Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 291: Đông Linh Sơn trấn áp




Nếu ngay từ đầu Cố Lăng Phỉ đã như gặp đại địch, vừa bắt đầu liền mở ra lá chắn linh lực, như vậy đương nhiên sẽ không bị Chu Hằng áp chế, bị tử hỏa cháy hết cả quần áo đầu tóc.
Mất bò mới lo làm chuồng dù chưa trễ, nhưng cuối cùng vẫn có tổn thất.
Cố Lăng Phỉ hoàn toàn mất đi vẻ thản nhiên, khuôn mặt xinh đẹp biến thành hung dữ như ác ma. Nhưng chuyện đầu tiên nàng làm không phải là công kích Chu Hằng, mà là mở pháp khí không gian lấy một chiếc áo choàng khoác lên, che đi thân thể tiết lộ cảnh xuân.
Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Không nhìn ra bà già đây cũng bảo dưỡng không tệ, cả đống tuổi rồi da thịt vẫn còn mịn màng, chắc định tìm nam nhân gả mình ra? Đúng là già còn không biết xấu hổ!
- Tiểu bối, bổn tọa muốn thiến ngươi! Cố Lăng Phỉ quyết đoán tức điên, đừng nhìn nàng đã hơn 400 tuổi, nhưng dựa theo tuổi thọ tương ứng mà tính, hoàn toàn có thể ngang với đại cô nương hơn 20 tuổi.
Nhưng mà đại cô nương như thế lại bị người ta thiêu cháy lộ mông lộ nửa ngực ở trước mắt mọi người, đây là chuyện nhục nhã cỡ nào!
Giận đến điên lên, nàng lỡ miệng nói ra uy hiếp mà bình thường tuyệt đối sẽ không nói ra được.
Thật là dễ khiến người ta nghĩ bậy mà!
Chu Hằng cười hả hả, thân hình chớp động, phát động phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, né tránh tự nhiên dưới công kích bão táp của Cố Lăng Phỉ.
Không có Vực, dù là Linh Hải Cảnh thì sao chứ, căn bản không theo kịp tốc độ của hắn.
Sắc mặt Cố Lăng Phỉ ngày càng đen lại, nàng có thế nào cũng không đoán được, Chu Hằng lại yêu nghiệt như thế!
Lần đầu khi gặp Chu Hằng, tiểu tử này chẳng qua là tiểu bối Sơ Phân Cảnh, không có tư cách để nàng liếc một cái, không có gì, bằng trí nhớ đã gặp là không quên của Linh Hải Cảnh, hôm trước nàng làm sao mới gặp mặt liền nhận ra được Chu Hằng?
Hôm trước nàng chỉ là kinh ngạc một chút, có người lại đột phá trước tông môn người ta, hơn nữa nàng còn từng gặp người này một lần.
Tốc độ tu luyện của Chu Hằng rất nhanh, nàng thừa nhận. Nhưng tốc độ tăng lên tu vi nhanh cùng chiến lực là hai chuyện khác nhau, nói không chừng dùng một viên Tiên đan, kẻ ngu cũng có thể lập tức bước vào Linh Hải Cảnh thì sao!
Nhưng mà Linh Hải Cảnh như thế thì có chiến lực gì mà nói?
Tốc độ tu luyện tăng lên càng nhanh, đương nhiên căn bản không vững, đây là chuyện quá rõ ràng.
Ở trong mắt Cố Lăng Phỉ, cảnh giới Chu Hằng cao thì cao, nhưng chiến lực thì tuyệt đối không mạnh cỡ nào. Cho dù là cháu ngoại của nàng bị Chu Hằng đánh đau một trận - Ai có thể ngờ tiểu võ giả Sơn Hà Cảnh lại có thực lực cùng dũng khí đi nhổ râu cọp?
Chu Hằng chẳng những đã làm, lại còn làm đến cùng!
Cố Lăng Phỉ như nổi điên vận chuyển linh lực, không ngừng đánh ra một chưởng lại một chưởng, cuồng bạo như sóng biển, một sóng nối tiếp một sóng.
