Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 3 - Chương 11: Thọ yến Thái sư




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sinh thần Liêm Thái sư vừa lúc sau Hoàng đế hai ngày, năm nay là đại thọ năm mươi của lão, năm mươi hiểu rõ thiên mệnh, ngày này xem như rất trọng yếu.

Hoàng đế đặc biệt ban thưởng cho lão một hồi lo liệu phung phí, vì thế Liêm Thái sư cũng không khách khí, phần lớn văn võ bá quan đều có được thiệp mời.

Đèn hoa mới lên, phủ Thái sư phi thường náo nhiệt, nơi nơi sa mỏng hồng sắc lượn lờ, trên đèn lồng giấy là chữ thọ thật to.

Mười bốn trăng tròn ánh sáng thanh thanh lan ra bao phủ toàn bộ thế giới, trong phủ Thái sư dòng người bắt đầu khởi động, các tân khách tràn đầy tiếu ngữ và tiếng hoan hô cấp Thái sư chúc thọ, cùng đồng liêu xã giao, bọn người hầu bận rộn mà xuyên qua đám người.

Thái sư làm nguyên lão trong triều, lại thêm Liêm gia tại Thừa quốc có địa vị và thế lực, cho dù là Hoàng đế cũng có thể tự mình đến chúc mừng một phen. Mặc dù lần này Hoàng đế không dự, nhưng cũng phái thái giám bên người đưa hạ lễ tới.

Khách nhân khác đều đưa kỳ trân dị bảo, đồ cổ thi họa, linh dược chi thảo linh tinh.

Trong không khí náo nhiệt, trong lòng Sở Tụ có chút không dễ chịu, không chỉ bởi vì hai ngày trước cùng Hoàng đế nói chuyện về điểm này, còn vì chuyện phủ Thái sư, lần đầu đến thế giới này là đợi ở nơi đây, mà những ký ức kia thật sự không có gì tốt để nhớ lại.

Mấy năm qua, mặc dù Sở Tụ cùng Thái sư chưa gặp mặt qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối diện, cậu đều có thể cảm giác được oán hận cùng áp lực từ trong mắt Thái sư. Tuy mỗi lúc như vậy Sở Tụ đều dùng vẻ mặt ôn hòa, bộ dạng hạ quan cùng vãn bối khom mình hành lễ, nhưng trong lòng kỳ thực cũng không đảm đương nổi, dù sao đây vẫn là người hủy đi Sở Tụ ban đầu, đồng thời cũng là người thành toàn cậu.

Sở Tụ tặng một bộ thi họa, xướng lễ nói, chính mình vì thọ yến Thái sư mà họa một bộ. Thi họa của Sở Tụ ở Thừa quốc coi như đáng giá, bởi vì dù sao tranh chữ của cậu Hoàng đế đều thu làm lễ vật, còn dị thường trân ái.

Thái sư ngồi trên ghế, mặt mày hồng hào, trước kia lão từng nhập quân rèn luyện, sau thăng quan mới vào triều nhậm chức. Khi ấy vì duy trì cho Hoàng đế hiện tại đăng cơ, là bè cánh kiên định của Thái tử khi đó, làm người lại khéo thủ đoạn, cho tới bây giờ một bước lên mây, từng bước thăng chức ngồi xuống địa vị Thái sư hiện tại.

Mà bốn nhi tử của lão, trừ đại nhi tử không làm việc đàng hoàng ra, ba nhi tử còn lại đều không chịu thua kém, hoặc tại trong quân, hoặc tại lục bộ làm quan.

Nam nhân này năm mươi tuổi thoạt nhìn cũng không lão, thân thể cao ngất cường tráng, mặt quốc tự, sống mũi cao, ánh mắt hữu thần bén nhọn, nói gừng càng già càng cay cũng không quá đáng.

Sở Tụ đem bức họa của mình trình lên, cậu dù sao cũng là tâm phúc bên người Hoàng đế, nói không chừng vẫn là người bên gối quân vương, Thái sư cũng không muốn làm mất mặt cậu, cười ha ha tiếp nhận rồi nói muốn xem tranh họa cùa Dịch đại nhân.

Quyển trục còn chưa mở ra hoàn toàn, nụ cười trên mặt Liêm Thái sư liền thu liễm, nặng nề mà có chút áp lực.

Lão đem bức họa thu hồi, chỉnh lại sắc mặt, vừa cười nói: “Tranh Dịch đại nhân nhất bút quả thật không tầm thường, lão phu có thể được một bộ có chút vui sướng, thật là may mắn.”

Tuy rằng mọi người đều muốn xem bản vẽ kia của Dịch đại nhân rốt cuộc đẹp đến cái dạng gì, nhưng Thái sư đã thu lại, cầm trong tay mình, sau đó mượn cớ thân thể đột nhiên khó chịu trở về phòng nghỉ trước một lát, họa cũng bị lão mang đi. Mọi người hỏi Sở Tụ họa cái gì, Sở Tụ cười đáp, thanh tùng bất lão*. Mọi người nghe thế cũng không hứng thú hỏi lại.

(*) Thông xanh không già.

