Lịch Kiếp

Chương 79




Edit by Mặc Hàm

Sáng sớm tỉnh lại, Hoàng đế quả nhiên đã không nhớ rõ chuyện đêm qua. Tinh thần hắn tốt hơn so với ngày thường một chút, đại hoàng tử cũng rất cao hứng. Bên ngoài tuyết rơi rất nhỏ, bọn họ tùy ý ăn chút gì đó, bọc chặt quần áo da thú liền xuất phát.

Hoàng đế nói: “A Chiểu, đừng chỉ lo đi lại, nói chuyện với ta, để ta tỉnh táo.” Đại hoàng tử nói: “Ngươi mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi là được, cần gì phải cố gắng chống đỡ?” Hoàng đế lại nói: “Ta có thể dựa vào khí lực của mình mà đi lại, ít nhiều làm cho ngươi thoải mái một chút.”

Đại hoàng tử nghiêng đầu cười nhìn hắn, “Được, nói cái gì đây?” Hoàng đế cười nói: “Chỉ cần nói chuyện khi còn bé của ngươi thôi, những chuyện ta không biết.” Đại hoàng tử gật gật đầu, ” Tố quốc lạnh hơn Chử quốc nhiều, từ nhỏ ta đã quen với trời tuyết rơi. Quần áo rách nát, bụng lại trống rỗng, trên lạnh càng lạnh, so với tình cảnh hiện tại còn tệ hơn.” Y dừng một chút, cũng không có thần sắc bi thương gì, lại có chút bất đắc dĩ, “Làm sao bây giờ, đều là chút chuyện không vui, nghe xong chỉ sợ làm hỏng tâm tình của ngươi.” Hoàng đế suy tư nói: “Vậy thì không nói chuyện không vui, chọn một chuyện vui vẻ nhất nói cho ta nghe.”

Đại hoàng tử suy nghĩ một chút, trên mặt chậm rãi mỉm cười, “Từ khi mẫu hậu qua đời, liền ít có chuyện khoái hoạt, mà chuyện nàng lúc còn sống ta cơ hồ đều không nhớ rõ. Nhưng năm tám tuổi, A Tể chơi trốn tìm với tỳ nữ, vô tình xông vào phòng ta, cũng là ngày vui vẻ nhất của ta ở Hoàng cung Tố Quốc.” Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, “Tiết Tể?” Đại hoàng tử gật đầu nói: “Hắn hiện giờ đối lập với ta, là chuyện sau này, khi đó hắn mới bốn năm tuổi, trắng nõn đáng yêu, ngày đông ăn mặc tròn trịa như đồng tử trên bức tranh mừng năm mới. Ta chưa từng thấy qua đứa trẻ nào xinh đẹp như vậy, không khỏi nhìn choáng váng, hắn cũng mở to mắt tò mò nhìn ta, một chút cũng không sợ hãi. Hắn hỏi ta là ai, tại sao ta sống trong một căn phòng lạnh như vậy, tại sao quần áo mỏng như vậy? Ta không nói nên lời, nữ tỳ đúng lúc tìm tới, nhìn thấy ta hoảng sợ, vội vàng ôm hắn liền rời đi. Ta nghe nàng gọi A Tể nhị điện hạ, mới biết thân phận của hắn. Mẫu phi hắn coi ta là cái gai trong mắt, ba ngày hai đầu tìm ta gây phiền phức, ta mặc dù chưa từng gặp A Tể, cũng khó có thể sinh hảo cảm trong lòng. Ta nghĩ một khi hắn biết ta là ai, tự nhiên không có khả năng lại tìm ta, ít nhất mẫu phi của hắn quyết không cho phép.”

Y dừng lại, Hoàng đế hỏi: “Ai ngờ, Tiết Tể vẫn là lại gặp ngươi?” Đại hoàng tử cười nhạt gật đầu, ” Ngày hôm sau hắn tới, mở miệng liền gọi ca ca ta, ngược lại làm ta sợ hãi. A Tể tựa hồ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích ta, ngày ngày đều phải chạy tới, cho dù trong phòng không có bếp nấu, ta không có đường cho hắn ăn, ngay cả một ngụm nước nóng cũng không uống được. Mẫu phi hắn tức đến nổ phổi, nhưng không địch lại hắn nũng nịu làm bậy, đành phải phái nhiều nữ tỳ thân cận đi giám thị, theo ý thích hắn đến chỗ ta. Những năm đó là ngày tháng tốt nhất của ta. A Tể mang đồ tốt cho ta ăn, mang theo bút mực cho ta dùng, hắn ở bên cạnh ta mẫu phi ít nhiều có chút cố kỵ, cũng rất ít tìm ta phiền toái”. Hoàng đế thở dài: “Hai huynh đệ các ngươi lại có một đoạn quá khứ như vậy. Về sau Tiết Tể lớn lên, lo lắng chuyện thái tử hoàng đế, liền nghe theo lời mẫu thân hắn, bắt đầu xa lánh ngươi sao?”

Đại hoàng tử lại im lặng hồi lâu, “Sau đó, có lẽ đích xác sẽ như thế, nhưng A Tể không để ý tới ta lại phát sinh sớm hơn. Năm đó, ta 14 tuổi.” Y dừng lại một lát, trên mặt dần dần âm trầm, mở miệng cũng là một chuyện không liên quan, “Trong tộc mẫu phi A Tể ở trong triều mấy đời hiển hách, ông ngoại hắn là thừa tướng, mẫu thân thống lĩnh hậu cung, phụ hoàng ta đối với triều sự không quan tâm nhiều, người nhà bọn họ nói một câu còn có phân lượng hơn so với phụ hoàng. Hắn có tiểu cữu cữu lại vô dụng, lại là công tử bột. Cái này cũng không có gì, nhưng người nọ hạ lưu xấu xa, chơi nam đồng làm trò đồi bại. Hắn ỷ vào thế lực nhà mình, càng chơi càng lớn, cha mẹ dân gian hù dọa nam hài không nghe lời, thậm chí còn biên soạn ra ca dao hắn đến bắt người. Rốt cục có một ngày, hắn không thỏa mãn nữa, lại liếc mắt về phía hoàng cung.”

“A Chiểu!” Hoàng đế nhíu mày nắm lấy tay y, y quay đầu lại cười trấn an, ánh mắt lại rét lạnh đến cực điểm, “Hắn nhìn chằm chằm ta năm đó, chính là ta tám tuổi, mấy ngày sau A Tể đến tìm ta chơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.