Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 7: Bữa tối gia đình là rất quan trọng




Sau khi nói xong câu đó, ông chú kia liền bước lên lầu bỏ mặc tôi còn đang ngơ ngác.

Tôi bắt đầu phân tích tất cả sự việc xảy ra từ khi ông chú này bước vào nhà.

Thứ nhất, ông ta chắc chắn không phải bố tôi...

Tôi không hề giống ông ta một điểm nào cả.

Thứ hai, mối quan hệ giữa hai bố con hờ này không tốt.

Thứ ba, ông chú này... rất " ghê gớm", chỉ vừa nhìn sơ qua thái độ và lời nói thôi đã vạch trần được tôi rồi...

" Chưa đánh trận mà đã sắp thua rồi... làm sao đây".

- Thiên Tuyết, con mau đi tắm rửa rồi ăn cơm!

- Dạ!

Tôi vội vàng leo nhanh lên lầu.

" Tôi phải tắm thật nhanh trước ông ta, sau đó ăn cơm thật nhanh mới được, con người này ít chạm mặt vẫn hơn"

Việc tắm rửa của tôi cực kỳ dễ dàng, chỉ việc tháo mái tóc giả kia xuống sau đó xả nước từ đầu đến chân, vừa xả vừa bôi sữa tắm. Chưa đầy năm phút tôi đã hoàn thành.

Chạy nhanh xuống lầu, lao vào ghế đang chuẩn bị xúc cơm thì mẹ ấp úng nói:

- Con... con... lên... kêu bố xuống ăn cơm đi.

Nhìn ánh mắt tha thiết của mẹ tôi đành phải đầu hàng.

" Ôi chỉ còn thiếu vài giây xúc cơm bưng lên phòng là xong mà..."

Mới vừa từ trên đó chạy xuống thật nhanh giờ lại phải từ từ leo lên. Đến được gần nửa cầu thang thì ông bố dượng này bước xuống. Tôi liền nói:

- Mẹ kêu bố nhanh xuống ăn cơm!

Nói xong thì bước nhanh xuống lầu.

Trên bàn cơm là ba món mặn xào canh, hội tụ đủ cả gia đình một thế hệ, là ước mơ của bao nhiêu người nhưng... đó chỉ là của người ta, hiện tại tôi đang cảm thấy rất áp lực.

Bắt đầu bằng một câu nói.

- Vừa nãy con mới gọi bố là gì?

" Vớ vẩn, gọi bố là bố thôi chứ chẳng lẽ gọi mẹ... khoan đã..."

Ông ta nhìn tôi cười cười:

-Lần đầu tiên con gọi ta là bố đấy!

" Người ta nói xảo quyệt là thấm cả trong máu đúng là không sai nhưng mà ông già đừng xem thường tôi chứ"

- Nếu không thích lần sau con không gọi nữa...

- Ý bố không phải vậy, chỉ hơi ngạc nhiên... Sau bao nhiêu năm con cũng có một chút chấp nhận bố.

Mẹ tôi không nói gì cả nhìn ông ta và tôi cười rạng rỡ.

- Con nghĩ dù có nhiều chuyện xảy ra mà thời gian không thể quay ngược trở lại, tại sao cứ phải để mãi trong lòng.

"Tôi nói chung chung thế này kiểu nào chả trúng... haha"

- Vậy tốt quá còn gì, mẹ rất vui, nào để mẹ gắp thức ăn cho con.

- Không có gì đâu mà mẹ, nhìn mẹ giống như muốn khóc rồi kìa.

Một miếng thịt được đưa vào chén tôi.

- Con thế này bố rất vui!

"Sao ông ta lại đưa ra khuôn mặt nghiêm túc như thế này?"

- Lúc trước có một thời gian con nhìn bố cứ như kẻ thù rồi còn phải điều trị...

Mẹ tôi cắt ngang.

- Anh ăn cái này đi!

Mẹ tôi đưa đôi mắt ẩn ý nhìn ông chú. Ông cười nhẹ.

- Bố biết con không thích bố, nhiều lúc cũng muốn lại gần con hơn nhưng con giống như con nhím, vừa thấy bố lại xù gai.

- Hôm nay thấy con mở lòng với bố, bố rất vui. Mẹ con ngày xưa chính là mối tình đầu của bố. Ước mơ của bố là sống trong một gia đình có mẹ con, dù con không phải là con ruột của bố nhưng bố lại rất yêu gia đình này.

" Thật là, nãy giờ tôi toàn hiểu lầm người khác, bây giờ người ta đã nói thế này thì tôi còn có thể nói gì nữa..."

- Con hiểu rồi ạ!

Dưới bàn mẹ đang cầm chặt tay tôi, tôi đưa mắt trao cho mẹ một cái nhìn an tâm.

Sau đó bữa tối diễn ra êm đềm và hạnh phúc. Điều này rất dễ cho tôi thực hiện công việc tiếp theo.

- Bố... mẹ... con... con lỡ làm mất hai cái thẻ ATM rồi.

- Ngày mai để bố làm lại cho, nếu không con cứ lấy thẻ của bố cũng được, mật khẩu là ngày sinh của mẹ con.

- Con cảm ơn bố, nếu được bố đổi mật khẩu mới cho con luôn nhé, con sợ ai đó nhặt được thẻ rồi có ý đồ xấu.

- Không thành vấn đề mai bố sẽ làm.

Mẹ tôi cũng vào góp vui.

- Nhìn hai bố con như vậy em vui lắm.

Khuôn mặt mẹ rạng rỡ, bố dượng tôi thì cười tươi ôm mẹ vào lòng.

Không biết ngày mai thế nào nhưng cứ sống một cuộc sống hạnh phúc trước mắt đối với tôi là quá đủ.

...

" Bây giờ thăng cấp cho ông chú thành bố rồi, mặc dù tôi thích gọi ba hơn".

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.