Kiều Y Có Độc

Chương 11: Gặp trên đường đi




Editor: Lãng Nhược Y

Nơi này nghiêm túc mà nói thì không thể là xem khách điếm, nó trông giống như trường thi(1), từng phòng nhỏ liền dãy với nhau, nhỏ đến mức chỉ có thể đặt một chiếc giường hẹp dài bên trong.

Hoắc Phồn Lâu dường như biết nàng nghĩ gì, thờ ơ nói: “Khách điếm là nơi dành cho kẻ có tiền ở, người nghèo cũng chỉ có thể đến nơi như thế này cố chịu đựng một đêm.” Dứt lời hướng về phía Cố Nhược Li nhướng mày, dường như đang nhắc nhở nàng, hiện tại nàng cũng là người nghèo, “Vào mùa hè, giá khách điếm là năm đồng một người, không cần đối mặt trực tiếp với chủ quán.”

Cố Nhược Li nghĩ đến một từ, căn nhà nhỏ bé, quả thật là rất giống. Có điều như vậy cũng tốt, người nghèo ra cửa thường không được chú ý, chỉ cần có thể tiết kiệm tiền lại không cần ngủ ngoài đường, nàng vẫn nguyện ý ở lại.

“Ngươi chờ ta một lát.” Hoắc Phồn Lâu đưa tay chỉ chỉ bên trong, “Ta đi giao tiền.”

Cố Nhược Li gật đầu đánh giá khắp nơi, thấy các phòng kế đều có người, nàng nói chuyện một lát, lại có thêm ba người vào cửa, tất cả đều tùy ý chọn một phòng rồi đi đến phía trước giao tiền.

Hoắc Phồn Lâu trở về, dẫn Cố Nhược Li vào một gian phòng, hắn chỉ chỉ giường, nói: “Buổi tối ngươi ngủ trên giường, ta nằm trên mặt đất.” Mặc dù chịu thiệt, nhưng hắn cũng không chịu thuê hai gian phòng.

Cố Nhược Li từ chối cho ý kiến.

“Ta đã bảo chưởng quầy mang nước ấm đến, trong chốc lát bọn họ sẽ đem lên, ngươi rửa mặt rồi hãy ngủ.” Không gian quả thật chật chội, Hoắc Phồn Lâu đứng ở cửa không vào, Cố Nhược Li ngồi trên giường, lần đầu tươi cười hiền lành với hắn, “Cám ơn!”

Hoắc Phồn Lâu xoay người như gặp quỷ.

Cố Nhược Li nhẹ nhàng nở nụ cười, chợt nhớ hắn nói nàng bẩn, liền nhịn không được mà túm ống tay áo ngửi ngửi, ngay sau đó lại ghét bỏ buông ra.

Nước ấm được đem lên, là một thùng gỗ cao đến đầu gối, nước bên trong được hơn nửa thùng. Cố Nhược Li nhìn đến ngây ra, Hoắc Phồn Lâu ôm cánh tay tựa người vào cửa nhướng mày nói: “Sợ thiếu nước à?”

“Không phải.” Nàng chỉ chỉ bên ngoài, hắn lập tức hiểu được ý của nàng, đi vào lấy mảnh vải bông phủ lên cửa, trong phòng lập tức tối lại, không thể nhìn thấy cái gì. Cố Nhược Li chỉ nghe Hoắc Phồn Lâu nói, “Ta ở bên ngoài.”

“Cám ơn.” Cố Nhược Li sờ soạng cởi xiêm y, rửa mặt sạch sẽ rồi bước vào trong ……

Hoắc Phồn Lâu ngồi xếp bằng ở cửa, tầm mắt dán chặt vào những người khách đang di chuyển trong sân, nhìn một lát lại cảm thấy chán chết, đành nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng nhắm mắt thì tai lại càng nhạy bén, cách lớp lớp vải bông, tiếng nước thanh thúy giống như hiện rõ ràng trước mắt.

Hắn bỗng nhiên mở to mắt, vô thức khẽ liếc về phía sau. Tuy không nhìn thấy cái gì, nhưng mặt hắn mặt lại chợtđỏ bừng.

“Xong chưa.” Hoắc Phồn Lâu không kiên nhẫn ho khan vài tiếng, liền nghe giọng nữ mang theo xin lỗi vang lên từ phía sau, “Nước, làm sao bây giờ?”

Đã xong rồi? Trong chớp mắt, Hoắc Phồn Lâu đứng lên vén rèm, một dòng nhiệt khí nóng ẩm và mùi thuốc nhàn nhạt trên người thiếu nữ phả vào mặt, rất dễ chịu, so với không khí tươi mát của mùa xuân còn dễ chịu hơn rất nhiều.

