Kiếp Duyên

Chương 45




CHƯƠNG 45

Ngồi ở trên ghế, Lưu Thiên Tứ thỉnh thoảng hướng ngoài phòng nhìn xung quanh, Thiên Thiên đi đâu? Sờ sờ bụng tròn trịa, Lưu Thiên Tứ ngọt ngào cười, cục cưng trưởng thành, rồi lại bất mãn đô khởi miệng, vì lúc tỉnh lại không thấy Thiên Thiên ở bên cạnh. Cơ hồ mỗi khắc đều có thể nhìn thấy Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ đã muốn không thể chịu đựng được khi lúc này không thấy được y. Nhảy xuống ghế dựa, Lưu Thiên Tứ lập tức mở to hai mắt tả hữu nhìn nhìn người trong phòng, rồi mới vỗ vỗ ngực, hoàn hảo không ai nhìn thấy.

“Ngoan, ngoan.” Nho nhỏ giọng đối cục cưng trong bụng nói, làm cho nó không cần nói cho Thiên Thiên biết là hắn nhảy, Lưu Thiên Tứ lại chậm rãi ngồi trở lại, chờ Thiên Thiên trở về.

Sau khi đem Uý Xuyên thả ra, Uý Thiên thuận tiện mua một ít thức ăn vặt Lưu Thiên Tứ thích, lúc này mới chạy về trong cung. Khi đi ra Lưu Thiên Tứ còn đang ngủ, Uý Thiên sợ hắn tỉnh nhìn không thấy y sẽ tức giận, bước chân nhanh hơn. Thấy ở ngoài “Hồng phòng tử” của y cùng Lưu Thiên Tứ có người đi lại, Uý Thiên biết Lưu Thiên Tứ tỉnh, vội vàng chạy vào.

Ghé vào trên bàn, Lưu Thiên Tứ đô đô miệng càng ngày càng cao, khi hắn nhìn thấy thấp thoáng vạt áo của UÝ Thiên tiến vào, hắn nhảy xuống ghế dựa hô to: “Thiên Thiên!” Luýnh quýnh chạy đi ra ngoài.

“Dụ Đầu! Đừng chạy!”

“Tiểu chủ tử, để ý!”

Tim Uý Thiên suýt nữa nhảy ra ngoài, vài bước phi thân qua tiếp được Lưu Thiên Tứ định chạy tới, đem người ôm lấy, ấn nhẹ vào bụng Lưu Thiên Tứ, “Dụ Đầu, có đau hay không!” Uý Thiên dị thường hối hận, y nên cho người khác đi tiếp Uý Xuyên.

“Không đau không đau, Thiên Thiên, xấu xa, đi.” Lưu Thiên Tứ ôm Uý Thiên cao hứng nén giận, áp cái đã quên hắn đang mang bụng to hơn bốn tháng vừa chạy lại vừa nhảy.

“Nhanh đi thái y viện tìm Ngũ đại nhân.” Phân phó người đi gọi Nhị thúc Ngũ Mặc, Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ôm vào nội thất, kiểm tra bụng hắn.

“Thiên Thiên, không vội không vội.” Lưu Thiên Tứ vù vù vài tiếng, nghĩ muốn hỏi Thiên Thiên đây là xảy ra chuyện gì.

Uý Thiên lau mồ hôi lạnh, nghiêm túc nhìn Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu, có còn nhớ lời Nhị thúc nói hay không?”

“Ừ.” Lưu Thiên Tứ rất nhanh điểm đầu, “Nghe lời, không chạy, không nhảy. Ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn.” Sổ đầu ngón tay, Lưu Thiên Tứ đem bốn điều hắn phải làm một chữ không bỏ sót nói ra.

“Vậy thì vừa rồi Dụ Đầu làm cái gì?” Tâm Uý Thiên hiện tại còn chưa hết kinh hoàng.

“Ân?” Lưu Thiên Tứ trát trát nhãn tình, rồi mới hướng Uý Thiên thật sâu cười, ôm lấy y nói, “Chờ, chờ Thiên Thiên. Thiên Thiên, xấu xa, đi.”

Uý Thiên cẩn thận xoa bụng Lưu Thiên Tứ, nói với chính mình không cần khẩn trương, chậm rãi nói.

“Dụ Đầu, ngươi vừa rồi có phải đã nhảy hay không?”

