Lịch Kiếp

Chương 51




Edit by Mặc Hàm

Hoàng đế trở lại tẩm điện, uống thuốc xong, nhắm mắt tựa vào giường nghỉ ngơi. Ta trái phải nhàm chán, ra khỏi phòng đi tìm đại hoàng tử, khí tức của y ta rất quen thuộc, đi lòng vòng, tìm được một gian phòng cách tẩm điện không xa.

Cửa nửa đóng lại, ta đi vào, thấy đại hoàng tử nằm trên giường, mở to mắt nhìn ta, cười nói: “Hổ, ngươi đến thăm ta sao?” Ta đến gần y, những nô tài kia đại khái ném y xuống rồi rời đi, quần áo y không che thân thể, bộ vị trần trụi trên người đầy đủ các loại dấu vết, khắp nơi đều là vết tinh dịch đã khô.” Hổ,” y miễn cưỡng nâng cơ thể của mình và chạm vào đầu ta, “Cảm ơn ngươi.”

Bàn tay trước của ta đặt ở bên giường, nửa thẳng người cúi đầu liếm vết thương của y. Ước chừng y bị lông tơ bên khóe miệng ta làm cho ngứa ngáy, khẽ cười rộ lên, ta yên lặng nhìn hắn, ánh mắt rơi vào vết ngón tay tím tái trên cổ hắn, cúi đầu nhẹ nhàng liếm qua. Y cười, ôm lấy đầu ta, “Ta không sao.” Y khẽ thu lại nụ cười, “Trước kia từng gặp tội lớn hơn, hiện tại thật sự không tính là gì.”

Chuyện trước kia của đại hoàng tử, y đã chịu tội gì, ta một chuyện cũng không biết. Ánh mắt của y trở nên trống rỗng, giống như rơi vào hồi ức, biểu tình bất giác âm trầm, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần nhàn nhạt tự giễu, “Lại nói tiếp, ngoại trừ mẫu hậu mất sớm của ta, Chử Huy đúng là người tốt nhất trên đời đối đãi với ta.”

Ta không muốn nhìn thấy bộ dạng chán nản của y, tôi thà rằng y không để ý mà cười to. Làm thế nào mới có thể làm cho y vui lên? Ta cúi đầu, đầu lăn tới lănlui giữa ngực và bụng hắn, bỗng nhiên nhìn thấy tính khí lộ ra ngoài áo rách. Ta tiến lên, nhẹ nhàng ngậm, cẩn thận không để răng chạm vào y, đầu lưỡi khuấy động.

Y kinh hãi, “Hổ, ngươi đang làm gì!” Ta trực tiếp liếm chơi, đầu lưỡi cuộn lên  liền có thể bọc thứ kia hoàn toàn, hơi siết chặt lại chậm rãi buông ra. Tính khí của y ở trong miệng ta bành trướng lên, ngồi dậy tức giận đẩy ta, lại làm sao động được ta nửa phần? Ta không khỏi có chút đắc ý, đầu lưỡi càng lúc càng cần cù, không biết qua bao lâu liền y liền tiết ra.

Hắn khẽ kêu một tiếng, ngã xuống giường, nhắm mắt lại, trên mặt kinh nộ đan xen. Ta nuốt đồ của y, lưỡi hơi tê dại, tâm lý bắt đầu chán nản. Vì sao hoàng đế đối với y làm chuyện tương tự có thể khiến y vui sướng ta lại không thể?

Đại hoàng tử bình ổn trong chốc lát, mở mắt nhìn ta, ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ, sau đó đưa tay xoa xoa lỗ tai ta, “Hổ đang làm cái gì vậy? Thật là một đứa ngốc. Loại chuyện này, hổ hẳn là tìm hổ cái xinh đẹp làm mới đúng.” Ta tức giận, hướng y rống một tiếng, ai muốn cái gì hổ cái? Y cười rộ lên, tay thò tay xuống hạ thân ta sờ soạng, “Hổ căn bản không hiểu sao.”

Y nói không sai, ta thực sự không biết làm chuyện như vậy có gì mà thú vị.. Ngày xửa ngày xưa trên núi chỉ có mình ta là hổ, không bao giờ gần gũi với bất kỳ động vật nào khác. Vào mùa xuân, khắp núi đầy động vật giao hoan, không giống như người ta xem chuyện này đặc biệt khác nhau. Ban đêm ta nhìn Hoàng đế cùng Đại hoàng tử triền miên, kỳ thật cùng nhìn bọn họ ăn cơm ngủ, cũng không có gì khác biệt

Ta thực sự không hiểu điều đó. Tôi chỉ muốn y vui vẻ hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.