Kiếp Duyên

Chương 10




CHƯƠNG 10

Từ lúc giữa trưa khi mà Uý Thiên đáp ứng việc sẽ đi ngủ cánh rừng, nụ cười trên môi Lưu Thiên Tứ chưa từng đình lại, cứ đi theo bên cạnh Uý Thiên càng không ngừng kêu mãi “Thiên Thiên”, Uý Thiên lo chuẩn bị thảm, da thú… hết thảy mọi thứ có thể giữ ấm, một chút cũng không để ý đến cái đuôi đang bám theo ở phía sau, bỏ cũng không ra, nhưng mà lâu lâu ngẫu nhiên không quên nhắc nhở Lưu Thiên Tứ chú ý dưới chân, đừng vội vàng mà vấp té.

Thấy Uý Thiên thu thập xong rồi, Lưu Thiên Tứ ôm lấy Uý Thiên, cảm kích nói, “Thiên Thiên…… Hảo.”

Uý Thiên nhìn Lưu Thiên Tứ vì đi lại nhiều mà khuôn mặt càng thêm hồng nhuận, trong lòng thoáng xao động một chút. Sau khi cùng một chỗ với Lưu Thiên Tứ, hắn thường xuyên có loại cảm giác này. Năm đó gặp lại một Tiểu Dụ Đầu đã trưởng thành, rõ ràng đã muốn mười sáu tuổi, nhưng mà thân hình nhìn cứ như không quá mười ba mười bốn, tâm tính cũng chỉ có bốn năm tuổi. Dẫn hắn “bước chân vào giang hồ”, là muốn vì hắn làm một chút gì đó. Năm ấy, Lưu Thiên Tứ dùng một viên thạch mắt mèo vô giá để đổi lấy một trái quýt trong tay hắn, chính viên ngọc mắt mèo kia chẳng những giúp hắn có tiền nuôi sống chính mình cùng Uý Xuyên, mà còn có thể sáng lập ra Bán Nguyệt lâu. Lúc hắn đang ở trong sự tuyệt vọng đến cùng cực, chính là Tiểu Dụ Đầu này đã chạy đến trước mặt hắn chìa bàn tay ra, cứu vớt cũng như cải biến toàn bộ cuộc sống của hắn. Cho nên hắn nhất định phải làm chút sự, báo đáp cho Tiểu Dụ Đầu này. Sau này, cho dù hắn cùng Lưu Thiên Tứ có thể sẽ không bao giờ được gặp lại nhau, hắn hy vọng Lưu Thiên Tứ có thể vĩnh viễn nhớ rõ có một người tên Thiên Thiên đã dẫn hắn bước chân vào giang hồ.

“Dụ Đầu, qua vài ngày nữa chúng ta sẽ đi ra Mê Linh trấn.”

Lưu Thiên Tứ vừa nghe, thần sắc trở nên nghiêm túc, chờ sau khi hắn hiểu rõ Mê Linh trấn là nơi nào, tức khắc tươi cười rạng rỡ nói: “Ừ, võ lâm, giang hồ.”

“Dụ Đầu chính là ‘ ảnh đạo ’ mà.” Uý Thiên thần tình thả lỏng nói, nghe Lưu Thiên Tứ cười lên tiếng, Uý Thiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên: Dụ Đầu, Thiên Thiên sẽ cho ngươi một hành trình vào giang hồ phi thường khó quên.

……

Màn đêm từ từ buông xuống cho đến khi hoàn toàn tối đen, Lưu Thiên Tứ cao hứng hoan hô vang dậy. Hắn theo Uý Thiên, nhìn Thiên Thiên làm sao bắt gà rừng, làm sao hái quả dại. Lại cùng theo Lý Giang, học cách làm sao kiếm củi, làm sao để nhóm lửa…. Khuôn mặt trắng noãn dính đầy than bụi, hắn thậm chí còn muốn giúp Trương má má nấu cơm…… Ngủ cánh rừng quả thật làm cho Lưu Thiên Tứ ngạc nhiên, tiếng cười của hắn từ rất xa vẫn có thể vang vọng vào tai.

