Kiếm Lai

Chương 349: Trên núi dưới núi




Trần Bình An hỏi:

- Về sóng gió hôm nay, có phải trước đó ngươi đã xem bói, sớm có đáp án rồi?

Lục Đài giơ tay lên, dừng lại một chút, sau đó vuốt vuốt tóc mai, sóng mắt lưu chuyển, động tác quyến rũ, cười nói:

- Mỗi ngày ta đều xem bói, đây là bài tập thường ngày của đệ tử Âm Dương gia, nếu không lần này đã sớm kêu ngươi bỏ chạy rồi. Chỉ là không nói chuyện này với ngươi được, nói rồi thì sẽ không linh nữa.

Trần Bình An quan sát đối phương:

- Lần sau không được như vậy nữa.

Lục Đài bĩu môi, không đồng ý nói:

- Làm theo tình thế, có gì không tốt? Có lợi không chiếm, trời đánh thánh đâm.

Nói đến đây, hắn lật cổ tay một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một thẻ ngọc xanh biếc:

- Vật một tấc của Mã Vạn Pháp, bảo bối của hắn đều ở trong này. So với Đậu Tử Chi tập võ, Mã Vạn Pháp kiếm ăn không tệ, một tu sĩ cảnh giới Long Môn lại sở hữu vật một tấc. Nhưng ngươi có biết diểm lợi hại nhất của hắn là gì không?

Trần Bình An lắc đầu.

Lục Đài cười ha hả nói:

- Mã Vạn Pháp là một người nuôi tằm hiếm thấy, sở trường kéo tơ bóc kén. Hắn nắm chắc sau khi chúng ta chết, có thể kéo vật một tấc của chúng ta ra, cho nên mới thèm thuồng chúng ta như vậy. Có lẽ lúc đầu Mã Vạn Pháp không nghĩ tới hai ta là “kiếm tiên”, dĩ nhiên không lấy được hai thanh phi kiếm bản mệnh của ta. Còn hai thanh của ngươi thì không dễ nói, một khi bị người ta đoạt mất hồ lô nuôi kiếm...

Trần Bình An im lặng không nói gì. Lúc ở núi Đảo Huyền, bởi vì pháp bào Kim Lễ và dây trói yêu, hắn đã biết đại khái về việc luyện hóa vật bản mệnh và pháp bảo linh khí. Vật bản mệnh cũng giống như phi kiếm bản mệnh của kiếm tu, người chết thì sẽ không còn, thần tiên cũng khó lưu lại.

Còn vật luyện hóa bình thường, mặc dù ẩn nấp trong kinh huyệt, nhưng sau khi chết có khả năng sẽ phân ly trong thần hồn, cũng không nhanh chóng tiêu tan. Nếu là vật luyện hóa phẩm chất rất cao, sau khi hồn phách của chủ nhân tiêu tan, nó thậm chí có khả năng “bắn ra” khỏi kinh huyệt, trở lại nhân gian.

Trên đời có rất nhiều bí cảnh sau khi động tiên đất lành sụp đổ. Chỉ cần phá vỡ cấm chế của phủ đệ tiên gia trong đó, tìm được thân xác tiên nhân sau khi binh giải vứt bỏ hình hài, bên cạnh thường sẽ có pháp bảo thượng phẩm, nguyên nhân chính là như vậy.

Đối với luyện khí sĩ, vật bản mệnh là thứ cực kỳ hiếm hoi, còn vật luyện hóa số lượng nhiều hơn một chút, nhưng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù sao linh khí pháp bảo phẩm chất càng cao thì càng khó luyện hóa, thiên tài địa bảo và thời gian sức lực mà nó tiêu hao, đủ khiến phần lớn tu sĩ dưới địa tiên biết khó mà lui.

Giống như thanh tiên kiếm của phủ Thiên Sư núi Long Hổ Trung Thổ Thần Châu, cho dù người cầm kiếm là đại thiên sư đạo pháp thông thiên, vẫn không thể luyện hóa thành vật bản mệnh. Thanh của Đạo lão nhị cũng như vậy.

