Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 912




Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com


Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Dì Lý lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, sáng sớm hôm nay đã rời khỏi, tôi hiện tại cũng đang thu dọn đồ đạc, cũng sẽ rời khỏi đây!”
Mục Cảnh Thiên nhìn bà: “Tôi có thể vào bên trong xem hay không?”
Dì Lý suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nhường một khoảng trống cho anh bước vào.
Mục Cảnh Thiên tiến vào bên trong, nhìn không gian rộng rãi
bên trong, giống như đang tưởng tưởng đến việc Hạ Tử Hy ờ nơi này trải qua như thế nào.
Cô tình nguyện ở nơi này cũng không muốn chủ động liên lạc với anh.
“Hạ tiểu thư mỗi ngày đều ờ nơi này nghỉ ngơi, có đôi khi sẽ ngồi chơi trên xích đu bên ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ nhổ cỏ dại!” dì Lý nói.
Nghe những lời này của bà, Mục Cảnh Thiên quay đầu nhìn ra sau đó gật đầu.
“Sức khỏe cô ấy như thế nào?” Mục Cảnh Thiên nhìn bà hỏi.
Dì Lý lúc này đang ở một bên thu dọn đồ đạc, nghe thấy câu hỏi này của Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Khi tôi vừa đến đây, sắc mặt Hạ tiểu thư quả thật không tốt, có điều hai ngày sau đã khởi sắc hơn rất nhiều, hơn nữa Vinh tiên sinh mỗi ngày đều cho người mang đến rất nhiều thuốc bổ, có điều thân thể cô ấy có phần suy nhược, hiện tại còn đang mang thai, vẫn nên không quá lao lực mới tốt!” dì Lý nói.
Nghe đến đây, trong trái tim Mục
Cảnh Thiên nói không nên tư vị nào.
Có điều Vinh Cẩm có thể chăm sóc Hạ Tử Hy như vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng cảm kích từ tận đáy lòng, suy nghĩ một lát, Mục Cảnh Thiên nhìn dì Lý: “Những ngày này đã làm phiền đến bà rồi!”
Dì Lý mỉm cười: “Việc tôi nên làm, con người Hạ tiểu thư rất tốt!” dì Lý nói.
Nghe thấy dì Lý khen ngợi Hạ Tử Hy, khóe môi Mục Cảnh Thiên không nhịn được nở nụ cười
chua xót.
Cô ấy rất tốt, chỉ đáng tiếc có chút nhẫn tâm.
Đứng im trong phòng khách, nhìn ngắm rất lâu, suy nghĩ cũng rất lâu mới quyết định rời khỏi.
Khi bước lên xe, Mục Cảnh Thiên hít sâu một hơi.
Vinh Cẩm có thể dễ dàng tiết lộ địa chỉ như vậy, anh nên phải nghĩ đến, nhưng vẫn có chút không cam tâm, không nghĩ đến…
Anh nhớ rằng, cô ấy đã từng nói rằng, nếu như có một ngày, anh làm ra chuyện có lỗi với cô, vậy thì cô sẽ biến mất, khiến cho anh không cách nào tìm được.
Hạ Tử Hy, cho dù em thật sự biến mất, trước đó có thể cho anh một cơ hội giải thích hay không!
Trái tim của Mục Cảnh Thiên dần dần chìm xuống, trong lòng không ngừng nhói đau, giống như ờ một nơi nào đó trống rỗng.
Cuối cùng vẫn quyết định lái xe
rời khỏi nơi này.
Vừa lái xe vừa suy nghĩ rất nhiều, trong tâm trí không ngừng nhớ lại rất nhiều chuyện khi ở bên cạnh Hạ Tử Hy, nhưng càng suy nghĩ thì một cảm giác tự trách, áy náy, cùng lo lắng không ngừng khiển trách bản thân.
Anh đột nhiên nhớ đến, Hạ Tử Hy trước đây đã từng nói rằng, nếu như có một ngày, anh làm ra chuyện có lỗi với cô, vậy thì cô sẽ lựa chọn biến mất, khiến cho anh không cách nào tìm được.
*
*
Hiện tại cô ây muôn làm như vậy
sao?
Suy nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa, sườn mặt tà mị phản bóng trên lớp kính, dù cho sắc mặt không quá tốt, nhưng vẫn anh tuấn đến mức khiến người khác không thể không hét lớn.
Anh suy nghĩ nếu như Hạ Tử Hy thật sự rời khỏi anh, rời khỏi thành phố này, vậy thì cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa?
Anh đột nhiên cảm thấy, mọi thứ xung quanh đột nhiên trở nên vô vị.
Lái xe, cũng không biết thời gian trôi bao lâu, cũng không biết đã lái xe bao nhiêu vòng xung quanh thành phố, cũng không biết suy nghĩ bao nhiêu cho đến khi trời sập tối, anh mới lái xe trờ về.
Khi vừa dừng xe trước lầu, nhìn thấy ánh đèn sáng trên lầu. Mục Cảnh Thiên lập tức sửng sốt.
Rất rõ ràng, ánh sáng phát ra từ tầng nhà bọn họ sống.
Không lẽ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.