- Lão yêu bà, không nhìn ra ngươi còn có chút thực lực, đáng tiếc còn quá yếu!
- Tốc độ nhanh hơn chút làcó thể theo sau đuôi ta!
- Lão yêu bà, ngươi cứ đi theo tiểu ta làm gì? Ngươi già quá, ta không có hứng thú!
Chu Hằng mắng người một cái là còn thiếu đạo đức hơn cả đám trác táng, dù sao cũng là đối đầu với con lừa đen người gặp người hận mới luyện thành, đôi khi thậm chí còn làm con lừa đê tiện kia hận đến ngứa răng. Loại nhân vật như Cố Lăng Phỉ luôn cao cao tại thượng trước giờ làm sao từng được đãi ngộ như thế, tự nhiên sắc mặt ngày càng đen, hoàn toàn nổi giận bốc khói.
- Tiểu bối đáng hận, bổn tọa sẽ làm ngươi hối hận vạn phần!" Cố Lăng Phỉ quát lớn, hai tay không ngừng kết pháp ấn, vô cùng phức tạp, cả người cũng trở nên trang nghiêm vô cùng, trong thiên địa dường như có lực lượng gì đang hưởng ứng theo.
Đây không phải là ảo giác!
Từng đạo lực lượng không thấy được bằng mắt thường phát ra từ năm đỉnh núi Đông Linh tụ tập tới, quấn quanh người Cố Lăng Phỉ, không ngừng tăng lên lực lượng bản thân nàng. Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, thậm chí càng mạnh thêm!
Vô hạn tiếp cận Kết Thai Cảnh!
- Trấn! Cố Lăng Phỉ một chưởng đánh ra, chẳng những có lực lượng vô cùng lưu chuyển, còn có năm đỉnh núi hưởng ứng, phát ra những đạo lực lượng mạnh mẽ đỉnh điểm.
Chu Hằng bất đắc dĩ phát hiện, hắn như rơi vào trong đầm lầy, từng bước khó đi!
- Đây là nội tình của Đông Linh Tiên Trì ta! Cố Lăng Phỉ ngạo nghễ nói. - Giao chiến với đệ tử tông ta ở gần Đông Linh Sơn, chính là tự tìm đường chết!
Nàng đánh ra một chưởng, bắn về phía Chu Hằng.
Phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng Chu Hằng bi kịch phát hiện tốc độ của mình căn bản không tăng lên nổi, linh khí xung quanh như đang đè lên hắn, làm hắn muốn nhúc nhích ngón tay cũng không được.
Bùm!
Tiếng nổ vang nặng nề, Chu Hằng bị đánh bay ra ngoài.
- Đông Linh tiên sơn chính là tổ sư khai phái ta biến thành, ý chí của ngài bất hủ, vĩnh viễn phù hộ tông ta! Cố Lăng Phỉ sắc mặt lạnh lẽo, lại đánh ra một chưởng. - Tiểu tử thối, ngươi chạy nữa đi?
Chạy con muội ngươi!
Trong lòng Chu Hằng mắng to, lão yêu bà này thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là tu vi Linh Hải Cảnh, đánh với Sơn Hà Cảnh như hắn lại còn phải vận dụng lực lượng tổ sư khai phái, đúng là vô sỉ xấu xa mà!
- Làm cháu trai ta bị thương, làm nhục bổn tọa, hừ! Cố Lăng Phỉ nổi giận đỉnh điểm, lại đánh ra một chưởng. - Bổn tọa cũng cắt tứ chi ngươi, cho ngươi một bài học!
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ đánh xuống, tay trái của Chu Hằng nổ tung, máu thịt bay tán loạn, xương cốt màu vàng hiện ra, không hỏng không hủy.
- Hả? Cố Lăng Phỉ trừng mắt phượng, toát ra xấu hổ. Nàng lớn tiếng nói muốn cắt tứ chi Chu Hằng, nhưng một chưởng đánh xuống lại không cắt đứt được cánh tay Chu Hằng, nó như là đánh một cái tát thật mạnh lên mặt nàng.
Chu Hằng bị thương thân thể, còn nàng là bị thương thể diện!
