Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 59: Chương 59





Phần diễn của Trình Gia Mục mau chóng kết thúc, cũng có nghĩa là Đồng Hoài Cẩn và Điền Điềm cũng có thể đóng máy cùng lúc với cậu.

Sau mấy tháng ở chung, cậu và hai người kia đều đã rất thân thiết, nhưng cậu vẫn vô cùng cảm kích hai người họ.

Dù sao không phải ai cũng có thời gian rảnh rỗi, nhưng họ vẫn đợi cậu đuổi kịp tiến độ mà không hề có chút ý tứ oán trách.
Nhất là Đồng Hoài Cẩn, lúc này đã gần đến thời gian tiến tổ cho bộ phim tiếp theo của hắn.

Với địa vị diễn viên của hắn, thời gian quay này hẳn là đã được định ra từ ít nhất là một năm trước, không nên để lỡ hẹn.

Vậy nên, đến khi phần diễn của Trình Gia Mục được hoàn thành, cậu mới chậm chạm ý thức được một chuyện: Đây chính là phim của đạo diễn Thạch Trường An, không giống với những bộ phim thần tượng kia.
Nếu như lên sóng thuận lợi, thì như vậy cậu sẽ không còn chỉ là một ‘hot boy’ nữa.

Có lẽ, chỉ những cô gái trẻ mới thích mấy tiểu minh tinh, không phải fan hâm mộ trẻ tuổi thì không tốt nhưng mà như vậy quá đơn bạc.

Một đại minh tinh thực sự, tuyệt đối không chỉ được yêu thích bởi một lứa tuổi.
Lúc nghỉ ngơi, Triệu Khang Nhạc đã sớm đem hộp cơm qua cho cậu.

Trình Gia Mục, Đồng Hoài Cẩn, Viên Đào Đào và Điền Điềm cùng ngồi chung một chỗ dùng bữa.

Hôm nay Hoắc Dật vẫn chưa xuất hiện, có vẻ như gần đây hắn rất bận.
Vừa ăn vừa trò chuyện mấy thứ bát quái trên mạng, chính là niềm vui thú của Đồng Hoài Cẩn và Điền Điềm.

Vừa ngồi xuống, Đồng Hoài Cẩn đã mặt tươi như hoa mà nói: “Đã xem tin tức giải trí hôm nay chưa?”
Điền Điềm hưng phấn nói: “Mới nhìn một chút!”
Trình Gia Mục: “Vừa mới quay mà sao cô đã kịp xem rồi?”
Mà Viên Đào Đào thì không nói một lời, nhu thuận đến bất thường.
Lòng Triệu Khang Nhạc chợt lạnh xuống, xong đời, hỏng rồi!
Hắn vội vàng nháy mắt với Đồng Hoài Cẩn và Điền Điềm.

Đáng tiếc, hai người kia lại không biết đến quan hệ giữa Hoắc Dật và Trình Gia Mục, chỉ đơn thuần cảm thấy đó là sự quan tâm của lãnh đạo với cấp dưới mà thôi, mặc dù có hơi quá đà.

Nhưng nhìn Trình Gia Mục và Hoắc Dật, đều không có vẻ giống người thích đàn ông.

Hoắc Dật ra mắt đã bốn, năm năm nhưng chưa hề có scandal nào, bất luận là nam hay nữ đều không muốn đi quá gần.

Còn Trình Gia Mục, hành động anh hùng cứu mỹ nhân vĩ đại của cậu với Viên Đào Đào lúc trước, cũng đều rõ mồn một trước mắt mọi người.
Nói đến điểm này thì, Viên Đào Đào cũng coi như là một nhóc con tinh mắt.

Bất kể là có nhận ra hay là không, phàm là những người biết đến chuyện này, đều ít nhiều cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không hề đơn thuần.