Chín châu có nhiều kiếm tiên, dĩ nhiên cũng nhiều tiên kiếm. Nhưng tiên kiếm thật sự đúng như ý nghĩa, chín thế giới cộng lại cũng chỉ có bốn thanh.

Chỉ có bốn thanh, vạn năm không đổi.

Cho nên Nguyễn Cung miếu Phong Tuyết mới lập lời thề, phải đúc ra một thanh tiên kiếm mới xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có.

Nếu người thời nay không thể bằng người xưa, vậy thì rất nhàm chán.

Mà đại tu sĩ Binh gia sở dĩ được khen là kho vũ khí di động, là vì bọn họ có thể luyện hóa rất nhiều pháp bảo mang theo bên người.

Thử nghĩ xem, tu sĩ Binh gia có bí thuật thần thông như ba đầu sáu tay, cầm từng món thần binh, mặc một bộ giáp thần tiên hứng sương thượng phẩm, cộng thêm thân thể mạnh mẽ, ai dám đối địch với hắn?

Tu sĩ Binh gia nổi tiếng là đánh không chết, càng nổi tiếng là có thể dễ dàng đánh chết người khác.

Tâm tình Lục Đài rất tốt, giải thích cặn kẽ cho Trần Bình An thế nào là người nuôi tằm:

- Vật một tấc khá đặc thù, không giống như pháp khí hay phi kiếm, nó tương tự một động tiên nhỏ, không thể bị tiêu hủy ngay lập tức. Hơn nữa vật một tấc rất khó luyện chế thành vật bản mệnh. Cho nên làm thế nào kéo vật một tấc ra khỏi người luyện khí sĩ, đã trở thành một môn học vấn rất lớn.

- Một khi thành công chính là kiếm lời, ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm. Trên núi chuyên môn có loại người nuôi tằm, có bí pháp gia truyền hoặc truyền thừa sư môn, có thể kéo vật một tấc ra khỏi thần hồn của luyện khí sĩ.

Hắn tấm tắc nói:

- Nếu Mã Vạn Pháp g.iết chết chúng ta, lấy được hồ lô nuôi kiếm của ngươi và vật một tấc của ta, vậy hắn sẽ phát tài lớn rồi. Không chừng hắn chỉ cần dựa vào ném tiền cũng có thể ném ra một lục địa thần tiên.

Hắn đột nhiên nheo mắt lại, cười hỏi:

- Ngươi không hỏi xem, rốt cuộc ta đã làm thế nào g.iết chết tu sĩ cảnh giới Long Môn?

Trần Bình An lùi về sau một bước, Mùng Một và Mười Lăm từ trong hồ lô nuôi kiếm lướt ra, một trái một phải bảo vệ bên người hắn.

Lục Đài tò mò hỏi:

- Ngươi làm sao nhìn ra được?

Trần Bình An mặt không cảm xúc, chỉ chỉ vào cánh tay của Lục Đài... cũng không có sợi dây năm màu quấn quanh cánh tay của đối phương.

Hơn nữa mặc dù Lục Đài trước mắt này cố ý làm ra tư thái nữ nhân, nhưng Trần Bình An luôn cảm thấy không được tự nhiên như trước. Cộng thêm Lục Đài cố gắng giải thích thân phận người nuôi tằm của Mã Vạn Pháp, giống như giấu đầu lòi đuôi.

Lục Đài đầu tiên là sắc mặt lạnh lùng, sau đó nén cười, cuối cùng không nhịn được ôm bụng cười lớn. Hắn vươn ngón tay chỉ vào Trần Bình An:

- Nếu đổi thành người khác, ta cố ý diễn kịch như vậy, cất dây năm màu, giả vờ ưỡn ẹo, còn lặng lẽ lộ ra một chút sát khí, chỉ giống như ném ánh mắt quyến rũ cho người mù. Nhưng đối phó với Trần Bình An ngươi thì rất hiệu nghiệm. Được rồi, được rồi, lúc trước Đậu Tử Chi đâm trúng ngực ngươi một kiếm, ngươi mau nhổ máu bầm ra đi, nếu không sẽ có di chứng đấy.