Cường giả Linh Hải Cảnh, luôn là một lời đã định, nói là làm được, nhưng bây giờ không giữ đúng lời ở trước mắt bao người, cái tát này đánh đau cỡ nào chứ!
- Tiểu bối đáng giận! Cố Lăng Phỉ lật hai tay, không ngừng đánh xuống, đánh xuống, đánh xuống, đánh mười mấy chưởng, cuối cùng trên xương cốt màu vàng cũng hiện ra những vết rạn.
Độ cứng xương cốt của Chu Hằng dù vượt qua pháp khí Sơn Hà Cảnh, nhưng Cố Lăng Phỉ cũng là là Linh Hải Cảnh, thậm chí được Đông Linh Sơn tăng cường, lực lượng vô hạn đến gần Kết Thai Cảnh, sức mạnh to lớn như vậy đủ để phá hủy pháp khí Sơn Hà Cảnh rồi.
Lão yêu bà, ngươi đừng rơi vào trong tay tiểu gia, bằng không sẽ đáp trả trăm lần!
Trong lòng hắn mắng to, những người khác thì trừng lớn cả mắt!
Má nó chứ đúng thật là Sơn Hà Cảnh hay sao?
Trong lòng Cố Lăng Phỉ cũng khiếp sợ, không thể không thừa nhận Chu Hằng đúng là yêu nghiệt, tuyệt đối là tiền đồ sáng lạn, vượt xa hai đứa cháu trai của nàng, càng xứng đôi với ba nàng Lâm Phức Hương.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên liền bỏ qua, người luôn có lúc ích kỷ, nàng cảm thấy hai cháu trai của mình càng thêm xứng đôi với ba nàng Lâm Phức Hương.
Nhất định phải làm tiểu tử này biết khó mà lui!
Mặc dù Cố Lăng Phỉ không nói lý lẽ trên mặt hôn sự của ba nàng, nhưng còn không xấu đến mức muốn giết người diệt khẩu Chu Hằng. Nàng hừ một tiếng, hai tay vung lên, không ngừng đánh ra đòn mạnh, cuối cùng tay trái của Chu Hằng gãy rời.
Yêu bà đáng chết!
Trong mắt Chu Hằng chớp động không cam lòng, bất khuất, lửa giận bùng cháy trong lòng. Hắn vẫn không từ bỏ ý muốn phản kích, tử hỏa không ngừng bùng cháy xung quanh Cố Lăng Phỉ, nhưng lúc này đối phương đã có chuẩn bị, lúc nào cũng dùng linh lực bảo vệ xung quanh người. Tuy rằng tử hỏa không ngừng thiêu đốt, nhưng tiêu hao một tầng lập tức liền sinh ra cái mới, kéo dài không dứt, sinh sôi không ngừng.
Tuyệt đối không thể nhận thua như vậy!
Chu Hằng có thể trốn vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng điều này có nghĩa hắn bỏ cuộc. Không đến lúc sống chết trước mắt, hắn tuyệt không muốn vận dụng món bảo vật này, điều đó sẽ khiến hắn mất đi ý thức nguy cơ. Cuối cùng có một ngày khi Cửu Huyền Thí Luyện Tháp cũng không thể bảo hộ được hắn, hắn nhất định phải chết!
Đông Linh Sơn chết tiệt này, sao mà không sụp chứ!
Chu Hằng thiêu đốt ý chí, khí tức trên người hóa thành hình thái ngọn lửa màu tím, kéo lên cao ba trượng, không ngừng diễn hóa ra đủ loại hình thái.
- Lực ý chí thật là mạnh mẽ!
- Rốt cuộc tiểu tử này là ai, từ đâu chạy ra!
- Trời ạ, hắn thật là Sơn Hà Cảnh hay sao?
- Đáng tiếc, hắn đắc tội Đông Linh Tiên Trì, bằng không có thể kết giao!
- Phì, không tè một bãi tự soi mình, ngươi muốn kết giao, người ta có chịu kết giao với ngươi?
- Đồ khốn, tới đây đánh một trận!