Uý Thiên nhận thấy Lưu Thiên Tứ siết cánh tay y thật chặt, lại nghe người trong ngực trả lời: “Không có, ngoan.” Lưu Thiên Tứ đem tay Uý Thiên đặt ở trên bụng hắn trộm đẩy ra, nghĩ nhất định là do cục cưng nói cho Thiên Thiên biết.

“Không nói không nói.” Cúi đầu, đối với bụng chính mình phi thường nhỏ giọng nói, sợ Thiên Thiên tức giận, Lưu Thiên Tứ ý đồ che giấu chân tướng.

“Không có?” Uý Thiên đem đầu Lưu Thiên Tứ nâng lên, nghiêm khắc nói, “Thiên Thiên thấy được, nhìn thấy Dụ Đầu nhảy, còn nhìn thấy Dụ Đầu chạy.”

Lưu Thiên Tứ nháy mắt mấy cái, ở trên người Uý Thiên cọ cọ: “Thiên Thiên… xấu xa, đi.” Hắn quên hết chuyện chính mình vừa chạy lại vừa nhảy, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại UÝ Thiên không ở bên cạnh.

Uý Thiên hít sâu một hơi, nhìn rõ ràng Lưu Thiên Tứ là không muốn thừa nhận, sau khi tiểu Dụ Đầu có thai liền thường thường quên một ít chuyện hắn làm sai, so với hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.

“Dụ Đầu không ngoan.”

“Ngoan.”

Lưu Thiên Tứ lớn tiếng hảm, mang theo một chút tâm hư.

Uý Thiên bị tức đến nở nụ cười hai tiếng, bất đắc dĩ xoa xoa mặt Lưu Thiên Tứ: “Dụ Đầu, cục cưng hôm nay thật ngoan, nhưng ngươi không ngoan.”

“Thiên Thiên…” Lưu Thiên Tứ chôn ở cảnh oa Uý Thiên, “Ngoan, Dụ Đầu ngoan.”

Hôn hôn trán Lưu Thiên Tứ có chút đổ mồ hôi, Uý Thiên quyết định trước khi Lưu Thiên Tứ sinh sẽ không ra cung nữa.

…….

………..

“Ly nhi.” Lưu Thiên Tứ hâm mộ nhìn bụng Lưu Ly so với chính mình lớn hơn, hắn có ăn nhiều hơn, tại sao bụng so với Ly nhi nhỏ hơn chứ. Nắm lên một khối điểm tâm, hắn lại nhét vào trong miệng mình.

Lưu Ly không rõ ràng lắm tâm tư Tiểu Hoàng Thúc, cả người miễn cưỡng nằm ở trên nhuyễn tháp, sắp lâm bồn nàng bắt đầu có một chút khẩn trương.

“Uý Thiên, Tiểu Hoàng Thúc thật sự không có gì không khoẻ?” Lưu Thiên Tứ hâm mộ Lưu Ly, không biết Lưu Ly cũng đồng dạng hâm mộ hắn. Ngoại trừ lúc mới vừa có thai Lưu Thiên Tứ ói ra vài lần, hắn không thấy bệnh trạng không khoẻ nào nữa, nếu không phải bụng hắn ngày một lớn, căn bản nhìn không ra hắn đã có bầu gần năm tháng.

Uý Thiên lắc đầu, vui sướng nhìn Lưu Thiên Tứ, tiểu Dụ Đầu của y có thể ăn có thể ngủ, liền ngay cả lúc đầu nghe thấy mùi tôm cá không được hiện tại cũng có thể ăn, làm cho y an tâm không ít.

Lưu Thiên Tứ cùng Lưu Ly phun đến thất điên bát đảo so sánh là phá lệ khoẻ mạnh, trên người béo lên, lại không tới nông nỗi là quá mập mạp, chỉ là biến thành chân chính Dụ Đầu, mềm mềm, nộn nộn. Nhưng luôn miệng nói chính mình thật ngoan, hắn lại luôn chân chạy, rồi có đôi khi nhảy dựng lên, làm cho mọi người hết cả hồn, nhất là Uý Thiên.

Lưu Thiên Tứ ăn xong điểm tâm rồi, lại bắt đầu ăn dưa hấu, thấy Lưu Ly vẫn nhìn hắn, hắn cầm lấy một khối uy đến bên miệng Lưu Ly: “Ngọt.”