Thấy Trần Bình An vẫn không tin, Lục Đài thiếu chút nữa cười ra nước mắt, nói:

- Châm Tiêm, Mạch Mang, đi ra.

Một thanh phi kiếm to lớn lơ lửng giữa trời, bên cạnh còn có một sợi “râu lúa mạch” màu vàng ánh.

Trần Bình An giống như trút được gánh nặng. Sau khi xác định thân phận Lục Đài, hắn mới vội vàng quay đầu, nhổ một ngụm máu xuống đất, trợn mắt nhìn đối phương nói:

- Lục Đài!

Lục Đài búng tay một cái, hai thanh phi kiếm bản mệnh Châm Tiêm và Mạch Mang liền trở về trong kinh huyệt. Trong tay hắn có thêm một cây quạt trúc, nhẹ nhàng phe phẩy gió mát, vui vẻ cười nói:

- Ai bảo ngươi để cho đám tạp nham kia chạy...

Trần Bình An giận đến mức muốn đá hắn một cái, nhưng Lục Đài bỗng nhiên cúi người xuống, đưa tay che miệng, máu tươi từ giữa kẽ ngón tay rỉ ra.

Truy sát một tu sĩ cảnh giới Long Môn xảo quyệt sở hữu vật một tấc, không tính là quá khó, nhưng muốn chặn giết hắn, e rằng tu sĩ cảnh giới Kim Đan cũng không dễ làm được. Cho nên cái giá Lục Đài phải trả chắc chắn không nhỏ.

Trần Bình An vươn hai ngón tay ra, kẹp một góc pháp bào Kim Lễ trên người, khẽ kéo một cái, trực tiếp “lột” xuống cả bộ áo bào. Hắn nhẹ nhàng vứt nó cho Lục Đài thân thể hơi run rẩy, nhíu mày nói:

- Mặc vào thử xem, ta đã triệt tiêu cấm chế trên áo rồi.

Lục Đài đưa tay cầm lấy bộ pháp bào màu vàng kia, không thấy hắn có động tác gì, Kim Lễ trong nháy mắt đã mặc lên người.

Hắn đặt mông ngồi xuống đất, hít thở sâu một hơi, ngồi xếp bằng, vươn một ngón tay lau bờ môi đỏ tươi. Hắn không ngừng chửi mát, nhưng vẫn không khiến người ta cảm thấy t.hô tục:

- Nếu không phải vì đảm bảo lúc nào cũng có chiến lực đỉnh cao, dùng đan dược và nước tiên kia làm bánh bao nước trà, nào sẽ chật vật như vậy? Vụ mua bán này, nếu hai ta chia đôi vật một tấc của Mã Vạn Pháp, ngươi sẽ kiếm lời lớn, còn ta lỗ chết rồi.

Trần Bình An ngồi xổm xuống bên cạnh, tiện tay cắm thanh Si Tâm kia xuống đất, tức giận nói:

- Thanh bội kiếm này của Đậu Tử Chi thuộc về ta, còn lại ngươi cứ cầm là được.

Lục Đài trợn tròn mắt, thở phì phì nói:

- Thanh kiếm này mới là đáng giá nhất, tông sư võ đạo cảnh giới luyện thần cũng dùng được. Ban đầu để lấy được món pháp bảo này, Đậu Tử Chi chắc chắn đã đập nồi bán sắt, thậm chí đã khuynh gia bại sản, cho nên lần này mới bị Mã Vạn Pháp gọi tới cướp bóc.

Trần Bình An nhếch miệng cười:

- Ta mặc kệ chuyện này.

Sau khi Lục Đài mặc Kim Lễ vào, khí tức đã ổn định hơn nhiều:

- Được rồi, chúng ta hãy tính lại từ đầu.

