Không Thể Nào Quên

Chương 8




Yến Tây Minh hơi nhướng mày, đôi mắt đen lạnh lùng, hờ hững nhìn tất cả.

Khi bọn họ bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu xuống, câm như hến.

Bầu không khí trong phòng càng trở nên kỳ lạ.

Tuy rằng Yến Tây Minh luôn ở một mình, không quan tâm đến thế giới bên ngoài, nhưng lúc này anh cũng không nhịn được cảm thấy có chút bối rối.

Vẻ mặt anh bình thản, chậm rãi đi về chỗ, kéo ghế ra ngồi xuống.

Lê Niệm ngồi bên cạnh, tuy là mặt cô đang đối diện với sách giáo khoa, nhưng đương nhiên tâm tư của cô không đặt trên đó, hết lần này tới lần khác cô cẩn thận nhìn trộm anh bằng dư quang, không biết vì sao trong mắt cô cảm thấy rất áy náy.

Sau khi cô tiếp tục dùng ánh mắt đó nhìn anh lần thứ mười, Yến Tây Minh không thể nhịn được nữa đặt bút xuống, vẻ mặt vô cảm quay sang nhìn cô: “Rốt cuộc có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi.”

“Ừm…thì là.”

Lê Niệm bị bắt quả tang nên cảm thấy có hơi xấu hổ, cô ấp úng nói: “Thật sự xin lỗi, ngày hôm qua tớ không nên ép cậu cởi khẩu trang, là do tớ không quan tâm đến tâm trạng của cậu.”

Yến Tây Minh:?

Tâm trạng gì của anh chứ?

“Thật ra khuôn mặt không quan trọng lắm đâu.” Cô cố gắng tìm ra những câu nói truyền cảm hứng trên TV: “Vẻ đẹp tâm hồn mới là vẻ đẹp thật sự, hơn nữa lớn lên xấu…không, không, tớ nói lớn lên có khuôn mặt lệch khỏi thẩm mỹ của công chúng thì không thể nói lên được gì cả, cậu nhìn xem Mã Vân, Hoàng Bột, Vương Tư Thông, tuy rằng lớn lên không đẹp nhưng được rất nhiều chị em gọi chồng.”

Sau khi Lê Niệm nhìn thấy khuôn mặt của Yến Tây Minh, đột nhiên cô cảm thấy những muộn phiền trong chuyện tình cảm của mình thì có gì ghê gớm chứ.

Chiến tranh lạnh với Cố Dữ thì sao? Cố Dữ không để tâm tới cô thì có là gì? Yến Tây Minh có khuôn mặt dài như vậy nhưng vẫn mạnh mẽ sống đến tận bây giờ, vì sao cô không thể chứ?

“…”

Tuy rằng cô đang nói tiếng Trung Quốc, nhưng Yến Tây Minh lại chẳng hiểu chữ nào cả: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì vậy?”

“Tớ muốn nói chính là.” Lê Niệm nhìn anh cực kỳ chân thành: “Mặc kệ cậu lớn lên trông ra sao, thì chúng ta mãi mãi là bạn bè.”

“Không cần.” Yến Tây Minh không hề lay chuyển.

“Không sao đâu.” 

Hiện tại Lê Niệm đã không còn bị những lời lạnh nhạt đó làm tổn thương nữa rồi, nhất định là khi anh còn nhỏ, bởi vì khuôn mặt như vậy nên đã bị ức hiếp rất nhiều, từ đó tính cách mới trở nên lãnh đạm vì tự ti, cũng vì vậy hiện tại chỉ có thể đeo khẩu trang để gặp người khác, từ việc anh đỡ giúp cô cây gậy kia thì có thể nhìn ra được anh là loại người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Lê Niệm: “Tớ hiểu mà, nhất định trước đây cậu sống không tốt chút nào.”

“…”

Yến Tây Minh quyết định từ bỏ nói chuyện với cô nàng này, anh cảm thấy bọn họ không hề ở chung một tần số.

Nhất định đã xảy ra việc gì đó.

Anh nhìn thoáng qua những người khác trong lớp, nhưng ai cũng vừa tiếp xúc với ánh mắt của anh thì đều né tránh, Lưu Dương Bình còn phản ứng dữ dội hơn, trực tiếp nằm xuống chơi điện thoại giả vờ chết.

Yến Tây Minh hơi híp mắt, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho hắn: [Có việc gì xảy ra?]

Lưu Dương Bình không trả lời.

Yến Tây Minh: [Cậu không muốn biết đáp án của bài toán cuối cùng ngày hôm qua sao?]

[Cha ơi, con sai rồi.]

Lưu Dương Bình trả lời trong vài giây, đồng thời gửi tới một đường link: [Nguyên nhân chính là ở đây, tự cậu xem đi, tôi nói trước bài viết này không phải do tôi đăng, chỉ là khi tôi đi dạo diễn đàn nên vô tình nhìn thấy, sau đó không biết ai đã truyền cho cả lớp biết…]

Hắn vội vàng biện minh, Yến Tây Minh cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp ấn vào đường link, dòng tiêu đề in đậm đập vào mắt anh.