Khi Sở Tụ bị Liêm Thái sư đưa vào cung, cậu đã suy nghĩ rất nhiều sự tình, cảm thấy Liêm Thái sư có rất nhiều lỗ hổng. Cậu không thể không đoán Liêm Thái sư là cố ý chờ để ép bức cậu, cố ý đưa cậu vào cung, Tĩnh Di cũng có khả năng rất lớn là bị lão bắt cóc giam giữ. Vài năm nay Sở Tụ vẫn luôn chú ý động tĩnh Thái sư phủ, còn thỉnh người đến tra xét qua, nhưng lại không có kết quả gì.

Vừa rồi Liêm Thái sư nhìn đến bức họa Dịch Nhuy Chi sắc mặt liền đại biến, điều này liền khẳng định suy nghĩ của Sở Tụ, Liêm Thái sư lão còn chưa quên người trong tranh, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc.

Sở Tụ cảm thấy có lẽ chính mình cùng người trong tranh quá giống, cho nên mới tạo oán hận với Liêm Thái sư.

Tiệc rượu còn chưa bắt đầu, Sở Tụ cùng vài đồng liêu quen biết nói chuyện, lúc sau có người đến thỉnh cậu.

Bởi vì trăng sáng sao thưa, thời tiết rất tốt, tiệc rượu tiến hành trong tiền viện Thái sư phủ. Cây xanh tươi đẹp, một bên là cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, một bên là cảnh ăn uống linh đình.

Sở Tụ theo lão bộc dẫn đường đi vào hậu viện Thái sư phủ, Kì Phong vẫn luôn đi sau cậu, đến một cánh cổng, lão bộc nói Kì Phong không thể đi theo vào.

Kì Phong đứng bất động, Sở Tụ đến chỗ nào hắn liền đến chỗ đó, Sở Tụ đối Kì Phong nở nụ cười một chút, nói, “Ta vừa vặn có chút lạnh, ngươi đi đem áo choàng của ta đến rồi ở chỗ này chờ ta đi.”

Kì Phong thấy Sở Tụ cho hắn cái nháy mắt ra dấu, liền vâng mệnh ly khai.

Qua nguyệt môn, phía sau là hậu viện Thái sư phủ, là nơi nữ quyến trong phủ cư ngụ, còn là địa phương không thể trông thấy, tỷ như địa lao, viện dưỡng thương Sở Tụ từng ở khi vừa vào thế giới này.

Trong hậu viện Thái sư khắp nơi đều là cây đào, ven đường, góc tường, giả sơn, ao nhỏ, từng mảnh từng mảnh tất cả đều là cây đào. Kỳ thật Quỳnh Anh ban đầu cũng không nhiều đào như vậy, là vì Dịch quý phi của tiên hoàng yêu thích, cho nên trong cung rất nhiều, dân gian cũng nối gót theo trồng, không nghĩ tới cuối cùng đem Quỳnh Anh biến thành một toàn thành toàn đào như vậy. Hơn phân nửa cây cối trong thành là đào, còn hình thành một Đào Khê có cảnh tượng và văn hóa đặc sắc.

Sở Tụ trước kia điều tra bản đồ phủ Thái sư, biết địa phương đang đến là chỗ ở của Thái sư. Nghe nói nơi đó là cấm địa, là thư phòng và ngọa thất của lão, nếu không có sự chấp thuận ai cũng không cho phép vào.

Ban đầu Sở Tụ cho rằng bên trong có gì đó, đã từng tiêu tiền để cao thủ tìm kiếm, nhưng không có phát hiện dị thường.

“Thẩm bá, phụ thân đang ở thư phòng chờ. Dịch đại nhân, hữu lễ!” Một người nam tử trẻ tuổi mặc y phục đỏ thẫm khí vũ hiên ngang từ phía trước đi đến, nhìn thấy lão bộc cùng Sở Tụ liền dừng lại chào hỏi.

Sở Tụ mỉm cười nói, “Đại công tử khách khí!”

Trong này là nơi trồng hoa, bên cạnh có những chậu sen, hoa sen còn chưa có nở, lá cây xanh nhạt, bộ dạng rất tươi tốt.

Ánh trăng bạc sáng chói chiếu rọi vào người Sở Tụ, cậu mặc cẩm bào màu trắng, nơi cổ áo tay áo vạt áo đều thêu ngân tuyến hoa lan, đứng dưới trăng phản chiếu càng làm thêm nổi bật. Kích thước lưng áo vừa khéo, tôn lên thân hình thon dài, khuôn mặt xinh đẹp phản phất như nguồn sáng, tản mát thanh lãnh nhưng lại mang khí tức lạnh lùng mị nhân.

Đại công tử Liêm Phong vốn là yêu thích đoạn tụ nghiêm trọng, hơn nữa gã đối Sở Tụ còn ôm ấp tình cảm khác, lúc này xem Sở Tụ cười với gã, tuy là chỉ cười khách khí, gã cũng hiểu được tình cảm sâu xa, liền đối Thẩm bá nói, “Ta có lời cùng Dịch đại nhân nói, ngươi tới phía trước chờ một chút.”

