Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 26: Ép dầu ép mỡ... ai nỡ ép tôi!




Người ta thường nói khi con người bị rơi vào ức chế sẽ sản sinh ra 1 hormone catecholamine, tác động mạnh mẽ đến hệ thống thần kinh.

Tôi là minh chứng của việc này.. khi bị như thế máu liều sẽ gia tăng.

Để không để thầy phải chờ đợi lâu tôi hiên ngang lên bảng làm bài.

Tất nhiên là tôi đã có chuẩn bị. Khi Nghiêm thái giám đã làm " tổn thương sâu sắc" lòng tin của tôi với cậu ta. Tôi đã dứt khoát xem cậu ta là kẻ thù...

Mà kẻ thù thì phải bị trả giá... Tôi giựt ngay cuốn vở bài tập trong sự ngỡ ngàng của Nghiêm.

Cậu ta đưa tay chụp lại nhưng không kịp, tôi đã vọt luôn lên bảng rồi. Bây giờ cậu ta không thể đánh tôi được... Vừa nãy thầy Sơn có dặn dò rồi.

" Điều này cũng vừa vặn trả thù việc cậu ta làm tôi bẽ mặt đó... Một mũi tên trúng hai đích... Ha ha sảng khoái..."

Nhanh chóng chép hết bài tập trong vở lên bảng rồi suy nghĩ:

"Nếu bây giờ cậu ta mà tố cáo thì dám chắc là sau tiết học tôi sẽ dần cậu ta một trận. Khốn tôi muốn làm giang hồ rồi..."

Có lẽ cậu ta sợ hoặc muốn chuộc lỗi nên từ đầu đến cuối đều im lặng.

" May quá..."

Tiết học trải qua êm đềm khi thầy giáo không gọi ai lên bảng nữa.

Sau đó là giờ ra chơi...

Vừa chào tạm biệt giáo viên xong tôi bay nhanh đến chỗ Nguyệt ngồi. Tên Nghiêm kia cũng đã đi ra ngoài nên tôi không lo.

- Trời ạ, cậu cứ từ từ thôi làm như ăn cướp vậy?

Tôi thật sự rất háo hức tìm hiểu chuyện này mà.

- Ôi mặc kệ... Cậu kể liền đi!

Không thể chịu được cơn điên của tôi Nguyệt liền kể:

- Rồi, rồi...

...

Cậu chuyện này có thể tóm tắt như sau: Tên Nghiêm và tên Quân kia đều là cán bộ lớp, học hành thì giỏi như nhau. Hai người này đều muốn thi vào lớp A. Đều trải qua kỳ thi kia, nhưng vì lớp A là lớp đặc biệt nên việc được chuyển hay không rất khó khi có tới hai người. Nhà trường tiếp tục kỳ thi môn học yếu nhất cho để quyết định ai được nhận vào.

Kết quả không ngờ là bằng điểm nhau, nhà trường muốn tìm cách khác nhưng đột xuất có người muốn chuyển lớp nên giao luôn cho người đó quyết định...

" Vâng, không ai khác chính là tôi..."

Ngày hôm đó bố tôi có đưa danh sách hai người nhưng lúc đó tôi cũng không để ý lắm nên chọn đại một người... Không ngờ lại dẫn đến kết quả hôm nay.

" Hèn gì cậu ta ghét tôi như vậy... Giờ là hết hy vọng quay cóp bài cậu ta rồi..."

- Đúng rồi Thiên Tuyết tớ quên hỏi điều này?

Tôi ngạc nhiên.

- Điều gì, cậu hỏi đi!

- Ừm... Tại sao cậu chuyển lớp vậy?

" Trốn nam chính, đỡ bị hiếp chứ sao..."

Nhưng tôi không thể nói điều này ra được cậu ta sẽ nghĩ tôi bị thần kinh mất.

- À thì tớ cảm thấy gò bó nhiều, không được tự do như các lớp còn lại...

- Ừ cũng đúng... lớp đó cứ như bị cô lập với toàn trường vậy, toàn chỉ tham gia mọi hoạt động trong lớp...

- Ừm... Nên tớ cảm thấy chán.

- À mà cậu học trong lớp đó thành tích như thế nào đứng top mấy?

" Trời ạ... Sao toàn hỏi chuyện tôi không biết thế này..."

- À thì... Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt đâu.

- Nhưng mà...

- À cậu chưa nói cho tớ biết tại sao cậu viết trên bàn mà.

Tôi phải giả bộ lãng sang việc khác hỏi nữa chắc chết.

- À.... Thì...

Khi nói đến đây cô bạn có vẻ trầm ngâm, suy nghĩ thật lâu mới nói ra.

- Là viết thư.

- Hả? Thư gì? Với ai?

- Mối tình đầu của tớ.

" Chả bù với tôi chẳng có thằng nào vắt vai..."

- Kể tớ nghe được không?

- Thôi... Để lần sau đi.

Tôi cảm giác tâm trạng của Nguyệt không được vui, nói chuyện đều đều đôi mắt nhìn xa xăm... Tôi nghĩ nên để cậu ấy một mình thì hơn.

- Vậy thôi... Hì... Tớ về chỗ đây, trưa đi ăn chung nhé hôm nay tớ mời.

- Cảm ơn cậu.

- Không sao, không sao...

Vừa mới đứng lên thì có một cảm giác mãnh liệt cuộn trào dưới bụng.

" Móa... Tôi muốn đi vệ sinh, nãy giờ không để ý thì ra tôi đã nhịn tiểu lâu như vậy".

- À, tớ đi vệ sinh cậu có muốn đi chung không? Cậu không mắc à? Rặn chắc là ra... Ơ...

Đây chỉ là câu nói lịch sự thôi tôi không phải muốn ép người ta đi với mình, chỉ là buột miệng nói ra bởi thói quen ngày xưa cùng nhóm bạn " vô liêm sỉ"...

" Thói quen nói bậy đúng là không dễ bỏ mà..."

- À... Cậu đi một mình đi nhé bây giờ thì chưa nên...

- Ừ. Tớ đi trước đây.

Nói xong chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Vừa ngồi xuống thì nghe tiếng giày xào xạc bên ngoài kèm giọng nói của một đám con gái...

- Tao thấy nó trốn trong này...

- Tụi mày cứ làm đi... Lo gì con nhỏ kia như thỏ đế sẽ không méc đâu...

" Ai da... Giờ này ai còn đi méc nữa trời, đi thưa mới đúng"

Một vài tiếng dậm chân bên ngoài...

Lộp bộp

Két két...

Rồi tiếng đẩy va chạm của đồ kim loại dưới sàn nhà...

Lắng nghe thêm một chút có tiếng thút thít khóc ở phòng bên...

Vừa thấy có thứ gì màu xanh ở phía trên cửa thì...

Ào... Ào... Ào...

Là tiếng nước từ trên đổ xuống.

...

Nước ở đằng dưới thoát ra, nước ở đằng trên ập xuống...

- Con mẹ khốn kiếp đứa nào đổ nước lên người bà vậy hả!!!

Tôi chửi thật to.

Bên ngoài ồn ào giống như đang chạy giặc.

- Hình như sai rồi... Chạy mau tụi mày...

- Chạy đi!

Bộp bộp bộp...

- Đứng lại hết cho bà!

- Đứng lại!

- Mấy con chó đứng lại!

...

Tiếng vang vọng còn mãi trong nhà vệ sinh.

...

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.