Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 74: Kinh hỉ




 “Tiểu hữu cứ đùa, không phải ta khoác lác nhưng khả năng nhận thức và định giá tài liệu của ông chủ Vương ta trong trấn này cũng có danh hào cao đấy, tuy nguyên liệu của mọi người đổi ba món vũ khí thì hơi thiệt thòi, nhưng cũng chỉ chênh lệch mấy trăm tinh thạch thôi. Nếu tiểu hữu thật tình muốn đổi, ta có thể bù lại bằng tinh thạch!”

“Bản lĩnh của ông chủ Vương chúng ta đều biết, quả thật khiến cho người ta kính phục. Chúng ta còn có một món bảo bối, kính xin ông chủ Vương xem xét một chút.” Ngải Lập vừa nói xong, Ngọc Diệu Âm liền rất hiểu ý đưa căn cốt đầu kia tới.

Ông chủ Vương nhận lấy căn cốt đầu Ngọc Diệu Âm đưa qua, lúc đầu ông ta cũng chẳng buồn nhìn, nhưng sau đó sắc mặt lập tức chăm chú, cuối cùng biểu lộ ngưng trọng. “Các vị tiểu hữu, có thể cho biết nguyên liệu này mọi người lấy được ở đâu không?”

Ngọc Diệu Âm nhìn qua Ngải Lập. Ngải Lập lại ra vẻ bi thương gần chết, “Đây là tổ tiên nhà ta cùng mấy vị huynh đệ lúc đi ra ngoài tầm bảo lấy được. Nhưng tổ tiên ta cũng vì thế mà trọng thương, vẫn luôn không dám đưa vật ấy ra trước người khác. Mãi đến khi ca ca ta cố gắng khổ tu đạt được tư cách tới Tiên Duyên đại lục mới đưa vật này lại cho ta. Tổ tiên và ca ca ta lúc này đều ở Tiên Duyên đại lục rồi.”

“Xin hỏi cao tính đại danh quý huynh?”

“A, ca ta là Ngải Duy, ta là Ngải Lập.”

Trung tâm săn thú này nhiều năm qua tổng cộng cũng không có mấy người được tới Tiên Duyên đại lục. Trên cơ bản thương hộ trong trấn đều biết rõ không thể chọc những người này được.

Ông chủ Vương nhìn kỹ Ngải Lập một chút, cuối cùng cũng có vẻ đã hiểu.

“Chẳng trách có thể có được vật này. Thì ra là tổ tiên Ngải huynh đệ ra tay. Có thể dạy dỗ ra đệ tử ưu tú như Ngải Duy, có lẽ tổ tiên tiểu hữu cũng là cao thủ. Những nguyên liệu này tuy không phải tuyệt đỉnh khó được, nhưng lại nguyên liệu có nhu cầu cấp bách nhất với ta lúc này!”

“Ai, nếu chỉ luận giá trị của nó, tối đa cũng chỉ bằng nguyên liệu mọi người vừa đưa ra, nhưng bởi vì ta đang cần gấp, vì thế ta đồng ý đổi hết những thứ vừa đưa ra, các vị tiểu hữu nghĩ như nào?”

Ngải Lập nở nụ cười, chuyện này còn tốt hơn cả dự tính.

“Ông chủ Vương, gặp nhau đã là có duyên. Đối với điều kiện ông đưa ra, ta cơ bản tán thành. Nhưng ông cũng biết đấy, những thứ này là gia sản cuối cùng của ta. Ông chủ Vương là người sảng khoái, ta cũng không nhiều lời, những vũ khí kia lại thêm 1500 khối tinh thạch là thành giao!”

Lúc Ngải Lập nói những lời này, trong lòng có phần thấp thỏm không yên, dù sao có thể đổi được 6 món vũ khí kia là đã hơn xa những gì bản thân mong muốn rồi. Chỉ là ông chủ Vương khẩn trương với nguyên liệu kia như thế, nhóm người mình cũng thiếu tinh thạch, không bằng chặt đẹp, cho dù cuối cùng ông chủ Vương chỉ cho thêm dăm ba trăm tinh thạch cũng là tốt hơn không có gì rồi.

Ngoài dự đoán của ba người, ông chủ Vương lập tức gật đầu đồng ý: “Được, thành giao! Các vị tiểu hữu đều là người sảng khoái, 1500 tinh thạch này coi như là lễ gặp mặt của lão Vương ta với ba vị tiểu hữu đi!”

Ông chủ Vương lập tức đưa những vũ khí kia từ tiểu gian ra cho ba người xác nhận, cuối cùng bỏ hết vào một cái nhẫn trữ vật rồi đưa cho Ngải Lập. Ngải Lập tự nhiên cũng đưa những nguyên liệu đã đưa ra lúc trước cho ông chủ Vương xác nhận.

Kết quả ông chủ Vương nhận xong liền để ba người tùy ý dạo quanh một vòng, còn mình thì bỏ đi chỗ khác.

Ngải Lập, Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo ba mặt nhìn nhau, bây giờ trong tay cầm nhiều vũ khí quý như vậy, ông chủ Vương bỗng nhiên bỏ đi, chẳng nhẽ ông ta có ý đồ gì? Trong lòng ba người khẩn trương lên, lập tức như chạy trốn ra khỏi Khí Vương các.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.