- Trận pháp do trận sư kia bố trí gọi là Bàn Sơn trận, có thể khiến người ở trong đó hồn phách lưu chuyển đình trệ, giống như vác một ngọn núi, rất hiệu nghiệm khi đối phó với luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan trở xuống. Những cây cờ nhỏ kia phẩm chất không cao, nhưng số lượng nhiều, vẫn đáng một ít tiền.

- Trên đường về, ta vừa lúc gặp phải lão đạo nhân phái bùa chú xui xẻo kia. Lão ta thiếu chút nữa đã bị Châm Tiêm chém thành hai nửa, sợ đến mức vội vàng quỳ xuống cầu xin, nước mắt nước mũi tèm lem. Ta liền đòi lão giao ra tất cả pháp bảo cất giấu. Lão ta nào chịu, vùng vẫy lúc sắp chết, liều mạng với ta, cho nên ta đành phải kết thúc tính mạng của lão. Cộng thêm ta dò xét thần hồn của lão, xem thử có giấu vật một tấc hay pháp bảo luyện hóa hay không, vì vậy mới bị thương nặng hơn.

- Đáng tiếc chỉ lấy được quyển “Bạch Ngư Phù Lục” này. Hóa ra bùa chú giam cầm hai thanh phi kiếm của ngươi, chính là tinh hoa của quyển sách này, gọi là “bùa giếng cạn”. Bùa này cấp bậc không bằng bùa vỏ kiếm và bùa phong núi mà ta nói, nhưng cũng xem như thú vị. Ta cầm nó về gia tộc, bỏ vào lầu sách, cũng tính là lập được công lao.

- Nếu ngươi g.iết chết lão đạo nhân, đồ vật chúng ta chia đôi, ta cũng sẽ không bị thương nặng hơn. Ta liều nửa cái mạng g.iết chết lão, vẫn phải chia đôi với ngươi, ngươi nói xem ta có tức không?

Trần Bình An nói:

- Tu sĩ tà đạo kia không chịu hối cải, lúc trước tỏa ra âm khí ngút trời, khói đen cuồn cuộn. Nếu không nhờ bộ pháp bào này, thiếu chút nữa đã không cản được hắn, thành trấn kia sẽ bị chúng ta làm hại. Đây chẳng phải là vô cớ gặp họa, khiến cho thành trấn kia bị vạ lây sao.

Lục Đài nâng thẻ ngọc trong tay lên:

- Miếng thẻ ngọc xanh biếc này, chất liệu còn hiếm hơn tiền cốc vũ, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho nên giá cả cao hơn vật một tấc bình thường không ít. Đồ vật bên trong thực ra không quá đặc biệt, vàng bạc tài bảo của thế tục, một đống đồ cổ, trong đó có rất nhiều văn vật ngụy tạo, cùng với mấy bình đan dược chẳng ra gì. Không tính thẻ ngọc, cộng lại với nhau cũng chỉ khoảng một vạn tiền hoa tuyết. Gia sản của một cảnh giới Long Môn, Đồng Diệp châu quả thật kém xa Trung Thổ Thần Châu.

Lời nói của hắn tràn đầy nuối tiếc, cùng với sự tự hào là người của Trung Thổ Thần Châu.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:

- Chỉ có một vạn tiền hoa tuyết thôi sao?

Lục Đài hỏi ngược lại:

- Nếu không thì thế nào?

Trần Bình An nhớ tới thuyền cá côn của núi Đả Tiếu Câu Lô châu, trong mấy trăm năm qua, mấy món pháp bảo đồ vật cao giá nhất của nó cũng chỉ là một hai vạn tiền hoa tuyết.

Hai chị em Xuân Thủy và Thu Thực nghe người ta nhắc đến chuyện này, cũng giống như Trần Bình An khi còn là học đồ lò gốm, nghe Lưu Tiện Dương thần thần bí bí nói với hắn, ngôi nhà lớn ở đường Phúc Lộc kia trị giá đến mấy ngàn lượng bạc. Lúc ấy ngay cả bạc vụn hắn còn không nhìn được mấy lần.