Lúc mà Hoắc Dật còn chưa thổ lộ với cậu trước mặt Viên Đào Đào, cô còn quấn lấy Trình Gia Mục cả ngày, hi vọng có thể bảo vệ anh trai mình khỏi bị kẻ lừa đảo kia lừa gạt tình cảm.
Đáng tiếc là yên tĩnh chưa được mấy ngày, thì đã xảy ra chuyện.
Đồng Hoài Cẩn nghi hoặc hỏi Triệu Khang Nhạc: “Tiểu Triệu, mắt cậu làm sao thế? Bị chuột rút rồi?”
Triệu Khang Nhạc tức giận đến kém chút nữa muốn lật bàn, đây là nháy mắt được chứ! Nhưng vì e ngại đối phương chính là lão đại của công ty nhà mình, Triệu Khang Nhạc không thể nói thẳng rằng hắn là cái loại ‘đồng đội heo’, đành phải nén giận nói: “Không có gì.”
Đồng Hoài Cẩn: “A, mấy người nói xem đây là sự thật sao? Tiểu Triệu, lúc trước cậu làm trợ lý cho Hoắc Dật mà, chuyện này là thật à?”
Sao lại có chuyện liên quan đến Hoắc Dật rồi? Trình Gia Mục hỏi: “Mấy người đang nói cái gì? Có tin mới gì à?”
Đồng Hoài Cẩn lấy điện thoại di động ra: “Là đầu đề báo hôm nay ấy, giới truyền thông đều đang bùng nổ rồi.

Cho cậu xem này, có hình có chân tướng.

Đúng là quá đặc sắc.

Tôi thật sự không ngờ Hoắc tổng sẽ thích dạng người này, khẩu vị nặng quá đi.”
Điền Điềm phụ họa: “Khẩu vị quá nặng ấy, dù thích cũng nên thích người như tôi này.”
Đồng Hoài Cẩn: “Ha ha! Lúc ăn cơm đừng có mà kể chuyện cười!”
Điền Điềm không hề tức giận, ngược lại còn lấy mình làm trò vui mà cười ha ha một hồi.
Trình Gia Mục cầm lấy điện thoại của Đồng Hoài Cẩn đọc lướt qua.

Triệu Khang Nhạc muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, mặt xám như tro muốn tìm đồng minh.

Hắn bèn trao đổi ánh mắt với Viên Đào Đào, lúc trước cô bé này chính là chiếc bóng đèn có công suất lớn hơn cả mình.

Nhưng mà, Viên Đào Đào lại không đáp lại tín hiệu cầu cứu của hắn.

Cô nàng dùng đũa chọc chọc cơm, một bữa cơm này đều không thể nuốt trôi.

Để anh hai biết cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết, đây cũng có phải là chuyện nhỏ đâu? Từ đời trước anh hai đã gặp phải người không nên quen, đầu tiên là bị Tiết Vũ cho đội nón xanh, giờ lại bị Hoắc Dật đội nón xanh.

Nón xanh nhà mình không phải là đồ gia truyền đó chứ?
Hai người Triệu Khang Nhạc và Viên Đào Đào, đều len lén chú ý biểu tình của Trình Gia Mục.

Cậu xem hết mẩu tin tức rồi mà gương mặt vẫn không có gì thay đổi, đôi mắt rũ xuống của cậu bị hàng mi dài ngăn lại, nhìn không rõ được gợn sóng trong ánh mắt.
Tin tức này không dài, đại ý là nói rằng: nữ minh tinh Lý Tử Bồng, có thể sẽ trở thành thiếu phu nhân của Gia Sang.

Ban đêm họ có chụp được ảnh cô nàng và Hoắc Dật cùng ra về, cử chỉ thân mật.
Nhìn là biết đây là hình do mấy tay săn ảnh chụp lại, hình không quá rõ ràng lại còn làm mờ chữ ‘phòng làm việc của thần thám’.

Nhưng vẫn có thể nhận ra thân phận của hai người kia, chính là Hoắc Dật và Lý Tử Bồng.

Trong đó, có một tấm hình như Lý Tử Bồng đang thân mật kéo cánh tay của Hoắc Dật, một tấm khác là cảnh Hoắc Dật đang cẩn thận bám vào cô.
Trừ cái đó ra, còn có hai tấm hình khác chụp đặc tả xác định thân phận, không thể nghi ngờ.
Trình Gia Mục nhớ hôm qua Hoắc Dật không đến phim trường, chỉ nhắn cho cậu một tin nhắn: “Em đi ăn và đàm đạo với mấy nhà đầu tư, không cần chờ em về ăn.”
Triệu Khang Nhạc còn muốn đưa cậu đến đó đợi, nhìn xem rốt cuộc Hoắc tổng có đi gặp riêng tiểu tình nhân hay không.