Lưu Ly cắn một miếng, cảm thán nói: “Ai, Tiểu Hoàng Thúc không hổ là người có phúc, có cục cưng cũng không khó chịu.” Sờ sờ bụng chính mình, nàng dựa vào trên người cha đứa nhỏ, “Đại ca, cục cưng vẫn khi dễ ta, chờ sau khi sinh nó ra, ngươi phải thay ta báo thù.”

Ly Thương cười cười gật đầu, mấy tháng nay Lưu Ly khó chịu hắn đều xem ở trong mắt, sau này hắn sẽ càng yêu nàng, nhưng đứa nhỏ của bọn họ, hắn làm sao đành lòng đánh, đây là đứa nhỏ mà Ly nhi vì hắn sinh.

Ăn xong dưa hấu, Lưu Thiên Tứ no rồi, hướng Uý Thiên vươn tay. Uý Thiên hiểu rõ ôm lấy hắn, đối Lưu Ly cùng Ly Thương vuốt cằm, ôm Dụ Đầu cùng tiểu Dụ Đầu trở về ngủ. Lưu Ly nằm ở trên đùi đại ca mị mắt, cảm thấy “người” trong bụng chính mình hôm nay tinh thần đặc biệt tốt.

Trở lại “Hồng phòng tử”, Lưu Thiên Tứ cọ cọ đầu đầy mồ hôi trên vai Uý Thiên: “Thiên Thiên, tẩy hương.”

“Hảo.” Cho người đi chuẩn bị nước ấm, Uý Thiên trước đem Lưu Thiên Tứ lên giường. Lưu Thiên Tứ chỉ cần trên người không thoải mái, sẽ tẩy hương, chẳng phân biệt được canh giờ. Ăn cơm trưa xong,vừa ngủ trong chốc lát, Lưu Thiên Tứ sau khi đến chỗ Lưu Ly ăn cơm chiều, cảm thấy được chính mình thối.

Huệ Diệu tháng chín vẫn như cũ nóng bức, Lưu Thiên Tứ cởi hài cùng ngoại sam chờ cùng Thiên Thiên tẩy hương, nghĩ vậy, hắn ha hả nở nụ cười, hắn thích Thiên Thiên tẩy hương cho hắn, bất quá Thiên Thiên đã lâu không có ăn Dụ Đầu.

“Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu, đem miệng đô đứng lên. Đang giúp Lưu Thiên Tứ chuẩn bị xiêm y Uý Thiên giương mắt vừa thấy, hai mắt thâm trầm, tiến lên khom người ở trên miệng của hắn in lại một nụ hôn, cũng dần dần làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc. Từ sau khi xác định Lưu Thiên Tứ có thân dựng, Uý Thiên nhiều nhất chỉ là hôn rồi hôn Lưu Thiên Tứ, rốt cuộc không có bính qua hắn.

Nhận thấy Uý Thiên phải đi, Lưu Thiên Tứ ôm lấy Uý Thiên, nỉ non: “Thiên Thiên… Tặng cục cưng, động phòng.”

“Dụ Đầu…” Uý Thiên thanh âm ám ách nói, “Phải ngoan.” Dụ Đầu thế nhưng chủ động yêu cầu, điều này làm cho Uý Thiên kinh ngạc không thôi.

“Thiên Thiên…” Lưu Thiên Tứ túm túm lấy y phục Uý Thiên, mở to lộc mắt khẩn cầu, “Động phòng…”

Phía sau nước ấm đã chuẩn bị tốt, Uý Thiên vội vàng nói: “Dụ Đầu, phải ngoan, bằng không sẽ làm bị thương đến cục cưng.” Rồi mới bắt đầu thoát quần áo Lưu Thiên Tứ, “Thiên Thiên tẩy hương cho ngươi, sau khi tẩy xong Dụ Đầu đến nhìn phụ thân, được không?”

“Ngô… Động phòng…” Lưu Thiên Tứ bất mãn cong miệng, dưới sự trợ giúp của Uý Thiên cởi hết quần áo ra. Đứng ở trên giường, xoa bụng tròn tròn của chính mình, cùng cục cưng thương lượng: “Cục cưng, không thương không thương, nói, nói.” Làm cho cục cưng nói cho Thiên Thiên biết sẽ không bị thương hắn.