Lục Đài bận nhờ vào linh khí ẩn chứa trong Kim Lễ để chữa thương, cho nên không phát hiện vẻ mặt thất vọng của Trần Bình An. Hắn hừ lạnh nói:

- Sau khi liều mạng chém giết với Mã Vạn Pháp, sợi dây năm màu của ta đã tổn hại nghiêm trọng, một món pháp bảo hộ thân khác cũng hoàn toàn bị hủy. Không nói đến giá tiền sửa chữa dây năm màu, ngươi có biết cái sau giá bao nhiêu không?

Hắn chớp chớp mắt nói:

- Nếu tài bảo trong vật một tấc đều thuộc về ta, cộng thêm những cờ trận linh tinh kia, mới miễn cưỡng xem như không chịu thiệt, kiếm được một chút lời.

Trần Bình An nói đâu ra đấy:

- Ngươi còn nói thiếu quyển “Bạch Ngư Phù Lục” có thể cất vào lầu sách gia tộc.

Lục Đài “bỗng nhiên tỉnh ngộ”:

- Ha ha, quên mất.

Trần Bình An chỉ chỉ vào vật một tấc trong tay hắn:

- Còn có thẻ ngọc này nữa. Lùi một bước một nói, nếu như ngươi và ta thật sự chia đôi, nửa thẻ ngọc giá bao nhiêu tiền? Vật một tấc dù sao cũng không rẻ đúng không?

Lục Đài giận dữ nói:

- Trần Bình An, ta đã bị thương nặng như vậy, ngươi còn không cho ta than nghèo à?

Trần Bình An nói giống như mũi kim chỉ vào râu lúa (không khoan nhượng):

- Ta đã nói rồi, ngoại trừ thanh kiếm này thì tất cả đều thuộc về ngươi, ngươi còn vòng tới vòng lui làm gì?

Lục Đài thở dài nói:

- Chỉ là ta cảm thấy mình đã chiếm lợi, không được phúc hậu lắm. Cho nên muốn tìm một biện pháp, vừa kiếm được một khoản lớn, lại có thể yên dạ yên lòng.

Trần Bình An dở khóc dở cười:

- Ngươi có thấy nhàm chán không?

Hắn rút trường kiếm bên cạnh lên, đưa về phía Lục Đài, kể lại đại khái sự khác thường sau khi một kiếm xuyên tim. Lục Đài xua tay, không cầm lấy Si Tâm, dứt khoát nói:

- Không cần quan sát đánh giá, ta cũng biết đó là con đường tà đạo dị đoan.

Trần Bình An hơi sững sốt:

- Đúng rồi, lúc trước gã đàn ông kia nói “tới tay” là có ý gì?

Lục Đài cười híp mắt nói:

- Sau này đi dạo lầu xanh, uống nhiều rượu hoa thì sẽ biết.

Trần Bình An không để ý tới lời trêu chọc của hắn, đặt ngang kiếm trước mặt, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ. Một dòng nước thu chiếu lạnh người, giống như ánh sáng xung quanh đều ngưng tụ trên thân kiếm.

Trần Bình An lại hỏi về pháp thuật dịch chuyển của lão trận sư kia sau khi đánh vỡ bùa chú. Lục Đài cũng là lần đầu tận mắt nhìn thấy loại pháp thuật này, nhưng không phải lần đầu nghe nói. Gã con cháu họ Lục này kiến thức uyên bác, thuận tiện nói với Trần Bình An một số phương pháp phối hợp giữa bùa chú và trận pháp. Lúc này Trần Bình An mới biết, hóa ra sử dụng hai lá bùa rút đất một cách “chồng chéo” sẽ sinh ra hiệu quả không ngờ.

Pháp thuật thần thông trên núi đúng là kỳ lạ.

- Xong rồi, thương thế xem như đã được áp chế, tiếp theo chỉ cần an tĩnh điều dưỡng là được.

Lục Đài đứng lên, cũng dùng đầu ngón tay “níu” pháp bào màu vàng ra, tiện tay ném nó cho Trần Bình An. Trần Bình An mở hai tay ra, Kim Lễ liền tự động mặc lên người.

