Lăng Hề

Chương 23: Vĩ thanh 1




Chương trình đấu giá này kéo dài khoảng một giờ.

Lạc Gia kéo tay Lăng Hề đi về phía cửa ra khỏi hội trường, ven đường còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc của các hoạ sĩ khác, trông rất sống động được đặt trên thảm đỏ mà bọn họ đi qua. Lăng Hề một bên ngạc nhiên về sức tưởng tượng phong phú của những người làm nghệ thuật này, một bên nói chuyện cùng Lạc Gia.

Khi đi đến một góc thì chạm mặt một nam nhân.

Lăng Hề vô thức lui về sau một bước, nhìn thấy mặt nam nhân này, trong nháy mắt cả kinh, là Lạc Nguyệt.

Cuộc nói chuyện cách đây không lâu của hai người ngay lập tức hiện lên.

Vô thức nắm chặt tay Lạc Gia, trong ánh mắt lộ ra tia phòng bị.

Lạc Nguyệt nguy hiểm liếc nhìn Lăng Hề.

Lạc Gia cũng không phải là người dễ bị gạt, nhìn biểu tình hai người, lập tức hiểu rõ được mọi chuyện.

Quay đầu nhìn Lạc Nguyệt, ngữ khí không tốt. “Em nghĩ chúng ta hẳn là nên đi qua một bên nói chuyện.”

Lạc Nguyệt nháy nhẹ lông mi, không nói hai lời, nhấc chân lên đi đến một bên cùng Lạc Gia.

“Anh đi tìm cậu ấy?”

“Chú ý thái độ của em, anh là anh trai của em.”

“Anh trai nên cản trở hạnh phúc của em?”

“Hắn không thể cho em hạnh phúc.”

……

Lăng Hề đứng ở tại chỗ, không nói nên lời, đáy lòng có một loại cảm giác phức tạp.

Con mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía Lạc Gia và Lạc Nguyệt. Vô thức cắn môi dưới.

Lúc này, Lăng Hề thấy được một đứa nhỏ không biết từ chỗ nào bỗng nhiên xuất hiện. Giống như con thỏ nhỏ cứ nhảy lên nhảy xuống nhìn bức tượng điêu khắc ở trên bục cao. Vóc dáng nho nhỏ không đủ sức để nhảy lên. Mất hứng bĩu môi, giống như là bởi vì chiều cao có hạn không thể nhìn được toàn cảnh nên ảo não.

Tiểu quỷ kia lại nhảy vài bước về phía trước, động tác chạy đến cũng không có thay đổi.

Kết quả hai cái chân phản ứng chậm vướng vào nhau. Tiểu quỷ kia ngã văng ra ngoài, thân thể nho nhỏ không ổn định ngã về phía bức tượng điêu khắc làm bức tượng đổ xuống.

Bức tượng kia rất nhỏ, bị sức nặng đứa nhỏ kia va chạm ngã sang bức tượng bên cạnh. Quan trọng là trên bức tượng bên cạnh có để một cái búa đá.

Búa đá có tay chuôi rất nhỏ, pho tượng kia vừa vặn đập vào một cái cây nhỏ.

Giống như hiệu ứng đomino, sắc mặt Lăng Hề trắng nhợt, thấy được chuôi của búa đá gãy ra rơi xuống đầu của Lạc Gia. Những chuyện này chỉ xảy ra trong một nháy mắt

Nghĩ cũng không nghĩ, gần như là xuất phát từ bản năng, dùng một loại tốc độ trước nay chưa từng có xông lên trước, nhất thời cũng không biết sức mạnh từ đâu ra, đẩy Lạc Gia qua một bên.

Cái búa đá nghiêng ngả cứ như vậy đập thẳng lên vai và lưng của Lăng Hề. Kéo lê thành một lỗ hổng dài.

Lạc Gia vừa xoay người lại đã nhìn thấy trên đầu Lăng Hề máu không ngừng phun ra, chỉ kịp đón lấy thân thể đang ngã xuống của cậu.

Lăng Hề có hơi hỗn loạn, phản ứng đầu tiên là khá tốt Lạc Gia không có việc gì, phản ứng thứ hai là khá tốt tay không có bị thương. Bên tai nghe được có người đang lo lắng rít gào cái gì đó, ý thức của cậu dần dần rõ ràng hơn. Vừa rồi bị thương trong nháy mắt ý thức bình thường bị tê liệt. Nhìn sắc mặt lo lắng trước mặt, thậm chí có thể nhìn thấy môi nam nhân đang run rẩy một chút.

Trong đôi mắt của Lăng Hề đột nhiên nứt ra ra một tia sáng tình cảm ấm áp, lộ ra một nụ cười trấn an với Lạc Gia: “Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Lạc Gia đột nhiên hét to: “Ngu ngốc, loại biến cố này anh có thể tránh thoát, hiện tại em bị thương. Anh phải làm sao bây giờ?”

Đứng ở một bên, Lạc Nguyệt kinh ngạc nhìn em trai không còn khống chế được nữa, đáy mắt là một loại tình cảm vô cùng lo lắng. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy em trai kiêu ngạo của hắn coi trọng một người như thế.

Lạc Gia đau lòng, cẩn cẩn thận thận ôm lấy Lăng Hề. Nhìn Lạc Nguyệt, trong mắt đột nhiên trở nên tàn khốc.

“Không nên thương tổn em ấy. Anh là anh của em, em không muốn trở thành kẻ thù cùng anh.”

Biểu tình Lạc Nguyệt lập tức chùng xuống: “Hắn không thể cho em bất kì một ích lợi gì.”

“Ích lợi nhiều hơn nữa cũng không đổi được hạnh phúc, em yêu em ấy, ở bên cạnh em ấy cũng chỉ là vì yêu mến mà thôi, không quan hệ tới cái khác.”

“Em có chắc chắn là hắn thật sự thích em, nói không chừng chỉ là trẻ con hết sức lông bông tự cho mình là đúng mà thôi.”

“Em có mắt, anh cứ như vậy không tin năng lực phán đoán của em?”

“Tình yêu làm cho người ta mù quáng, anh là người ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.”

“Anh cũng nói anh là người ngoài, lại làm sao biết ý nghĩ của em, trong nội tâm của em có cảm thụ gì?”

“Anh là vì muốn tốt cho em.”

“Từ nhỏ đến lớn, anh đều là tốt với em. Nhưng chuyện này em sẽ kiên trì tới cùng.”

“Em nhất định phải lựa chọn hắn?”

“Em kiên trì. Bởi vì, đây là hạnh phúc của em……. Gặp được sẽ nắm chặt không buông tha. Không có bất kì lý do cùng nguyên nhân gì khác.”

Lạc Gia đưa lưng về phía Lạc Nguyệt, chậm rãi lộ ra một nụ cười.

“Anh trai, chờ đến một ngày anh cũng yêu một người đi, anh cũng sẽ có cảm giác giống như em……. Không hy vọng bị người khác ngăn cản, thầm nghĩ cùng người nọ bên nhau là hạnh phúc rồi. Một ngày nào đó anh cũng sẽ cảm nhận được……”

Nói xong, không đợi Lạc Nguyệt trả lời, Lạc Gia ôm Lăng Hề bước đi ra ngoài. Lưu lại một mình Lạc Nguyệt đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.

…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.