[Bùm! Lý do thật sự khiến cho nam thần lớp 12A1 không bao giờ tháo khẩu trang! Thì ra là vì mặt cậu ta dài đến như vậy!]

Kèm theo đó là một bức ảnh.

Sau khi Yến Tây Minh nhìn thấy, anh thật sự đã sửng sốt vài giây.

Bài viết này đã có hơn 10.000 bình luận, vẫn luôn được ghim vào trang chủ, mức độ phổ biến cực kỳ cao, hiện tại vẫn liên tục có người bình luận—

[Trời ạ, đây là ai thế? Thật cay mắt quá đi!]

[Đây chính là bạn học Yến Tây Minh đứng hạng nhất khối 12 sao? Trời ơi, tôi còn tưởng rằng cậu ta là trai đẹp, nhưng không ngờ bản thân đoán sai rồi.]

[Ha ha, trai đẹp thì có ai lại đeo khẩu trang chứ? Nếu tôi lớn lên mà đẹp trai thì hận không thể mỗi ngày đều để cho các người xem khuôn mặt tôi đầy đủ mọi góc.]

[Người này thật sự quá xấu rồi đó, cái răng đó của cậu ta vàng tới mức tôi muốn ói, nếu mà xấu thì cứ xấu đi, nhưng tại sao lại không giữ vệ sinh một chút? Nôn mất thôi—]

[Tôi cầu xin các cậu đừng đăng lên nữa! Tôi không muốn cứ mỗi lần đi dạo diễn đàn là lại nhìn thấy hình ảnh buồn nôn này đâu.]



Khi Lê Niệm quay sang nhìn Yến Tây Minh thì phát hiện anh không đọc sách mà là đang lướt điện thoại, không nhịn được tiến sát lại gần một chút, lại một lần nữa nhìn thấy bức ảnh khiến cho cô nghi ngờ cuộc sống kia.

Lê Niệm: “…” Linh hồn lại bị sốc lần hai.

Ánh mắt Yến Tây Minh rất lạnh lẽo, cũng không nói lời nào, không biết là anh đang suy nghĩ gì.

“Cậu đừng xem nữa.” Lê Niệm không nhịn được nói: “Tớ không phải là loại người trông mặt mà hình dong đâu.”

Vẻ mặt Yến Tây Minh vô cảm tắt điện thoại, nói từng chữ: “Đừng nhìn tôi như vậy nữa.”

Ánh mắt Lê Niệm đều là vẻ đồng tình: “Ừ, tớ biết rồi.”

Cậu nói gì cũng đúng hết.

“…”

Đây là lần đầu tiên Yến Tây Minh cảm thấy nghẹn khuất.

Bức ảnh lúc nãy vừa nhìn là biết đã photoshop, vậy mà bọn họ cũng không phân biệt được.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt vô tình dừng lại trên đám người Tô Triết ngồi ở hàng cuối cùng, hắn ta ngồi bắt chéo chân nói chuyện với đám đàn em, lười biếng mỉm cười.

Dường như hắn ta cảm nhận được gì đó, Tô Triết nhìn sang, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Yến Tây Minh, khóe miệng cong lên tràn đầy vẻ khiêu khích.

“…”

Sự thật quá rõ ràng rồi.

Sau khi bức ảnh của Yến Tây Minh lan truyền khắp nơi, ngay lập tức anh từ nam thần lạnh lùng thần biến thành nam sinh đau khổ vì mụn bọc và răng hô.

Số lượng nữ sinh có ấn tượng tốt với anh cũng giảm mạnh, trực tiếp trở về con số 0, ngay cả nữ thần lớp phó học tập mà Tô Triết thích, cũng không còn tìm anh nữa, trên đường trở về cũng không còn ánh mắt nhìn lén nào nữa, tuy rằng Yến Tây Minh cũng chưa từng quan tâm đến những việc này.

Thật ra lúc này Lê Niệm đối xử với anh cũng khác gì lúc đầu, tuy rằng cô thật sự đã bị khuôn mặt của anh dọa sợ, nhưng cô cũng không thể làm gì nữa.

Cái thái độ đó của Yến Tây Minh đã thành công khiến cho cô dẹp luôn chút đồng tình đó.

Người mà cô nên đồng cảm chính là bản thân cô, vì vẫn còn sống sót sau khi ngồi với người này lâu như vậy.



Màn đêm buông xuống.

Trong một phòng KTV tại trung tâm thành phố B.

Cố Dữ lười biếng dựa vào ghế sô pha, ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc, trong màn khói lượn lờ, vẻ mặt của hắn càng thêm xa cách.

Đám Lâm Sướng vẫn đang điên cuồng ca hát, Cố Dữ vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, mắt hai mí lãnh đạm rũ xuống, một chút hứng thú cũng không có.

Chu Tử Duyệt ngồi bên cạnh nhìn lén sắc mặt của hắn, bất cứ ai cũng nhìn ra được, tâm trạng của Cố Dữ không tốt.

“Anh Dự, vẫn còn tức giận sao? Lê Niệm cũng không cố ý mà?” Sau khi Lâm Sướng hát xong, hắn ta mở một lon bia cho hắn: “Thôi nào, uống say đi để giải tỏa muộn phiền, không có việc gì phải tức cả.”