Nhận được ánh mắt ái muội của Liêm Phong, đôi ngươi Sở Tụ trầm hơn rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn là khách khí cười nói, “Không biết Thái sư đại nhân có chuyện gì, khách nhân phía trước náo nhiệt như vậy đều đang đợi, ông ấy lại muốn một mình gặp ta?”

“Sở Tụ, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền đối với ngươi quyến luyến không quên, không nghĩ tới qua năm năm, ngươi càng ngày càng mỹ. Tâm ta nghĩ đến ngươi đều đau đớn, ta vốn là muốn đi tìm ngươi rồi, chính là không nghĩ tới Hoàng đế đem ngươi chiếm giữ, phụ thân lại đem ta quản, lâu như vậy đều không có cơ hội.” Liêm Phong đã là một gã nam tử, trong nhà thú chính thê quăng ở một bên, thật ra lại dưỡng không biết bao nhiêu cái luyến đồng, còn thích ở bên ngoài làm loạn, cho dù ở trên đường gặp được người bộ dáng thanh tú, hắn nhìn yêu thích, cũng mang người về phủ, bởi vậy không biết Thái sư vì hắn lau không biết bao nhiêu cái mông. Nếu người khác nói đến đoạn tụ, chắc chắn đưa hắn làm ví dụ để hảo hảo đùa giỡn một phen. Ban đầu Thái sư là mặc kệ hắn, nhưng không biết vài năm nay thế nào lại đối hắn nghiêm khắc, tỷ như không cho hắn ra ngoài làm xằng bậy, trong thành Quỳnh Anh nhờ vậy lại thật ra yên ổn không ít.

Sở Tụ nghe hắn nói thế, trong lòng tức giận đến bốc hỏa, bất quá, trên mặt cười đến càng nhu, “Đại công tử nói vậy, bảo ta làm sao thừa nhận tình cảm của ngươi. Thái sư tìm ta có việc, ta còn đi trước.”

“Cái lão già kia đối với ngươi không mang tâm tốt, đừng nên đến, cùng ta một chỗ đi!”

Liêm Phong tướng mạo đường đường, không nói lời nào bộ dạng thật ra còn là công tử khí phái chính trực, bất quá, vừa nói liền hiện một bộ tham lam thiểm sắc, gã bắt tay Sở Tụ nhẹ nhẹ nhu sờ.

Tay Sở Tụ bị Liêm Phong bắt được, trong lòng một trận ghê gớm, bắt tay rút ra, nói, “Thái sư đại nhân lấy nghiêm khắc chính trực nổi tiếng đương triều, có thể đối với ta mang tâm cái gì, ngươi mau buông ra, ta còn trước đi bái kiến.”

Sắc mặt Liêm Phong thay đổi một chút, ngữ khí căm giận, “Ta một lần thấy hắn vuốt ve người trong bức họa đến ánh mắt triền miên không thôi, ngay cả ta vào phòng hắn cũng không phát hiện.” Liêm Phong nói tới đây, đem miệng đến bên tai Sở Tụ nói, “Ngươi có biết người trong họa kia là ai chăng, ha ha, nơi đó là mặt của ngươi.”

Nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Sở Tụ, gã cười, “Không thể tưởng được đi! Ta cũng không nghĩ tới, hắn cư nhiên cũng làm loại sự tình này! Chính hắn đoạn tụ, còn quản ta!”

“Ngươi vẫn là không nên đi, cho dù ngươi là gì đó của Hoàng đế, hắn thích, Hoàng đế cũng không thể không bán mặt mũi cho hắn.” vẻ mặt Liêm Phong ngả ngớn, “Ta muốn ngươi lâu như vậy, cùng ca ca đi thôi!”

Ánh mắt Sở Tụ lại thâm hơn vài phần, trên mặt vẫn là tươi cười không đổi, nói, “Nói đến ca ca, còn không chừng ngươi thật là ca ca ta! Thái sư đại nhân thiểm độc tình thâm, ta lại không cha không mẹ, hôm nay Thái sư gặp ta, ta còn đang muốn hỏi việc này!”

Sở Tụ cười đến vẻ mặt sáng lạn, xoay người rời đi.

Liêm Phong nghe Sở Tụ nói vậy, nhìn về phía bóng dáng cậu, trong lòng đảo lộn giống như nhét một tảng đá lớn, khổ sở chịu không được.

Lại nói tiếp, phụ thân bắt đầu quản gã, ở lần đó gã đi chơi xuân thấy Sở Tụ trở về, sau này thích đứa nhỏ hoặc thiếu niên sẽ không tự giác sẽ có vài phần tương tự bóng dáng Sở Tụ, phụ thân xác nhận phát hiện, cho nên liền đối gã hạn chế.

Nói không chừng đúng như lời nói Sở Tụ, phụ thân bên ngoài phong lưu, để lại một cái như vậy.

Ánh trăng trên mặt Liêm Phong lưu lại bóng mờ, làm cho gã thoạt nhìn thêm vài phần âm trầm, bất quá, một lát hắn lại cười nói, “Nếu đã bị Hoàng đế đùa giỡn, cùng ca ca một chân còn có thể thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.