“Dụ Đầu.” Đem người đang trần trụi ôm vào trong dục dũng, nguyên bản tính đi vào Uý Thiên thay đổi chú ý, đứng ở ngoài dục dũng giúp Lưu Thiên Tứ sát người, “Thiên Thiên đáp ứng ngươi, chờ sau khi cục cưng sinh ra, Thiên Thiên nhất định cùng Dụ Đầu động phòng.” Ở trên cổ Lưu Thiên Tứ hôn vài cái, Uý Thiên đang nghĩ nên dùng biện pháp gì đem lực chú ý của Lưu Thiên Tứ dời đi.

“Ngô…” Lưu Thiên Tứ có vẻ khó xử nhìn Uý Thiên, “Cục cưng… Không thương.” Hắn muốn cục cưng, cũng muốn cùng Thiên Thiên động phòng.

“Dụ Đầu, phải ngoan, ngươi xem Ly nhi ngoan nhiều hơn.” Uý Thiên tiếp tục khuyên bảo, sau khi Lưu Thiên Tứ mang thai, y mới biết được Dụ Đầu có bao nhiêu không nghe lời.

Lưu Thiên Tứ dùng sức điểm đầu hai cái: “Ngoan, Dụ Đầu ngoan, động phòng.” Hắn tối ngoan, hắn muốn cùng với Thiên Thiên động phòng.

Lưu Thiên Tứ kiên trì làm cho Uý Thiên không có cách nào, cúi đầu hôn lên hắn, Uý Thiên sờ sờ dục vọng có chút ngẩng đầu của Lưu Thiên Tứ, Dụ Đầu sợ là đang thật sự muốn.

Đúng lúc này một cung nữ bên ngoài hô: “Vương gia, gia, công chúa lâm bồn!”

Uý Thiên lập tức đứng lên, thần sắc khẩn trương, Lưu Thiên Tứ không hiểu túm túm y: “Thiên Thiên, bồn?” Bồn là cái gì.

Đem Lưu Thiên Tứ ôm ra khỏi dục dũng, Uý Thiên lau khô thân mình cho hắn, nói: “Dụ Đầu, Ly nhi phải sinh cục cưng.”

“Cục cưng, cục cưng.” Lưu Thiên Tứ vừa nghe, cao hứng cực kỳ, không đợi Uý Thiên mặc quần áo cho hắn đã định chạy ra. Bất đồng Lưu Thiên Tứ cao hứng, Uý Thiên có vẻ phá lệ nghiêm túc, rất nhanh giúp Lưu Thiên Tứ mặc hảo, y ôm Lưu Thiên Tứ chạy tới tẩm cung của Lưu Ly.

Ở cửa nơi tẩm cung của Lưu Ly, bọn thái giám, cung nữ sắc mặt lo lắng tiến tiến xuất xuất, tay Uý Thiên đang ôm Lưu Thiên Tứ bất giác dùng sức, mà khi một tiếng kêu đau của Lưu Ly truyền ra, Uý Thiên ngừng lại.

“Thiên Thiên.” Lưu Thiên Tứ giãy giụa từ trong ngực Uý Thiên xuống dưới, kéo Uý Thiên đi, “Cục cưng, cục cưng, Ly nhi.” Đồng dạng nghe được tiếng kêu của Lưu Ly, hắn đã làm tốt chuẩn bị giúp Lưu Ly thổi khí vù vù.

“Dụ Đầu, sao con lại đến đây?” Nhìn thấy Lưu Thiên Tứ, tới trước một bước Bạch Tang Vận đem hắn từ bên cạnh Uý Thiên đang sắc mặt không tốt ôm lấy.

“Ly nhi, đau đau.” Nghe tiếng Lưu Ly kêu đau càng lúc càng lớn, Lưu Thiên Tứ muốn vào xem, rồi mới giúp Ly nhi đem đau đau thổi đi.

“Dụ Đầu, sinh cục cưng là sẽ đau như vậy. Chờ cục cưng sinh xong, Ly nhi sẽ không đau. Dụ Đầu bồi phụ thân đi hoa viên được không?” Sợ Lưu Ly sinh sản doạ đến Lưu Thiên Tứ, Bạch Tang Vận nghĩ muốn đem hắn mang đi.

Lưu Thiên Tứ lại dùng sức lắc lắc đầu, ghé vào trên người phụ thân nói: “Không đi không đi, chờ, cục cưng cục cưng.” Rồi mới lại dùng lực điểm đầu hai cái, “Đau đau, cục cưng đau đau.” Hắn nhớ rõ, Nhị thúc cùng phụ thân đã nói qua có cục cưng sẽ đau đau.