Nhưng hôm nay, nguyên một buổi sáng Triệu Khang Nhạc đều ấp úng không chịu để cậu xem điện thoại, chắc hắn đã sớm biết rồi.
Đồng Hoài Cẩn nhận lấy điện thoại, lại hỏi: “Xem hết rồi ư?”
Trình Gia Mục gật đầu, Đồng Hoài Cẩn lại tiếp tục mở một bài khác: “Xem cái này đi, cái này còn đặc sắc hơn.”
Điền Điềm có chút không kiên nhẫn: “Anh Đông, anh trực tiếp nói cho tụi em biết không phải là được rồi sao?”
Thế là Đồng Hoài Cẩn liền thu điện thoại lại, nói: “Không phải là vì tôi sợ năng lực biểu đạt ngôn ngữ của tôi không ổn sao, cái này thì Lý Tử Bồng làm được này.”
Điền Điềm vội vàng nói: “Nhỏ giọng một chút.” Lại dùng đôi mắt to tròn liếc liếc về phía bên kia.
Lý Tử Bồng đang ngồi cách đó không xa, thật ra thì không chỉ có mấy người họ, mà gần như tất cả mọi người đều đang vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn cô nàng.


Lý Tử Bồng không những không hề không vui, mà ngược lại còn rất hưởng thụ giống như tâm trạng đang rất tốt.
Đồng Hoài Cẩn thấp giọng, ‘Chậc chậc’ hai tiếng: “Nếu bà cô này thật sự trở thành thiếu phu nhân của Gia Sang chúng ta, vậy thì sau này Hoắc tổng sẽ phải bận rộn rồi.”
Trình Gia Mục bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Triệu Khang Nhạc thì đang thời khắc chuẩn bị, nếu như Trình Gia Mục muốn bùng nổ, hắn nhất định phải lập tức bưng người rời đi.
Thế nhưng, trông thấy Trình Gia Mục bình tĩnh như vậy, Triệu Khang Nhạc lại càng lo lắng hơn.

Đây không phải là sự yên bình trước giông bão đó chứ?
Đồng Hoài Cẩn nói: “Còn vì sao nữa? Cô chủ này có tính tình thế nào, chúng ta còn chưa thấy hay sao? Đúng là mắc bệnh công chúa, nếu như cô ta thật sự tới công ty, thì có khi toàn bộ nữ nghệ sĩ của Gia Sang đều sẽ bị cô ta ép rời đi.”
Điền Điềm ý tứ sâu xa nhè nhẹ gật đầu nói: “Quý công ty thật loạn.”
Đồng Hoài Cẩn dùng ánh mắt của một lão tiền bối nhìn cô một cái: “Công ty lớn đều không dễ sống, chẳng qua là có nhiều tài nguyên thôi.

Muốn đến Gia Sang không, có anh Đông bảo bọc cô.”
Triệu Khang Nhạc bĩu môi, không dám nói rằng: nếu như Doãn Khang Hòa có ở đây, thì nhất định lão đại sẽ không dám cưa gái thế này.
Điền Điềm: “Thôi đi, nếu như đúng là thiếu phu nhân nhà mấy người đã được định ra, vậy thì em thấy anh Đông cũng sẽ gặp nguy hiểm đó.

Máu ghen của vị kia quá lớn, ai nói là nam thì sẽ an toàn? Anh nhìn thái độ của cô ta đối với tiểu Mục đi, ha ha ha.”
Đồng Hoài Cẩn cũng không tim không phổi mà bật cười.
Triệu Khang Nhạc có chút mong muốn lấy điện thoại ra, gọi Doãn Khang Hòa trở về lôi hai cái kẻ thiếu thông minh này đi, đừng để họ ngày ngày dính lấy Trình Gia Mục! Đáng tiếc, sáng sớm Doãn Khang Hòa đã bị Hoắc tổng gọi điện tới lôi đi, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng.
Trình Gia Mục, Viên Đào Đào, và Triệu Khang Nhạc đều duy trì biểu tình không đổi.
Đồng Hoài Cẩn cười đến chút nữa là chảy nước mắt: “Sao mấy người lại không cười?”
Triệu Khang Nhạc: “…”
Doãn Khang Hòa! Lúc này em rất cần anh đó!
Điền Điềm lập tức thu hồi nụ cười, cô có hơi sợ trò đùa của mình đã đi quá trớn, bèn hỏi Trình Gia Mục: “Tiểu Mục, anh đừng nóng giận, tôi chỉ nói đùa thôi.

Nam nam couple cái gì chứ? Cũng không phải đang nói anh là người đồng tính đâu, đương nhiên cho dù có đúng thì anh cũng sẽ không đi theo một người hung dữ như Hoắc tổng, chúng tôi đều biết.”
Trình Gia Mục: “… Không có gì, không biết tin tức khác mà mọi người nói là cái gì?” Cậu cười cười đáp, dường như không hề để bụng chuyện vừa rồi.