Lục Đài cất thẻ ngọc xanh biếc kia vào trong tay áo, cười nói:

- Ngồi chờ chia của, sợ nhất cái gì?

Hắn tự hỏi tự đáp:

- Chia của không đều, đấu đá với nhau. Cho nên ta tính một chút, hiện giờ ta thiếu ngươi nửa thẻ ngọc, quy ra tiền hoa tuyết...

Hắn đột nhiên ôi chao một tiếng, ôm ngực rầu rĩ:

- Nhắc đến chuyện này ta lại cảm thấy đau lòng.

Trần Bình An vỗ đầu hắn một cái, cười mắng:

- Trơ tráo.

Trên núi Lạc Phách, Ngụy Bách thường làm như vậy với thằng bé áo xanh.

Lục Đài hơi sững sốt, cũng không tính toán với đối phương.

- Trước tiên ta xem thử động tĩnh xung quanh, không vội lên đường.

Sau khi nói xong, Trần Bình An liền lướt lên cành cao, ngước mắt nhìn về bốn phương.

Lục Đài ngẩng đầu nhìn, do dự một thoáng, cuối cùng vẫn lấy gan đứng lên cành cây. Hắn vội vàng dùng một tay vịn vào thân chính, lúc này mới cảm thấy an lòng.

Trần Bình An một tay cầm Si Tâm, tay kia lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, hiếm hoi uống một hớp rượu:

- Lục Đài, thực ra ta biết, nếu không giết Mã Vạn Pháp sẽ hậu hoạn vô cùng, tiếp theo trên đường sẽ gặp phiền phức rất lớn. Ở nước Sơ Thủy ta đã từng lĩnh giáo, một luyện khí sĩ quyết tâm đeo bám. Cho nên ta có thanh kiếm này là đủ rồi, ngươi không cần cho ta thêm tiền hoa tuyết nữa.

Lục Đài đang định lên tiếng, Trần Bình An đã quay đầu mỉm cười nói:

- Sau khi quen biết ngươi, ta càng cảm thấy không thể chỉ nói đạo lý của mình, sợ nhất là đi theo con đường cực đoan. Nếu ngươi thật sự cảm thấy lương tâm bất an, ta sẽ nhận tiền.

Lục Đài không nói gì, dứt khoát dựa lưng vào thân cây, mỉm cười lấy gương đồng ra, nhìn xung quanh, bắt đầu ngâm nga làn điệu dân gian, cẩn thận chải tóc mai.

Trần Bình An không chịu nổi cảnh này, không nhìn hắn nữa, đột nhiên nhíu mày nói:

- Có người đang chạy tới bên này.

Lục Đài nhìn theo ánh mắt của Trần Bình An, rất nhanh tiếp tục soi gương trang điểm:

- Một đám lỗ m.ãng giang hồ mà thôi, chắc là người của thành trấn kia. Ngươi mặc Kim Lễ, đứng yên cho bọn chúng chém mấy chục đao cũng không việc gì.

Trần Bình An nói:

- Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Nếu ngươi có thể hành động bình thường, chúng ta hãy tiếp tục đi về phía bắc.

Lục Đài do dự một thoáng, thử dò hỏi:

- Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi mấy ngày không?

Trần Bình An gật đầu:

- Cũng được.

Một đội ngũ từ thành trấn tiến vào rừng núi, trong đó mọi người thân hình khỏe mạnh, đều là người tập võ cơ sở vững chắc. Có điều sự vững chắc này chỉ là so với võ phu giang hồ bình thường mà thôi.

Cầm đầu là một ông lão nho nhã áo xanh râu dài, hô hấp sâu xa, bước chân nhẹ nhàng, hẳn là cao thủ nội gia quyền.

Phía sau ông ta có một nam một nữ, tuổi tác đều chừng hai mươi. Nam tử anh tuấn tiêu sái, cô gái ôn nhu dịu dàng, hai người có ba bốn phần giống nhau, chắc là anh em. Nam tử lưng đeo cung khảm sừng, cô gái chân mang ủng bằng gấm, trên cổ tay đeo một chiếc vòng vàng hình rắn tinh xảo, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Phía sau là mười mấy trai tráng tùy tùng, đều mặc đồ bó đơn giản nhẹ nhàng.