“Đại ca, đau quá, nó khi dễ ta, ngươi phải thay ta báo thù… Ô…” Phòng trong, Lưu Ly khóc lóc kêu lên.

Lưu Thiên Tứ bên ngoài cũng hô to: “Ly nhi, cục cưng cục cưng, đau đau, không khóc không khóc.” Còn kiểng mũi chân hướng phòng trong thổi khí. Trong phòng tất cả mọi người khẩn trương lo lắng, duy độc Lưu Thiên Tứ phá lệ trấn định, hắn cứ thổi như vậy, lại đem lo âu của mọi người thổi đi hơn phân nửa.

Lưu Tích Tứ tiến lên yêu thương ở trên mặt Lưu Thiên Tứ hôn mấy cái, hô: “Ly nhi, đừng gào khóc thảm thiết nữa, cẩn thận khóc đến khí lực không có, cho ngươi càng đau.” Đối nữ nhi chính mình, hắn là phá lệ “dịu hiền”. Lưu Tích Tứ đã quên lúc hắn sinh Lưu Ly kêu so với nữ nhi còn thảm hại hơn.

“Ô ô… Sao lại đau như thế, ta sau này không bao giờ sinh nữa. Đại ca… nó khi dễ ta…” Lưu Ly nghe không vào, tiếp tục gào khóc thảm thiết.

Lưu Thiên Tứ sờ sờ bụng chính mình, bên trong là cục cưng của hắn, nghe Lưu Ly vừa khóc vừa bảo thế, hắn cười lên tiếng, còn nhỏ giọng nói: “Ngoan, ngoan, không đau không đau.” Cục cưng của hắn ngoan, sẽ không đau.

Ở trong phòng bồi Lưu Ly sinh sản, Ly Thương, bà đỡ cùng các ma ma bị Lưu Ly khóc đến kinh hồn táng đảm, nhưng người ở ngoài phòng lại bị Lưu Thiên Tứ biến thành nửa điểm khẩn trương đều không có.

Bạch Tang Vận nhân cơ hội giúp Lưu Thiên Tứ làm chuẩn bị: “Dụ Đầu, thời điểm sinh cục cưng sẽ có một chút đau, Dụ Đầu tối dũng cảm, không sợ.”

“Ừ, không đau không đau.” Đối với bụng thổi thổi, Lưu Thiên Tứ một chút cũng không sợ.

“Cha.” Bạch Hãn Triệt cũng lo âu hô một tiếng. Nam nhân sinh con cùng nữ nhân có điều bất đồng, cái loại đau này, Dụ Đầu của bọn họ làm sao có thể thừa nhận. Ánh mắt những người khác toàn bộ đều dừng ở trên bụng Lưu Thiên Tứ đã hơn năm tháng, đến lúc hắn sinh sản, phải làm sao đây. Mồ hôi lạnh từ trên người mọi người chảy xuống, mà Uý Thiên sau khi tiến vào, liền vẫn không rên một tiếng nhìn không chớp mắt vào bụng Lưu Thiên Tứ. Lưu Ly mỗi lần kêu một tiếng, tay Uý Thiên liền nắm chặt hơn một chút.

Xoa xoa bụng Lưu Thiên Tứ, trên mặt Bạch Tang Vận là ôn hoà cười, không ai biết hắn so với bất luận kẻ nào càng lo lắng. Con hắn có thể chịu được một đao kia hay không, có ở tình huống cái gì cũng đều không hiểu, cũng đều không biết bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không?

“Thiên Thiên.” Thấy Uý Thiên vẫn bất động, Lưu Thiên Tứ hướng y ngoắc, làm cho y lại đây. Chờ Uý Thiên ngồi vào bên cạnh hắn, Lưu Thiên Tứ tựa vào trên người y cười ha hả nhìn phòng trong, Ly nhi xấu hổ xấu hổ, một chút cũng không dũng cảm, “Dụ Đầu ngoan.” Hắn ngoan, hắn sẽ không giống Ly nhi sợ đau như vậy.