Gà rừng nướng tốt lắm, tiếng mỡ rơi xuống than củi phát ra tiếng “xèo xèo” nghe thật vui tai, Lưu Thiên Tứ còn nghe thấy mùi thịt gà thơm lừng xông vào mũi, bụng bắt đầu “thầm thì” biểu tình đòi ăn.

“Dụ Đầu.” Uý Thiên xé một cái đùi đã nướng chín vàng ươm đưa đến bên miệng Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ nhìn ba con gà vẫn còn đang nướng, lại nhìn miếng thịt trên tay Uý Thiên, nuốt nuốt nước miếng, thế nhưng lại lắc đầu.

“Xảy ra chuyện gì?” Uý Thiên thấy Lưu Thiên Tứ không chịu ăn, mặt trầm trầm, vội vàng cầm lấy cổ tay Lưu Thiên Tứ bắt mạch, xem hắn có phải bị bệnh hay không.

“Thiên Thiên…… Không ăn……” Lưu Thiên Tứ nhìn nhìn thịt gà, nhỏ giọng nói. Uý Thiên thu hồi tay, hỏi: “Không ăn cái gì?”

“Không ăn.” Lưu Thiên Tứ chỉa chỉa mấy con gà, sau đó lại chỉa chỉa thịt trong tay Uý Thiên. Những người khác nghe Lưu Thiên Tứ nói như thế, đều dừng ăn mà nhìn về phía hắn.

“Tại sao lại không ăn?” Uý Thiên lại hỏi, cũng buông thịt xuống, rửa tay rồi lau khô, bởi vì đôi mắt Lưu Thiên Tứ bắt đầu đỏ lên.

“Thiên Thiên…… Không ăn……” Lưu Thiên Tứ nói không rõ ràng, cho nên chỉ biết lặp lại, trên mặt nhăn nhó đến tội. Uý Thiên trực tiếp đứng lên đem người đang khổ sở ôm vào trong lòng ngực, thoắt một cái, hai người đã biến mất vào giữa rừng rậm tối đen.

“Trương má má, Tiểu Tứ Nhi xảy ra chuyện gì? Hay là đã để cho hắn nhìn thấy……” Lý Giang làm động tác cắt cổ gà hỏi.

“Không có, tiểu chủ tử lúc ấy vẫn theo bên cạnh ta thôi.” Trương má má lo lắng không kém, tiểu chủ tử rất ít khi như vậy. Những người khác cũng không còn lòng dạ nào ăn tiếp, ngồi chờ Lưu Thiên Tứ trở về.

“Thiên Thiên…… Thiên Thiên…… Không ăn……” Ngồi ở trên cây, Lưu Thiên Tứ ôm chặt Uý Thiên, không ngừng kêu lên. Thấy Lưu Thiên Tứ như vậy, Uý Thiên không thể nào bảo trì bình tĩnh, hắn yên lặng niệm “ Hàn Tâm Quyết “ (thất vọng đau khổ bí quyết), muốn cho chính mình tỉnh táo lại, hắn phải biết Lưu Thiên Tứ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

“Dụ Đầu không thích ăn?” Một lát sau, Lưu Thiên Tứ không kêu nữa, Uý Thiên lên tiêng hỏi.

Lưu Thiên Tứ lắc đầu.

“Dụ Đầu là muốn ăn?” Uý Thiên lại hỏi. Lưu Thiên Tứ đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Uý Thiên chính mình cũng không hiểu, đôi mày hắn nhíu lại như muốn dính sát vào nhau.

“Giữ lại, không ăn.”

Ngay lúc Uý Thiên đang ảo não chính mình đoán không ra Lưu Thiên Tứ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thì Lưu Thiên Tứ mở miệng nói chuyện. Đôi mắt Uý Thiên mở to như đã nắm bắt được một chút, nâng mặt Lưu Thiên Tứ lên, trên khuôn mặt kia là vạn phần lo lắng.

“Tại sao phải giữ lại? Dụ Đầu luyến tiếc ăn?” Tim Uý Thiên đập liên hồi.

“Ân, không ăn.” Lưu Thiên Tứ mạnh mẽ gật đầu hai cái, thấy Uý Thiên cuối cùng hiểu được ý mình muốn nói, vội vàng bắt lấy tay Uý Thiên, “Thiên Thiên…… Giữ lại…… Cùng nhau, cùng nhau……” Lưu Thiên Tứ muốn nói cho Úy Thiên hiểu ý nghĩ của chính mình, lại biểu đạt không được, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.