“Ngươi nghỉ ngơi đi.” Hoắc Phồn Lâu liếc nhìn nàng một cái, bưng thùng gỗ đi ra ngoài.

Cố Nhược Li xấu hổ đứng cạnh cửa.

Sau một lúc thì hắn trở về, Cố Nhược Li phát hiện hắn cũng đã rửa mặt chải đầu, không khỏi nhíu mi hỏi: “Ngươi dùng nước lạnh tắm rửa à?”

Hoắc Phồn Lâu ngồi trên giường, hai người sóng vai nhau, khoảng cách khoảng chừng nửa cánh tay, Cố Nhược Li thấy hắn không nói chuyện liền cầm hắn cổ tay xem mạch, Hoắc Phồn Lâu ngẩn ra một chút rồi phụt cười: “Mềm lòng rồi sao?”

Cố Nhược Li hiểu rõ ý của hắn, nhưng cũng không phản bác.

Thân thể Hoắc Phồn Lâu có chút hư nhược, có lẽ là do dinh dưỡng không tốt. Nếu hắn có thể chú ý chăm sóc cơ thể mấy năm, hẳn là còn có thể hồi phục, người cũng sẽ cường tráng hơn rất nhiều. Nàng buông tay ngồi xếp bằng, thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường.”

Hoắc Phồn Lâu đứng lên, nàng nhìn về một nơi cách đó không xa, vừa muốn nói chuyện, hắn lại đột nhiên nằm xuống, đưa lưng về phía nàng thờ ơ nói: “Gia ra tiền, gia không muốn ngủ trên đất.”

Cố Nhược Li không nói gì, trở mình quay lưng về phía đối diện ngủ.

Hoắc Phồn Lâu không tiếng động nở nụ cười.

Một đêm không nói chuyện, buổi sáng hai người đồng thời tỉnh dậy, rửa mặt rồi ra khỏi khách điếm. Đường phố nơi này thực hẹp, cửa hàng hai bên đường đầy bụi bẩn, có vẻ vô cùng tồi tàn.

“Ta đi mua vài cái màn thầu.” Hoắc Phồn Lâu đeo tay nải đi đến đối diện, Cố Nhược Li ngửi thấy mùi thuốc, nàng dựa theo mùi hương đi vài bước, quả nhiên nhìn thấy một y quán. Giờ này vẫn còn sớm, tiểu nhị đang tranh thủ dọn dẹp, hắn bưng chậu nước bước ra cửa, thấy một thiếu nữ ăn xấu xí ăn mặc cũ nát, bộ dáng gầy gò tiều tụy đang đứng ở cửa, liền liếc xéo một cái, cả giận nói: “Sao lại có một tên ăn mày ở đây, mau, lăn ra xa một chút.”

Cố Nhược Li lùi về sau một bước.

Thấy nàng không nói lời nào, tiểu nhị càng thêm khinh thường, thản nhiên hất chậu nước lên người Cố Nhược Li, cười nhạo nói: “Chưa từng thấy qua nữ nhân xấu như vậy, cũng coi như là mở rộng tầm mắt!” Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên có một viên đá phá không bay đến, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn đánh thẳng lên khóe miệng hắn. Tiểu nhị che miệng lại "ôi" một tiếng, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.

Cố Nhược Li ngẩn ra, quay đầu lại liền thấy Hoắc Phồn Lâu đứng ở đối diện huơ huơ màn thầu trong tay về phía nàng, giống như không có viêc gì nói: “Còn ngây ngốc cái gì, đi thôi!”

Tiểu nhị phun một ngụm máu loãng lên đất, một cái răng cũng theo đó mà rơi lên nền đất, hắn như con mèo bị giẫm phải đuôi, trợn to mắt mắng: “Là tên súc sinh nào đánh ta, mau ra đây.” Vừa nói vừa nhìn khắp nơi một lượt, nhưng trên đường cái có vô số người qua lại, ngoại trừ Cố Nhược Li vừa đứng chỗ này, thì không có ai chú ý tới hắn.

“Xú nha đầu.” Tiểu nhị không tìm thấy hung thủ, bước nhanh ba bước ngăn trước mặt nàng, “Có phải ngươi đánh ta hay không?!”

Rớt mất răng cửa, tiểu nhị nói chuyện có chút hơi gió bay ra.

“Không phải.” Cố Nhược Li không muốn để ý đến hắn, “Tránh ra!”

