Không Thể Chạm Tới

Chương 24






Ba năm trước...mình đang làm cái gì?
Tần Sở ngây người nhìn điếu thuốc trong tay sắp cháy hết, có chút mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời điểm Cố An Trạch ra đi là giữa hè, hiện tại đã vào đông.

Vậy mà đã tách ra được nửa năm rồi.

Hắn cụp mắt xuống, ấn đầu thuốc vào gạt tàn.

Đã lâu chưa dọn dẹp qua, gạt tàn bày trên ban công đã bám đầy khói bụi cùng mẩu đầu thuốc.

Tần Sở bỗng nhớ đến vụ mình đá ngã cái bàn nhỏ lúc trước, sắc mặt đen lại, ngay sau đó lại hơi nhíu mày có phần phức tạp.

Tết Nguyên Đán ba năm trước, Hứa Tử Mặc từ Anh trở về.

Thật sự là lúc ấy quan hệ giữa hắn và Cố An Trạch đã hòa hoãn đi rất nhiều, tựa như một đôi vợ chồng chính chân chính, hắn sẽ vội vã chạy từ công ty về nhà dùng cơm, cũng sẽ ngủ cùng em ấy.


Nhưng mà có lẽ chỉ mình hắn cảm thấy như vậy, cho dù có chấp nhận đối phương đi chăng nữa, hắn vẫn cứ tàn nhẫn bắt nạt An Trạch, ngay khi người ấy biểu lộ vẻ dáng vẻ thất thần nồng đậm bi thương thì lại vô tình cho người ấy chút hi vọng.

Sau đó nữa lại một lần rồi một lần dập tắt chút hi vọng nhỏ nhoi đó.

Rõ ràng là trò chơi ấu trĩ như vậy, sao mà không thấy chán vậy? Nếu lúc ấy hắn không thích Cố An Trạch, hắn có thể tìm người khác để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Nhưng thực tế thì sao, hắn thậm chí còn có khao khát được tiếp xúc thân mật với An Trạch, sẽ gấp đến không chờ nổi mà lột bỏ quần áo của em ấy.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn cứ không nhịn được ham muốn bắt nạt em ấy.

Cố ý không hôn em ấy, cố ý không làm các bước dạo đầu, cố ý khinh miệt dáng người em ấy...!Nếu không phải nhiều lần thấy mặt sau của em ấy bị thương nghiêm trọng thì đến bôi trơn hắn cũng không thèm dùng.

Cảnh tượng hoan ái hiện lên trong đầu hắn, chỉ là hồi ức thôi vậy mà thân thể hắn lại có phản ứng.

Tần Sở có chút khó chịu châm điếu thuốc, dùng sức hút một hơi mạnh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Là hắn có lỗi với Cố An Trạch.

Có lẽ là do chấp niệm thời niên thiếu với Hứa Tử Mặc vẫn luôn còn đó, hoặc có lẽ xuất phát từ dục vọng muốn khi dễ Cố An Trạch, vào cái ngày sau khi ở cùng với Hứa Tử Mặc trở về đó, hắn gần như lập tức vứt bỏ cái người ở nhà chờ hắn về ăn cơm.

Sau đó hắn đã làm cái gì?
Chỉ mới lần đầu gặp mặt sau khi về nước, hắn liền cùng Hứa Tử Mặc lên giường, cố ý mang theo thân thể đầy dấu hôn về nhà.

Nội quần áo xộc xệch cũng đủ chứng mình đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng hắn lại nhẫn tâm cởi áo ra, muốn em ấy phải tận mắt nhìn thấy những chứng cứ ái muội đó.

Hắn muốn khiến Cố An Trạch lộ ra vẻ ghen tỵ hoặc là tuyệt vọng, lúc trước có lá gan lớn như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách mà thu hút sự chú ý của mình.

Nhưng cuối cùng, con người ấy chỉ biết bày ra một khuôn mặt tái nhợt, môi run rẩy, không làm loạn cũng không khóc lóc, giống như người câm vậy.

Sau đó rõ ràng là đến đi đứng cũng không vững, lại vẫn giống như thường ngày đi bật máy nước nóng cho hắn tắm, giúp hắn lấy áo ngủ cùng khăn lông, thậm chí còn chuẩn bị thuốc mỡ tiêu sưng.

Nhớ đến đây, Tần Sở đau đớn nhắm mắt lại.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện quá khứ, hắn đều muốn cho mình một cái tát thật mạnh, hắn sao có thể nhẫn tâm làm ra những chuyện thế này đối với em ấy chứ?
Sao lại có thể đành lòng làm ra những chuyện này đối với em ấy đây?
Nhưng ba năm trước hắn không chỉ làm như vậy, mà còn bởi do không nhìn thấy được phản ứng khiến hắn thỏa mãn của Cố An Trạch, càng sai hơn là hẹn hò với Hứa Tử Mặc.


