghẹn ngào.Nàng toan chạy theo nhưng Hạo Nhân nắm tay nàng lại.

“Muội định làm gì?”

“Không…Tiêu Dao không thể chết như vậy được…Không thể…”

“Có phải muội…đã có tình cảm với hắn không? Chính vì vậy mà thái độ của muội đối với ta dạo gần đây thay đổi hẳn.Do hắn phải không?Muội nói đi!”

Tiểu Ngọc im lặng.

“Tốt,cuối cùng thì hắn đã chết rồi,coi như ta không truy cứu chuyện này. Nhưng muội không được phép chạy theo cổ quan ấy mà bỏ rơi ta. Muội không thể giống như Đại Ngọc bỏ rơi ta. Muội biết không?”

Hạo Nhân ghì chặt bờ vai Tiểu Ngọc đau nhói.Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng nói: “Mạng của huynh là do Tiêu Dao ban cho,huynh biết không?”.Sau,nàng gạt đôi cánh tay thô bạo chàng ra.Nàng nói:

“Nếu Tiểu Ngọc muốn đi theo người ấy bỏ chàng thì đã không ở đây. Muội có thể không phải là đứa con gái gia giáo nhất,nhưng muội biết cái gì là lễ nghĩa.Cảm ơn huynh nhắc cho muội biết muội là ai và đang đứng ở vị trí nào.Muội sẽ trở về đúng vị trí của mình. Huynh hài lòng chưa?”

Nàng đi.Chưa bao giờ Tiểu Ngọc phản ứng mạnh mẽ với chàng như vậy.Chưa bao giờ chàng thấy một Tiểu Ngọc quyết liệt như vậy… “Tiêu Dao,hắn ta là ai mà biết bao người con gái vì hắn mà si mê?Hạo Nhân này có gì không bằng hắn đâu chứ?” Nhân đấm mạnh vào tường.Máu rỉ ra từ tay chàng,nhưng nỗi đau xác thịt kia có đáng vào đâu so với tự ti của một đấng nam nhi đang bị tổn thương?

“Tiêu Dao,ta không để yên cho người đâu.Món nợ mà ngươi vay của ta,ta bắt cả nhà ngươi phải gánh!”

Sau đó,Hạo Nhân thực hiện ý định bằng việc dâng sớ lên vua tố cáo tất cả tội trạng tham ô bấy lâu của gia đình thừa tướng.Tuy nhiên,ý định trả đũa của Nhân không thành khi thừa tướng nghe theo lời khuyên của Trí Hiên đại sư và di thư Tiêu Dao gửi lại cho họ,gác bỏ hết mọi danh lợi của chốn quan trường đầy sóng gió lui về cuộc sống hàn vi mà bảo toàn sinh mệnh,giao toàn bộ tài sản lại cho triều đình để không bị truy cứu.Hạo Nhân lại một lần nữa chậm hơn Tiêu Dao một bước,ngay cả khi đã yên thân dưới nền đất lạnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.