Lịch Kiếp

Chương 37




Edit by Mặc Hàm

Mấy ngày sau khi Bảng Nhãn xuất phát, viết thư bẩm báo hoàng đế, đã đến phía bắc Trường Hà, xác thực có hai đập nước. Hoàng đế sau khi hạ triều cầm thư của hắn xem cùng đại hoàng tử, trong thư đề cập đến không ít chi tiết cùng nghi vấn. Đại hoàng tử tự mình viết thư trả lời, tỉ mỉ giải thích rõ ràng, kèm theo hai phong thư viết cho quan viên Tố quốc lúc trước trông coi đập nước, kêu Bảng Nhãn mang theo đi tìm bọn họ.

Bọn họ ở ngự thư phòng bận rộn một ngày, ta một mình trở về tẩm điện, đợi ăn xong thịt bò lại đi hoa viên dạo một vòng, trời tối hẳn bọn họ mới trở về. Bữa tối dường như là tùy tiện ứng phó trong thư phòng, hai người đều có chút mệt mỏi, cho nô tài lui liền lên giường nghỉ ngơi.

Đại hoàng tử vừa mới nằm xuống, bỗng nhiên ngồi dậy nói: “Trong thư kia còn thiếu một chút, ta muốn đi bổ sung.” Hoàng đế đè y lại, “Hôm nay coi như xong, ngày mai trẫm nhắc ngươi.” Đại hoàng tử gật gật đầu, “Rõ ràng bận rộn một ngày, tinh thần lại rất tốt, như thế nào cũng không ngủ được”. Hoàng đế cười nói: “Ngươi bị chuyện kia mê hoặc, lần này thật sự là nhờ ngươi. A Chiểu, làm tốt lắm!”

Đại hoàng tử ngẩn người, một lúc lâu sau mới khẽ cười nói: “Hoàng Thượng khen ta như vậy, ngược lại giống phụ hoàng của ta vậy.” Hoàng đế nói: “Hoàng đế Tố quốc trước kia thường khen ngươi như vậy sao?” Đại hoàng tử trầm mặc càng lâu, “Phụ hoàng chưa bao giờ khen ta, là ta khi còn bé luôn hy vọng người khen ta như thế.”

Hoàng đế vươn tay, nhẹ nhàng sờ tóc y, “Lại nói đến, trẫm kỳ thật chưa từng thấy qua hắn, hắn là người như thế nào?” Đại hoàng tử tự giễu cười, “Đích xác, lúc Hoàng Thượng tiến vào Hoàng cung Tố quốc, người đã treo cổ. Người… Ông là một người rất lạ, không thích bất cứ ai, không thích bất cứ điều gì, cả ngày không bao giờ cười, không quan tâm đến các vấn đề quốc gia, không ai biết những gì ông đang suy nghĩ. năm đó ông lập mẫu thân ta làm hậu, cũng là bởi vì nàng ở trong triều không có thế lực, hoàn toàn không ảnh hưởng được ông. Ông từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với hậu cung, chỉ có hai đứa con là ta cùng A Tế, gặp mặt lại luôn nhíu mày. Ông chưa bao giờ ôm ta, cũng không khen ta, nhìn ta như thể ông đang nhìn một con ruồi. A Tế thì so với ta sẽ làm nũng, cũng có mẫu thân đau lòng, ông đối với A Tế hơi tốt một chút, nhưng đáy lòng cũng là không thích hắn.” Môi Hoàng đế tiến đến sườn mặt đại hoàng tử, thấp giọng gọi y: “A Chiểu. “Đại hoàng tử tiếp tục nói: “Chử quân sắp công phá Tố quốc, ta đang ở nơi khác, thánh chỉ gấp gáp đưa đến trong tay ta, lệnh cho ta không thể chậm trễ trở về. Ta không ngủ không nghỉ bôn ba ba ngày, trong lòng nghĩ chỉ cần ông cần ta, cho dù ở thời khắc cuối cùng, cho dù trở về chính là chết, ta cũng nhất định phải trở về gặp ônb. Đợi ta rốt cục trở lại hoàng cung gặp ông, ông nhìn ta vẫn giống như nhìn một con ruồi, nói ông muốn lập tức truyền ngôi cho ta.”

Hoàng đế khẽ chấn động, kéo tay y, “Hắn đây là muốn…” Đại hoàng tử cười khẽ một tiếng, “Hoàng Thượng đoán không sai, ông không muốn bị bêu danh là vua bị vong quốc, cho dù là một khắc trước khi vong quốc, cũng phải truyền ngôi cho ta. Chỉ tiếc, ta chung quy vẫn là trở về chậm một chút, đại điển không kịp cử hành, Hoàng Thượng đã công đến cửa cung, hắn liền bỏ lại tất cả mọi người, tự mình đi.”

Hai người đều không nói lời nào, thần sắc đại hoàng tử thanh đạm, nhìn không ra bi thương tiếc nuối. Hoàng đế lẳng lặng nhìn y, sau đó đưa tay ôm y vào trong ngực, “A Chiểu, hắn không có đồ cho ngươi, trẫm đến cho ngươi.” Đại hoàng tử có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế cùng y nhìn thẳng, trong mắt thần sắc sâu không lường được. Đại hoàng tử nhẹ nhàng cười rộ lên, “Đồ ta muốn, thà rằng tự mình đi lấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.