Người hắn yêu thời niên thiếu xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, hắn nhanh chóng bị sa vào sự rung động ấy thế nên càng thêm không muốn trở về cái nhà kia nữa.

Thỉnh thoảng nếu có trở về sẽ lập tức nhìn thấy một bàn đầy thức ăn cùng Cố An Trạch vẫn luôn ngồi đó chờ hắn về nhà.

Lúc ấy, đã mắc bệnh trầm cảm sao?
Tần Sở ngơ ngác nhìn nhánh cây đang rung rào rạt bên ngoài cửa sổ, cố muốn nhớ lại một chút dấu hiệu trầm cảm của Cố An Trạch.

Em ấy...làm sao có thể...!
Mỗi lần trở về, Cố An Trạch đều sẽ thận trọng mỉm cười với hắn, sau đó ở nơi hắn không thấy nhìn trộm hắn đến xuất thần.

Ở trên giường cũng sẽ cố làm ra biểu cảm hưởng thụ, cho dù không có một chút khoái cảm nào, cũng sẽ nỗ lực phối hợp với mình...!
Khi đó em ấy đã mắc bệnh trầm cảm rồi sao?
Tần Sở bỗng nhiên phát hiện ra, bản thân mình chưa bao giờ thật sự quan tâm Cố An Trạch.

Hắn không biết công việc của Cố An Trạch, không biết sinh hoạt của em ấy, càng không biết em ấy suy nghĩ điều gì.

Hắn chỉ tự cho mình là đúng rằng sau vài lần ban ân sẽ khiến đối phương cảm động, mà chưa từng thấu hiểu nội tâm của An Trạch.

Điếu thuốc trong tay lại cháy sạch hết, Tần Sở cúi đầu muốn châm điếu nữa, lại phát hiện trong hộp đã không còn.

Từ khi nào đã nghiện thuốc lá đến độ này rồi?
Trước kia hút thuốc ở nhà, tuy rằng Cố An Trạch không dám nói gì, nhưng vẫn sẽ bóng gió quanh co nhắc nhở hắn hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Nếu như hắn chán ghét đối phương, hắn có thể càng hút nhiều hơn để tỏ thái độ chống đối, nhưng thực tế cuối cùng hắn lại chậm rãi cai nghiện thuốc lá, thỉnh thoảng khó chịu lắm mới hút một điếu.

Rời khỏi em ấy, sinh hoạt đã lộn xộn đến mức này rồi sao?
Tần Sở cười khổ, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tập hồ sơ bệnh án kia luôn làm hắn bất an, hắn không dám suy nghĩ sâu xa hơn từng từ ngữ ghi trong đó, chỉ hy vọng có thể mau chóng liên lạc được với Cố An Trạch càng sớm càng tốt.

Đầu óc choáng váng nghĩ đến căn bệnh trầm cảm kia, hắn từ từ để bật lửa xuống.

Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt tiều tụy của người kia vào lần gặp mặt cuối cùng.


Trông giống như đã mất ngủ rất lâu, cả khuôn mặt đều vàng khè như sáp, càng chưa nói đến tinh thần vô lực.

Cho dù là thế thì lần nào về nhà, Cố An Trạch cũng đều làm đồ ăn chờ hắn về như cũ...!
Từ khi nào đã bắt đầu trở nên như vậy?
Tần Sở bỗng nặng nề thở dài một hơi.

Hắn muốn nhớ đến hồi ức mấy năm nay cùng Cố An Trạch, muốn nhớ lại chút ít thời gian vui vẻ của hai người.

Nhưng hắn chỉ có thể nhớ được mỗi lần trở về, dường như đều là Cố An Trạch mỉm cười rơi nước mắt.

Lúc ấy, là trầm cảm...trở nặng lên rồi sao?
Tần Sở ngơ ngác nhìn đầu ngón tay của mình, hoang mang ôm ngực.

Vì sao bây giờ mới thấy đau?
Ba năm cuối, vì sao không hề nhận thấy được em ấy khác thường dù chỉ một chút thôi?
Biết rõ đối phương là người như thế nào, em ấy cái gì cũng không chủ động nói, cái gì cũng sẽ cam chịu không oán trách.

Cứ như vậy còn ỷ vào tình yêu của em ấy đối với mình mà đi bắt nạt em ấy.

Ác đến nỗi cho đến khi em ấy cuộn mình nhỏ giọng khóc nức nở cũng không thể thỏa mãn.

Tay chậm rãi siết chặt thành quyền, móng tay như muốn đâm xuyên qua da thịt, nhưng Tần Sở dường như không cảm thấy đau.

Mím môi nhìn về phía bóng đêm dày đặc.

-
- Hết chương 24-
-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.