“Dụ Đầu, không vội.” Uý Thiên vỗ nhẹ Lưu Thiên Tứ. Bộ dáng Lưu Thiên Tứ làm cho Uý Thiên phi thường khó chịu. “Dụ Đầu, chậm rãi nói, không lo lắng. Dụ Đầu luyến tiếc ăn, phải giữ lại?”

“Ân, cùng nhau…… Thiên Thiên…… Dụ Đầu……” Lưu Thiên Tứ nắm chặt Úy Thiên, ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt toàn bộ là ý tứ mà hắn muốn biểu đạt. Uý Thiên đã nhìn ra, bàn tay đang vỗ nhẹ Lưu Thiên Tứ ngừng lại.

“Bởi vì…… Gà là do Dụ Đầu và Thiên Thiên cùng nhau bắt về, cho nên Dụ Đầu luyến tiếc ăn?” Uý Thiên cũng không xác định hỏi thế có đúng hay không, cũng không biết đây có phải là ý mà Lưu Thiên Tứ muốn nói, vừa hay một thanh âm vang lên đáp lại hắn, hắn biết mình đã đoán đúng rồi.

“Ân.” Lưu Thiên Tứ lực đạo mạnh hơn gật đầu ba cái, mỗi một đều nện ở trong lòng Uý Thiên.

“Dụ Đầu……” Uý Thiên đem Lưu Thiên Tứ ấn vào trong lòng ngực, khàn khàn nói, “Thiên Thiên…… Sau này còn có thể cùng Dụ Đầu cùng nhau đi bắt gà rừng……” Cái mà Lưu Thiên Tứ luyến tiếc chính là gà…… Hay là hắn?

“Sẽ không……” Lưu Thiên Tứ thanh âm bắt đầu nức nở, “Một lần…… Không ăn…… Muốn Thiên Thiên…… Không ăn……” Ăn gà rồi, chuyện Thiên Thiên dẫn hắn ngủ cánh rừng sẽ không còn.

Tim Úy Thiên nhói lên một cái! “Muốn Thiên Thiên”……Lời nói ngây thơ chất phác của Lưu Thiên Tứ rơi vào tai Uý Thiên lại khơi dậy chấn động trong lòng hắn. Ngày ngày vào buổi tối hắn mang Lưu Thiên Tứ đi ra ngoài “cướp của người giàu chia cho người nghèo”, sau khi trở về, Lưu Thiên Tứ đều mang y phục dạ hành hắn đã mặc mang cất đi; hắn mua đồ ăn vặt cho Lưu Thiên Tứ, Lưu Thiên Tứ luôn luôn lưu lại một ít bỏ vào trong tiểu hầu bao trước ngực, chẳng sợ chúng bị hư hỏng đều luyến tiếc ăn…… Gà cũng là như vậy sao?

“Dụ Đầu, Thiên Thiên còn có thể mang ngươi đến ngủ cánh rừng, còn có thể cùng Dụ Đầu đi bắt gà rừng, cho nên Dụ Đầu không cần luyến tiếc ăn.” Uý Thiên cam đoan, lấy tay gạt đi những giọt lệ Lưu Thiên Tứ nhẫn nhịn không cho chúng rớt xuống, “Thiên Thiên đáp ứng ngươi, chỉ cần Dụ Đầu muốn, Thiên Thiên liền mang Dụ Đầu đến ngủ cánh rừng.”

Lưu Thiên Tứ nhìn chăm chú Uý Thiên, rồi mới vươn ra ngón tay út, Uý Thiên liền đem ngón tay út của chính mình đặt vào, Lưu Thiên Tứ gắt gao móc ngoéo lấy hai ngón tay với nhau, sợ Uý Thiên đổi ý. “Thiên Thiên…… Cùng nhau……”

“Ân, cùng nhau……” Uý Thiên gật đầu đáp ứng, Lưu Thiên Tứ liền ôm chầm lấy Uý Thiên, kê sát vào bên tai hắn kêu lên, “Cùng nhau cùng nhau……” Cũng không sợ mình có thể bị rơi từ trên cây xuống, mặt mày cười hớn hở, bụng lại biểu tình kêu vang. Uý Thiên chặt chẽ ôm Lưu Thiên Tứ, thấy hắn cuối cùng nở nụ cười, vẻ mặt lúc này mới nhẹ nhõm.

