Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 9




Đột nhiên có bàn tay đặt lên vai của Quan Chi Yên làm cho nàng đang chú tâm làm việc bị hết hồn, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Sóc không biết từ lúc nào trở lại công ty rồi, còn đến phía sau nàng, mà nàng vẫn hồn nhiên.

« Ngươi đã về rồi. » Nàng mỉm cười nhìn hắn nói, khuôn mặt trở nên tỏa sáng, tâm trạng vô cùng tốt do có việc làm.

Bộ dạng xinh đẹp của nàng làm cho Tề Sóc không kìm lòng thuận tiện cúi đầu hôn lên môi nàng 1 chút.

« Sao ngươi lại tới đây ? » Hắn hỏi, không để ý những âm thanh trầm trồ khen ngợi xung quanh.

« Đến giúp nha, không hoan nghênh sao ? » Mặt nàng ửng đỏ nói, cố gắng học theo hắn không để ý đến thanh âm cười đùa của bọn người kia. Họ đúng là gạt người, nếu thực bận rộn như vậy, làm sao còn có thời gian nhìn lén nàng cùng Tề Sóc thân mật ? Thật là !

« Nếu không chống đỡ nổi, không trả nổi lương liền hoan nghênh. » Tề Sóc cong môi nói « Nguyên lai ngươi là 1 người chủ rất keo kiệt nha. »

« Là không có biện pháp a, ta muốn nuôi ngươi, vậy mà ai đó còn kêu nhà ta chỉ có 1 người kiếm tiền. » Hắn cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, lấy hơi thở dài nói.

Nàng nghe vậy, nhịn không được cười khẽ ra 1 tiếng, dùng tay đánh hắn 1 cái.

« Lúc nãy ngươi đi đâu vậy ? Ta lúc đến đây…… » nàng bỏ tay xuống «Đã nhiều tiếng trôi qua rồi, hiện tại ngươi giờ mới trở về. Nói, không phải ngươi chạy đi vụng trộm cùng nữ nhân khác ước hẹn đó chứ ? »

« Làm gì có. Hôm nay ta chạy hết 3 công trình, từ buổi sáng ra ngoài liền làm việc đến giờ mới về đến công ty nghỉ ngơi 1 chút, làm sao có thời giờ gặp nữ nhân khác chứ. » Hắn dùng chân kéo 1 cái ghế ngồi bên cạnh nàng, còn dựa vào vai nàng, biểu hiện rõ hắn thật rất mệt.

Quan Chi Yên trong lòng đột nhiên giật 1 cái, cảm giác có gì đó không đúng.

« Buổi sáng đến giờ ngươi đều ở ngoài làm việc tới giờ mới về công ty sao ? » Nàng hỏi.

« Đúng rồi, mệt muốn chết a. »

Chẳng phải lúc mới đến công ty còn nhìn thấy hắn sao, không lẽ nào là nhầm ? Diện mạo, quần áo, bộ dạng tươi cười đều giống nhau, nàng chưa bao giờ nhìn lầm người a. Vậy chẳng lẽ lúc ấy hắn chạy ngang qua công ty nhưng không vào ? Nàng nhìn hắn ngơ ngác, biểu hiện trên khuôn mặt có chút quái dị.

« Làm sao vậy ? » Hắn hỏi.

« Ngươi… » Nàng muốn nói nhưng lại thôi, không biết có nên nói chuyện nhìn thấy hắn nói ra hay không.

« Ngươi muốn nói cái gì ? » Tề Sóc nhướng mày nhìn nàng.

« Không có gì, ta chỉ là nghĩ trở về công ty dù công việc có thế nào đi nữa thì cũng nên đi ăn trưa? Không nhất thiết vì làm việc mà bỏ qua bữa trưa a. » Nàng nhẹ nhàng nói phải trái, cuối cùng vẫn là không khỏi nghi hoặc mà nói ra.

« Oa, thật ngọt ngào qua đi a. »

« Lão đại, đại tẩu đối với ngươi rất tốt nha, còn có thể quan tâm ngươi có hay không ăn cơm nữa .»

« Ta cũng muốn có người quan tâm mình như thế, hâm mộ quá đi. »

Xung quanh nhất thời vang lên 1 loạt các âm thanh láo nháo, chọc Quan Chi Yên từ sửng sốt đến đỏ hết cả mặt. Lúc nãy yên ắng tưởng rằng mọi người đã tiếp tục công việc của mình, hóa ra sở dĩ họ im lặng là vì nghe lén nàng và hắn nói chuyện, bọn họ thật là……

« Không nhất thiết về công ty mới có thể ăn cơm, hôm nay ở 3 nơi công trình đều được người ta mời cơm, cho nên ta cũng đã ăn 1 chút rồi. » Hắn ôn nhu mỉm cười nói, vẫn như ban đầu không để ý đến những tạp âm xung quanh.