Tiểu nhị cũng biết không phải nàng đánh, nhưng dù không phải thì thế nào, trong đám người qua lại trên đường nàng là người dễ bắt nạt nhất, hắn không thể bị đánh mà không đòi lại được thứ gì: “Đi, cùng ta đến gặp quan, có phải ngươi hay không thì hãy tự nói với quan lão gia.”

Cố Nhược Li cảm thấy không thể nói lý với người này, hắn thật sự xem nàng là quả hồng mềm sao: “Tránh ra!”

“Phi!” Tiểu nhị phỉ nhổ, “Xú ăn mày mà còn dám ngang bướng……” Tiểu nhị nói một nửa, dư quang nơi đáy mắt chợt nhìn thấy Hoắc Phồn Lâu đi tới, ánh mắt lập tức co rụt lại, chỉ nghe thấy Hoắc Phồn Lâu cười như không cười nói, “Muốn gặp quan sao, vậy thì đi nhanh một chút, còn chậm trễ cái gì!”

“Đi thì đi!” Tiểu nhị thấy Hoắc Phồn Lâu cầm màn thầu, ánh mắt sáng lên, “Nhất định là trộm về.”

Sắc mặt Hoắc Phồn Lâu lập tức trầm xuống, tiểu nhị vô thức lui về sau một bước, đúng lúc này có ba người đi tới, vừa đi vừa lớn tiếng hô: “Đại phu có ở đây không?”

“Có, có.” Tiểu nhị nhân cơ hội tìm một bậc thang, bước qua nghênh đón, “Khách quan muốn bốc thuốc hay là xem bệnh?!”

Ba người nói: “Vô nghĩa, không xem bệnh thì tìm đại phu làm cái gì!” Dứt lời lập tức vào y quán, tiểu nhị quay đầu nhìn Cố Nhược Li và Hoắc Phồn Lâu, phỉ nhổ, “Chờ đó cho lão tử!” Sau đó nhanh chóng theo vào trong.

Hoắc Phồn Lâu cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường: “Bắt nạt kẻ yếu!”

Cố Nhược Li nhíu mi, quay đầu lại nhìn ba người, Hoắc Phồn Lâu không hiểu nhìn nàng: “Làm sao vậy?” Cũng theo ánh mắt của nàng mà nhìn bọn họ.

“Mùi tanh.” Âm thanh của Cố Nhược Li rất nhỏ, “Nhưng nhìn không giống bị trọng thương.” Sắc mặt ba người kia không có gì khác lạ, bước chân vững vàng, không giống bộ dạng người bị thương nặng mưng mủ.

Hoắc Phồn Lâu không cho là đúng: “Những người này nện bước chân rất mạnh, tay có vết chai dày, vừa nhìn đã biết là vết thương do đao kiếm gây ra.” Lại nói, “Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta phải đến Cố thành.”

“Ừ.” Cố Nhược Li lại nhìn thoáng qua y quán một lần, sau đó xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước, thì một trong ba người vừa rồi dẫn theo một người trung niên bước ra, vừa đi vừa nói, âm thanh thô lỗ, “Ngươi chỉ cần đi một chuyến, trời tối ta sẽ dẫn ngươi trở về.”

Thì ra là thỉnh đại phu, Cố Nhược Li đứng qua một bên nhường đường.

Cho dù ba người nọ có vẻ vô cùng hòa nhã, nhưng đại phu kia vẫn bị dọa đến mức hai chân run lên, sắc mặt trắng như giấy, gật đầu nói: “Biết…… Đã biết.”

Tiểu nhị chạy theo phía sau, hô: “…… Phương đại phu, ngài cứ yên tâm đi đi, cửa hàng đã có ta.”

Vị Phương đại phu kia bị nhét vào trong xe ngựa.

Cố Nhược Li nhìn xe, cảm thấy có chút quen mắt: “Chiếc xe này, hình như ta đã gặp qua ở đâu đó.” Có lẽ là vì nguyên nhân chức nghiệp, Cố Nhược Li chẳng những thận trọng mà trí nhớ cũng rất tốt, chỉ cần căn bệnh đã qua tay nàng, thì dù trải qua 4 hay 5 năm nàng cũng có thể nhớ rõ.

“Cửa Khánh Dương Thành.” Hoắc Phồn Lâu nói một câu, nàng chợt nhớ ra, “Kiêu Dũng tướng quân?!”

------Đại gia tộc Bánh Bánh-----

(1) Trường thi: nghĩa trên mặt chữ, là sảnh tổ chức các cuộc thi ngày xưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.