Bọn họ ở trong rừng núi, nhìn thấy hai công tử trẻ tuổi đi tới trước mặt, lập tức dừng bước, ào ạt rút binh khí, tràn đầy cảnh giác và kiêng dè.

Ông lão cầm đầu mỉm cười chắp tay ôm quyền nói:

- Tại hạ là quản sự Hà Nhai của trấn Phi Ưng, không biết hai vị công tử có nhìn thấy bóng dáng của tiên sư và yêu ma gần đây hay không?

Lục Đài cười híp mắt nói:

- Trên đời nào có thần tiên yêu ma? Lão tiên sinh đang nói đùa sao?

Ông lão nghẹn họng không trả lời được.

Cô gái trẻ tuổi kia thấy Lục Đài giống như tiên giáng trần trong sách, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mày rạng rỡ. Huynh trưởng của cô lão luyện thành thục hơn, quan sát hai vị khách không mời kia.

Phạm vi trăm dặm xung quanh trấn Phi Ưng, cũng không có danh lam thắng cảnh để du lịch, chỉ có sông núi bình thường nhất. Hơn nữa hai con đường núi dẫn đến trấn Phi Ưng, một rộng rãi còn một chật hẹp. Con đường núi rộng rãi kia là đường cụt đầu, nhằm để phòng ngừa người ngoài men theo đường lớn tìm được trấn Phi Ưng ẩn cư ngoài thế tục.

Ba bốn chục năm trước, trấn Phi Ưng vẫn là bá chủ võ lâm một phương của nước Trầm Hương. Sau khi gặp phải một tai họa lớn, người của bọn họ bắt đầu lánh đời không xuất hiện, còn chủ động hủy đi con đường lớn kia, con cháu gia tộc rất ít khi ra ngoài du lịch. Có điều không thể nói là hoàn toàn ngăn cách với đời, vẫn có một ít buôn bán cần thiết lui tới. Thỉnh thoảng cũng có một số người trong giang hồ nhiều đời thân thiết với bọn họ, đến đây làm khách giải sầu, hoặc là so tài võ nghệ.

Hai người trước mắt xuất hiện ở đây vốn rất kỳ lạ. Lúc trước bọn họ ở trong thành trấn, phát hiện bên này có thần tiên đánh nhau kinh hãi thế tục, không phải khói đen cuồn cuộn thì cũng là ánh sáng lóa mắt, cuối cùng lại có một kim thân pháp tướng khí thế uy nghiêm bồng bềnh trên không. Người của trấn Phi Ưng phần lớn đều chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nhất thời sợ bóng sợ gió, nghị luận sôi nổi.

Thế là trải qua một phen thương nghị, trấn chủ đã bảo quản sự Hà Nhai tới đây kiểm tra. Còn như đôi nam nữ trẻ tuổi kia, lại là giấu mọi người lén chạy ra ngoài. Bọn họ nửa đường xuất hiện, khiến quản sự Hà Nhai hết cách, đành phải bảo đội ngũ đi chậm lại, cố ý đi vòng một chút. Lúc này mới chậm rãi đến đây, cuối cùng nhìn thấy hai người trước mắt giống như đang dạo chơi sông núi.

Vẻ mặt Hà Nhai nhìn như tự nhiên, thực ra trong lòng căng thẳng, chỉ sợ hai công tử giống như thần tiên kia sẽ đột ngột đả thương người.

Phần lớn người trong trấn Phi Ưng đều vào đời không sâu, chưa từng chính mắt nhìn thấy những chuyện kỳ lạ trên giang hồ. Hà Nhai thì khác, ông ta đã xông pha giang hồ, đi đến “giữa sườn núi” mấy lần rồi.