Những gì hắn nói làm cho tim của Quan Chi Yên bỗng như treo đá, cả người đều cứng lại ?

Hắn đang nói dối, vì sao lại muốn lừa gạt nàng chứ ? Hơn hai giờ trước rõ ràng nàng còn ở dưới lầu nhìn thấy hắn, hắn vì sao muốn gạt nàng nói là hắn cả ngày đều ở ngoài suốt ? Là vì lúc đó hắn đang ở bên cạnh mỹ nhân tóc dài kia sao ?

Sắc mặt nàng càng ngày càng trở nên trắng bệt.

« Làm sao vậy, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy ? » Tề Sóc trong nháy mắt đứng bật dậy, thập phần lo lắng, sờ sờ mặt rồi đến trán nàng.

« Ta đột nhiên nhớ ra có 1 việc rất quan trọng cần phải làm, ta đi trước. » Vội vàng đẩy ghế ra, nàng nhanh chóng đứng dậy, xoay người bước đi.

« Chờ 1 chút. Chuyện gì mà quan trọng đến vậy, ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi. » Tề Sóc sửng sốt đứng dậy, vội vàng kéo nàng lại.

« Không cần. » Nàng dùng sức lắc đầu, miễn cưỡng cười 1 cái, sau đó gạt tay hắn ra. « Ngươi không phải còn rất nhiều việc phải làm sao ? Ngươi làm việc của ngươi đi, ta đón taxi là được rồi. »

Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người rời đi, Tề Sóc lại 1 lần nữa tóm lấy tay nàng.

« Ta đưa ngươi đi. » Hắn kiên định nhìn nàng nói. Bộ mặt tái nhợt của nàng làm cho hắn không thể yên tâm.

Nàng mờ mịt nhìn lại hắn, trong mắt lộ rõ không biết nên làm sao. Căn bản là nàng không muốn đi đâu hết, làm thế nào mà để hắn chở được ? Sở dĩ nàng rời đi không phải vì có việc mà là nàng sợ chính mình không khống chể nổi cảm xúc mà khóc, nàng không muốn mất mặt trước mọi người như vậy.

« Ngươi đi theo ta. » Ánh mắt lợi hại nhìn nàng trong chốt lát, Tề Sóc đột ngột vòng tay ôm lấy nàng , đem nàng giữ chặt bước về văn phòng của mình, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách hết những ánh mắt tò mò.

« Được rồi, hiện giờ có thể nói đi ? Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra ? » Hắn tựa vào cửa trước, đem nàng kéo tới trước ngực, cúi đầu hỏi.

Quan Chi Yên cắn nhẹ môi, cúi đầu không nói.

« Chi Yên ? » Hắn lấy tay nâng cằm nàng lên, muốn nàng nhìn hắn « Rốt cuộc là có chuyện gì ? » Hắn hỏi lại 1 lần nữa, giọng ôn nhu, nhưng ngữ khí lại tỏ ra rất kiên quyết, nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của hắn, nàng không nhịn được nước mắt bắt đầu chảy ra, đau lòng gục xuống.

Tề Sóc đột nhiên cứng đờ, không hề nghĩ rằng thái độ của hắn làm nàng hoảng sợ đến phát khóc.

Đứng phỗng ra chưa được bao lâu, hắn bất đắc dĩ thở dài, nắm tay nàng kéo đến sau bàn làm việc của hắn ngồi xuống, tiếp đó ôm nàng đặt lên đùi, sau đó mở ngăn kéo rút ra mấy tờ khăn giấy trực tiếp thay nàng lau nước mắt.

« Đừng khóc. » Hắn ôn nhu nói, ngữ khí cũng rất bất đắc dĩ «Nói cho ta biết vì sao ngươi khóc ? »

« Lúc ta mới tới đây có nhìn thấy ngươi. » Nàng sụt sịt xì mũi, thút tha thút thít vừa khóc vừa trả lời.

Hắn sửng sốt ngây ngốc 1 chút « Ngươi… »

« Ta nhìn thấy ngươi cùng với 1 mỹ nhân tóc dài nói chuyện rất vui vẻ, ngươi tại sao lại muốn gạt ta ? » Quan Chi Yên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, cất giọng chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.