Uý Thiên nắm chặt tay Lưu Thiên Tứ, trong đầu tất cả đều là trạng huống có thể xuất hiện vào ngày hắn sinh sản, miệng Uý Thiên cắn chặt suýt bật máu. Chưa bao giờ gặp qua người khác sinh sản, y cũng chỉ nghe nói là sẽ rất đau, hiện giờ thấy Lưu Ly đau thành bộ dáng này, Uý Thiên bị doạ không ít.

“A a! Đau chết ta rồi!” Đột nhiên, phòng trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lưu Ly, rồi chợt nghe có người kêu lên: “Ly đại nhân ngất đi rồi!”

“Đại ca!”

Một trận rối loạn, Ly Thương ngất xỉu được người nâng đi ra, trên mặt Uý Thiên nhất thời không có huyết sắc.

“Thiên Thiên…” Lưu Thiên Tứ ngẩng đầu sờ sờ mặt Uý Thiên, lo lắng không thôi, “Chớ sợ chớ sợ.” Ôm chặt UÝ Thiên, Lưu Thiên Tứ trấn an y.

“Dụ Đầu…” Uý Thiên cả người lạnh run ôm chặt Lưu Thiên Tứ, cảm thấy chính mình cũng muốn ngất đi.

“Uý Thiên, ngươi mang Dụ Đầu đi về trước đi. Đứa nhỏ đi ra còn muốn mấy canh giờ, làm cho Dụ Đầu trở về nghỉ ngơi đi.” Bạch Tang Vận biết tâm tình Uý Thiên, làm cho y đem Lưu Thiên Tứ mang đi, cũng thuận tiện làm cho Uý Thiên thả lỏng một chút.

Lưu Thiên Tứ lại rất nhanh lắc đầu: “Chờ, cục cưng cục cưng. Ly nhi không ngoan, đau đau.” Nói xong, lại sờ sờ bụng chính mình, “Ngoan ngoãn, không đau không đau.” Hắn phải đợi cục cưng của Ly nhi đi ra.

“Tiểu Hoàng Thúc, chúng ta đi chọn lễ vật cho cục cưng đi.” Lưu Thao tiến lên nói, sắc mặt hắn đồng dạng cũng không có chút hảo.

Lưu Thiên Tứ khó xử nhìn nhìn phòng trong lại nhìn nhìn Lưu Thao, “Cục cưng…” Hắn muốn nhìn cục cưng.

“Dụ Đầu, ngươi cùng Thao nhi chọn hảo lễ vật rồi lại đến, thời điểm đó cục cưng cũng đi ra, Dụ Đầu sẽ là người đầu tiên đem lễ vật đưa cho cục cưng.” Bạch Hãn Triệt mở miệng.

Lưu Thiên Tứ nghĩ nghĩ, không cam lòng giữ chặt tay Lưu Thao, đối Uý Thiên dặn: “Thiên Thiên, chờ, cục cưng.”

Uý Thiên gật gật đầu: “Thiên Thiên ở lại chỗ này chờ cục cưng, Dụ Đầu chậm rãi chọn.”

Lưu Thiên Tứ lúc này mới theo Lưu Thao rời đi.

Hai người vừa đi, Uý Thiên liền vội vàng mở miệng: “Cha, Dụ Đầu đến lúc đó có phải cũng sẽ đau như thế hay không.”

Bạch Tang Vận không có ngay mặt trả lời, mà là nói: “Dụ Đầu sẽ kiên trì vượt qua. Uý Thiên, ngươi phải tin tưởng Dụ Đầu.” Bộ dáng Uý Thiên làm cho Bạch Tang Vận quyết định tạm thời giấu giếm chuyện con của hắn khi sinh sản sẽ bị hoa khai một đao, hắn sợ nói xong, Uý Thiên sẽ giống như Ly Thương ngất xỉu đi.

Sau khi Ly Thương ngất xỉu hai lần, kêu gào khóc thét gần hai canh giờ, Lưu Ly cuối cùng cũng sinh được đứa nhỏ, cùng nàng giống nhau là một tiểu công chúa. Khi nàng tối thê thảm một tiếng khóc thét lên, Lưu Thiên Tứ cười cầm lấy bảo bối đã tuyển tốt trở lại, rồi mới kỳ quái nhìn Thiên Thiên sắc mặt trắng bệch, “Chớ sợ chớ sợ, ngoan.” Vỗ vỗ rõ ràng bị người xấu doạ, Lưu Thiên Tứ cảm thấy chính mình so với bất luận kẻ nào đều dũng cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.