Sự lạnh lùng trong nháy mắt đều biến thành ảo giác: “Trêu chọc tôi nửa ngày mà còn không chịu nói cho tôi biết.”
Đồng Hoài Cẩn nói: “Đúng đúng, suýt nữa thì quên.

Chính là có người đào ra chuyện lúc trước giữa Lý Tử Bồng và Hoắc Dật, nói hình như ngày trước bọn họ đã từng bên nhau.

Nói cái gì mà cho tới giờ, Lý Tử Bồng vẫn luôn là tình nhân bí mật của Hoắc Dật.”
“Hoắc tổng đã ra mắt mấy năm mà không hề có scandal, đều là vì hắn đã có mối quan hệ bền vững với Lý Tử Bồng.


Còn có cái gì mà Hoắc tổng theo đuổi Lý Tử Bồng, tặng hoa rồi tiễn người về biệt thự, nói đến là chắc chắn.”
Cánh tay cầm đũa của Trình Gia Mục khẽ động, nhưng không dễ khiến người ta phát hiện.

Sau đó cậu buông đũa xuống, tựa như lơ đãng hỏi: “Là thật hay giả? Anh Đông, anh ở Gia Sang nhiều năm như vậy, có từng nghe thấy gì không?”
Nếu như nói giữa Hoắc Dật và Lý Tử Bồng có cái gì đó, Trình Gia Mục sẽ không tin.

Dù sao, cậu cũng đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh Lý Tử Bồng lấy lòng Hoắc Dật, nhưng căn bản là đã bị anh ta khinh thường, không buồn để ý đến, hơn nữa lời nói cũng vô cùng khách khí.
Thế nhưng, nếu quả thực ngày trước giữa hai người họ có cái gì, thì đó lại là chuyện khác.

Chẳng lẽ mình lại bị lừa sao? Trình Gia Mục có hơi sợ, nhưng so với sự phẫn nộ lúc biết Tiết Vũ phản bội mình, thì hiện giờ nghĩ lại, cậu dường như đã không còn coi trọng chuyện Tiết Vũ bất nghĩa nữa.

Mà sự thù hận vì biết hắn có tham dự vào âm mưu giết chết mình, đã gần như chiếm cứ toàn bộ.
Thế nhưng đối với Hoắc Dật, cảm giác lại không giống nhau.

Sự đố kị, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc bốc lên, lại bị một cảm giác mang tên ‘tin tưởng’ tạm thời ngăn lại.
Cậu có một loại tin tưởng khó mà hiểu được đối với Hoắc Dật.
Đồng Hoài Cẩn nói: “Tôi cũng không biết nên mới thấy kỳ quái, chẳng lẽ là cô ta đang cố ý lẫn lộn mọi chuyện?”
Điền Điềm lập tức nói: “Có khả năng.”
Đồng Hoài Cẩn lại nói: “Cũng không nhất định, Hoắc tổng vẫn đang ở độ tuổi khí huyết dâng trào nha.”
Nói đến đây, Điền Điềm liền ho khan một tiếng: “Anh Đông, ở đây còn có hai cô gái đó, xin chú ý cách dùng từ.”
Đồng Hoài Cẩn: “Đúng, đúng, Hoắc tổng đang ở độ tuổi có dục vọng lớn nhất.”
Điền Điềm: “…”
Triệu Khang Nhạc: “…”
Đồng Hoài Cẩn: “Mấy người nói xem, hắn có tiền lại còn đẹp trai, làm sao có thể không có bạn gái chứ? Nói không chừng đúng thật là kim ốc tàng kiều, một mực bảo hộ vô cùng tốt.”
Lượng tin tức mà hôm nay tiếp nhận có hơi lớn, Trình Gia Mục biết việc truyền thông đưa tin, nhất là tin tức giải trí thì phần lớn đều là tin đồn thất thiệt.

Tuy nhiên, mấy tấm ảnh kia đều là thật, cậu muốn biết vì sao ngày đó Hoắc Dật lại phải lừa mình? Hắn thân mật với Lý Tử Bồng như vậy, có phải là có hiểu lầm gì rồi không?
Thế nhưng khi về đến chung cư, cũng không thấy bóng dáng Hoắc Dật đâu.

Đến hơn chín giờ tối cậu mới nhận được tin nhắn của Hoắc Dật: “Anh ngủ trước đi, bảo bối.

Em đang có việc nên đêm nay không về được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.