Người ở ngoài trấn nhỏ đều bàn tán xôn xao, bọn họ đã sớm biết Cố Lăng Phỉ mạnh mẽ, hơn nữa đệ tử Đông Linh Tiên Trì có được Đông Linh Sơn tăng cường chiến lực là chuyện phần lớn người đều biết, bởi vậy tiêu điểm mấu chốt nằm trên người Chu Hằng.
- Tiểu tử, bổn tọa sẽ không giết ngươi, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!
Cố Lăng Phỉ xuống tay với cánh tay phải của Chu Hằng, nàng muốn hoàn toàn phế tiểu tử này.
- Dừng tay! Hàn Vũ Liên vội bay tới, đánh về phía Cố Lăng Phỉ.
Nàng cùng chúng nữ từ sáng sớm đi du sơn ngoạn thủy, thẳng đến khi cảm ứng được động tĩnh lớn ở bên này mới trở lại. Khi nhìn thấy Chu Hằng bị ức hiếp, nàng tự nhiên không nhịn được nhảy ra, về phần chúng nữ thì tu vi quá yếu, chỉ có thể ở một bên hô to.
- Hừ, lăn sang bên kia! Cố Lăng Phỉ không vừa mắt Chu Hằng, tự nhiên liên đới hận cả người ở bên cạnh hắn.
Bùm!
Hai nàng giao nhau một đòn, dù Hàn Vũ Liên là thân thể Huyền Âm, có thể coi là nửa yêu nghiệt, không gian đan điền lớn vượt xa Linh Hải nhất trọng thiên bình thường, nhưng lực lượng của Cố Lăng Phỉ hiện giờ vô hạn gần đến Kết Thai Cảnh, nào phải nàng có thể chống đỡ?
Nàng phun mạnh một ngụm máu tươi, thân hình vẽ một đường cong, lướt bay rơi xuống.
- Khốn kiếp! Chu Hằng giận dữ gầm lên, hắn quan tâm nhất là người thân, dưới cơn giận sôi trào, hắn mạnh mẽ giãy khỏi đàn áp của Đông Linh Sơn, đứng thẳng giữa trời đất như mũi lao nhọn.
Nhưng đây cũng là cực hạn của hắn, toàn bộ Đông Linh Sơn vẫn tạo thành lực đè xuống cực lớn, hắn không thể nhúc nhích tiếp được nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khí tức trên người hắn dung hợp thành một hình cầu, như muốn phá kén hóa thành thứ gì.
- Tiểu tử, nằm xuống cho ta! Cố Lăng Phỉ đánh một chưởng lên người Chu Hằng.
Ầm!
Thân hình Chu Hằng lùi lại, áo ngực vỡ tan, thân trên lộ trần có dấu bàn tay rõ ràng, khóe miệng cũng chảy máu. Nhưng ánh mắt lại sáng như, như mặt trời trên cao, làm người ta không thể nhìn thẳng được.
- Chu Hằng! Chúng nữ Tiêu Họa Thủy đều hô to lên, nhưng Cố Lăng Phỉ dùng linh lực mạnh mẽ phong tỏa xung quanh, trừ khi cùng là Linh Hải Cảnh, những người khác căn bản không xông vào được.
- Lão yêu bà, ngươi chỉ có chút sức như thế? Chu Hằng xì một cái, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Đạt đến Linh Hải Cảnh thì có ai để hiện cảm tình ra ngoài mặt? Nhưng hôm nay Cố Lăng Phỉ lại bị Chu Hằng chọc giận nhiều lần đến sôi trào, nàng giận dữ quát lên, đánh thẳng về phía Chu Hằng.
Ầm!
Chu Hằng văng ra trăm trượng, hự một cái phun ra cả ngụm máu lớn, trên ngực lõm xuống rõ ràng. Hắn giận dữ nhìn Cố Lăng Phỉ, ầm một cái, ánh mắt thật sự bùng cháy lên.
Ngao!
Tiếng rồng ngâm không ra âm vang lên, chiếc kén khí tức trên người Chu Hằng đột nhiên nổ tung, bùng lên một con thiên long màu tím!
----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.