“Cút.” Cố Dữ xua tay đuổi hắn ta đi.

“Đừng mà, anh Dữ, chúng ta cùng nhau hát đi, trò chơi ngày hôm nay chính là để cậu vui hơn, cậu không chơi thì còn gì vui nữa?” Những người khác cũng lên tiếng khuyên bảo.

Cố Dữ không quan tâm.

“Anh Cố Dữ, là do tớ không tốt.” Chu Tử Duyệt tủi thân nói: “Nếu không phải do tớ gửi bức ảnh đó thì cậu và Niệm Niệm cũng sẽ không cãi nhau.”

“…Không liên quan tới cậu.”

Hai vành mắt của cô gái đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cùng với khuôn mặt yếu ớt kia nên lực sát thương lại càng cao hơn.

Cố Dữ hơi cau mày, hắn vươn tay xoa đầu cô ta: “Cậu không gửi thì người khác cũng sẽ làm thôi.”

Sau khi nhận được bức ảnh của Chu Tử Duyệt, rất nhanh đám Tô Triết đã tìm hắn, hỏi tại sao Lê Niệm lại như vậy, thường ngày bọn hắn có quan hệ không tệ, không nghĩ tới vào lúc mấu chốt bạn gái hắn lại kéo chân bọn họ, còn ở trước mặt mọi người muốn đánh bọn họ, Cố Dữ là người có sĩ diện cao, nên hắn thật sự tức giận.

“Anh Cố Dữ…Cậu yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu và Niệm Niệm làm hòa với nhau, dường như em ấy vẫn luôn nghi ngờ quan hệ của chúng ta.” Chu Tử Duyệt vừa nói vừa rơi nước mắt: “Chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ nguyện ý duy trì khoảng cách với cậu, về sau cậu cũng đừng đối xử tốt với tớ như vậy nữa.”

“Đã nói là không liên quan tới cậu rồi mà, khóc cái gì mà khóc.” Cố Dữ bất đắc dĩ phải dỗ: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống như lúc nhỏ, cứ hở chút là khóc thế, đúng là không biết xấu hổ.”

Hắn ném bịch khăn giấy vào người Chu Tử Duyệt: “Lau đi, bẩn muốn chết.”

“Đúng rồi, anh Dữ, cậu đã xem bức ảnh kia chưa?” Lâm Sướng nhớ tới một chuyện có thể sẽ làm Cố Dữ cảm thấy vui hơn, hắn ta cầm điện thoại mở diễn đàn trường lên: “Là khuôn mặt của Yến Tây Minh trên thẻ căn cước, hiện tại vẫn còn đang rất hot trên diễn đàn đó.”

“Sao?” Trong nhất thời Cố Dữ không nhớ ra được Yến Tây Minh là ai, nhưng đến khi nhìn thấy bức ảnh thì hắn mới nhớ ra, thật sự xấu tới mức sặc nước miếng: “Đây chính là khuôn mặt thật sao?”

Lâm Sướng nói: “Đúng vậy, khó trách mỗi ngày cậu ta đều đeo khẩu trang, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.”

“…”

Cố Dữ im lặng nhìn bức ảnh không dám nhìn thẳng kia, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy với Lê Niệm.

Vậy mà hắn lại vì bức ảnh kia mà nghi ngờ Lê Niệm, cho dù trời có sập xuống thì Lê Niệm cũng không thể thích tên này được.

Ngay từ đầu cô cũng đã nói bọn họ chỉ là bạn cùng lớp.

Là do hắn không nghe rõ cô nói chuyện, không chịu tin tưởng cô.

Nghĩ tới đây, Cố Dữ ủ rũ hỏi Lâm Sướng: “Cậu…cậu biết làm cách nào để dỗ nữ sinh không?”

“???” Suýt chút nữa Lâm Sướng đã cắn trúng đầu lưỡi: “Cậu muốn dỗ Lê Niệm sao?”

Cố Dữ nhìn chằm chằm hắn ta không nói lời nào.

Lâm Sướng cũng không hỏi nhiều: “À…Thì cứ hẹn hò rồi mời ăn cơm, tặng chút quà nhỏ gì đó, không phải mấy đứa con gái rất thích như vậy sao?”

Chu Tử Duyệt ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, cô ta cắn môi dưới, đột nhiên lên tiếng nói: “Nhắc tới Yến Tây Minh mới nhớ, gần đây hình như Niệm Niệm rất thân với cậu ta, còn chuyển sang ngồi cùng bàn nữa đó.”

“Ngày hôm qua tớ còn thấy hai cậu ấy nói chuyện rất vui vẻ.”

“Niệm Niệm còn cười rất tươi.”

Vẻ mặt Chu Tử Duyệt lo lắng cho Cố Dữ: “Mấy cậu nói xem, có phải hay không Niệm Niệm đối với Yến Tây Minh là…”

“Không thể nào.” Cố Dữ nói ra ngay: “Với khuôn mặt đó của cậu ta, tới cả quỷ còn thấy chướng mắt.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.