Giữa lúc Lưu Thiên Tứ đang kinh hô vì hưng phấn, Uý Thiên ôm hắn từ trên cây nhảy xuống. Lưu Thiên Tứ nhìn Uý Thiên cười không ngừng, Thiên Thiên so với ca ca hoàn hảo hơn.

Thấy Lưu Thiên Tứ đã vui vẻ trở lại, những người khác nhẹ nhàng thở ra. Sau đó Lưu Thiên Tứ ngoan ngoãn ăn thịt gà Uý Thiên đưa tới, Trương má má cùng Lý Giang kính nể nhìn Uý Thiên, dị thường tò mò vừa rồi Lưu Thiên Tứ vì cái gì lại không chịu ăn, tò mò Uý Thiên dùng cách gì giải quyết phiền não của Lưu Thiên Tứ. Nhưng tò mò thì tò mò, bọn họ không trông cậy vào việc Uý Thiên sẽ nói cho bọn họ biết, hai người nghĩ muốn phá đầu cũng không ra đáp án.

Mệt mỏi, cho nên sau khi Lưu Thiên Tứ rửa mặt xong liền nằm ở trên đùi Uý Thiên ngủ, bất quá lần này hắn không ngậm lấy ngón tay cái chính mình, mà là ngón út của Uý Thiên, trong mộng, hắn gắt gao câu lấy đầu ngón tay của Thiên Thiên. Uý Thiên cũng không rút đầu ngón tay của mình ra khỏi miệng hắn, nhanh chóng dùng thảm cùng da thú đem Lưu Thiên Tứ bao lấy, không cho hắn bị cảm lạnh.

“Lão thái gia mất lúc ấy, tiểu chủ tử còn không có thể nói, nhưng tiểu chủ tử cái gì đều biết. Hiểu được ông nội đã qua đời, hiểu được ông nội mất. Lão thái gia khi còn sống chính là người hiểu rõ tiểu chủ tử nhất, chỉ cần tỉnh lại, nhất định phải ôm tiểu chủ tử mới được. Ngày lão thái gia ra đi, tiểu chủ tử cứ khóc mãi, tiểu chủ tử khóc đến phát sốt, suốt một tháng, tiểu chủ tử mới ngừng khóc……Ngừng khóc, tiểu chủ tử liền cả ngày đứng ở trong phòng lão thái gia, không chịu đi. Cho đến ngày đó, chủ tử gia mới dẫn hắn đi ra ngoài, Uý lâu chủ vì thế mới có thể gặp được tiểu chủ tử.”

Trương má má khoé mắt mang lệ nói, tiểu chủ tử biểu hiện sự ỷ lại cùng yêu thích đối với Úy Thiên làm cho nàng lo lắng, tương lai khi tiểu chủ tử hồi cung phải làm sao đây? Nghe Trương má má nói như thế, Lý Giang cũng lộ ra lo lắng, hắn cũng nhận thấy, Lưu Thiên Tứ phi thường thích lâu chủ. Lý Giang không rõ thân phận của Lưu Thiên Tứ lắm, chỉ biết Lưu Thiên Tứ là con một gia đình giàu có nào đó. Thời điểm mà Lưu Thiên Tứ phải trở về, lúc ấy, Lý Giang nghĩ tới cũng cảm thấy khó chịu.

Uý Thiên một câu cũng không nói, chỉ ngồi nhìn Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ mới ra cung liền gặp hắn, tự nhiên đối hắn thật ỷ lại, nhưng…… Chờ khi hắn trở về cung, dần dần sẽ quên đi một người ca ca tên là Thiên Thiên. Cho nên hắn phải làm tất cả mọi việc có thể trong khoảng thời gian này, để cho Lưu Thiên Tứ có được những phút giây vui vẻ nhất, cũng là để cho chính mình không có gì phải tiếc nuối về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.