Trấn Phi Ưng được Hà Nhai canh giữ, có rất nhiều quy củ khiến người trẻ tuổi cảm thấy rất kỳ lạ. Chẳng hạn như mỗi lần năm mới, tiết trùng dương... cửa lớn ở mấy trọng địa trấn Phi Ưng, đều sẽ dán chữ đỏ giấy bùa xin từ đạo quán bên ngoài. Sau khi đám trẻ con bị sợ hãi, người già thường sẽ một mình dâng hương ở lối rẽ trên đường, dâng bánh ngọt và trái cây lên.

Mỗi lần trấn Phi Ưng có người qua đời, nếu không phải chết một cách bình thường, chẳng hạn như chết đuối, bệnh nặng... quy củ của người già càng nhiều hơn. Trai tráng nào khiêng quan tài an táng, chôn cất ở đâu, người sinh ra vào giờ nào phụ trách túc trực bên linh cữu mấy ngày, hương khói cung phụng sau bảy ngày đặt ra sao... quả thật có thể khiến người trẻ tuổi phiền chết.

Lục Đài trước tiên hỏi ông lão có phải đến từ thành trấn kia hay không. Sau khi nhận được đáp án xác định, hắn liền cười bảo muốn đến đó tá túc, gần đây đều ngủ ngoài trời ở núi non hoang vu, thật sự khó chịu.

Lão quản sự còn đang do dự, cô gái có vòng vàng trên cổ tay kia đã gật đầu.

Trần Bình An khẽ lắc đầu, cô gái này lòng dạ quá rộng rãi rồi, không sợ dẫn sói vào nhà sao?

Lão quản sự thấy công tử áo xanh đang cười híp mắt nhìn mình, đột nhiên cười một tiếng:

- Người tới là khách. Hai vị công tử đường xa đến đây, nếu đã gặp nhau, trấn Phi Ưng cũng nên chiêu đãi thịnh tình.

Lục Đài và Trần Bình An theo nhóm người đi đến trấn Phi Ưng cách đó mười mấy dặm.

Đường núi quanh co, cũng không chỉ mười mấy dặm. Trên đường đi chỉ có cô gái kia trò chuyện với Lục Đài, lão quản sự Hà Nhai ở phía trước vẫn luôn dựng tai lắng nghe, không muốn bỏ sót chữ nào.

Trấn Phi Ưng họ Hoàn, cô gái tên là Hoàn Thục, anh trai của cô tên là Hoàn Thường. Dựa theo gia phả, sáu trăm năm trước họ Hoàn vì trốn tránh khói lửa chiến tranh, đã từ nước Thường Nghi phía bắc dời đến nước Trầm Hương, tên gọi bản đầu là Trọng Anh đường.

Trần Bình An nghe không hiểu những chuyện này. Lục Đài thì chuyện gì cũng có thể tán gẫu, nói với cô gái “Hoàn” là họ tốt, còn dẫn chứng rất phong phú.

Gần tới trấn Phi Ưng, dưới chân mọi người đã xuất hiện một con đường bằng phẳng. Lục Đài ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cười cười.

Nơi lan can một ngôi lầu cao nhất trong thành trấn, có một phu nhân sợ lạnh mặc áo lông chồn, đang lo lắng nhìn về con đường nhỏ ngoài thành trấn. Sau khi loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng con cái, bà mới cảm thấy yên lòng.

Chỉ là bản thân phu nhân cũng không biết, trấn Phi Ưng trước giờ cũng không ai nhìn thấy, dáng vẻ của bà ta lại rất thê thảm, thất khiếu chảy máu, tí tách nhỏ xuống.

Ngoài lan can là ánh mặt trời chiếu rọi, trong lan can lại có phần mát mẻ. Nếu đứng lâu ở bên cạnh phu nhân, sẽ cảm thấy da thịt hơi lạnh, giống như thân thể ngâm vào trong sông.

Cho nên những năm qua, bên cạnh phu nhân đã đổi rất nhiều nha hoàn tỳ nữ, không một ngoại lệ đều trở thành người bệnh. Mà sau khi bọn họ rời khỏi bà ta, quá nửa đều có thể khỏi bệnh.

Lâu ngày không ai thấy lạ, đã thành tự nhiên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.