Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc

Chương 2: Nhất kiến chung tình - Dẫn rời đi




Sau khi xem xong mấy bộ GV, tóm lại Điền Nghị vẫn không viết H được, đã vậy còn thấy chộn rộn, rục rịch trong người.

Hắn cũng không phải loại người ham muốn dục vọng. Viết vài cuốn sách, mỗi ngày viết xong phần này lại bắt đầu lên ý tưởng cho phần khác, phải vận dụng đầu óc trong thời gian dài rất mệt mỏi, cũng chẳng còn tâm tư suy nghĩ tới những chuyện kia, có thể là do tính cách,khi làm việc gì thì nhất định phải làm tốt việc đó. Trên diễn đàn Tieba hắn lập một cái nick ảo, hóng các bạn gay thảo luận, kể lể chuyện riêng, rồi lấy đó làm làm ý tưởng dựng cốt truyện.

Tiểu thuyết cần cốt truyện, mà cốt truyện lấy từ thực tế mà ra.

Mỗi ngày không phải viết tiểu thuyết thì cũng là nằm lỳ trên giường nghĩ ý tưởng, thế nên không còn tâm tình suy nghĩ chuyện khác nữa.

Hắn thường lăn lộn trên diễn đàn Tieba, vì thế biết được có một gay bar cách nhà hắn không xa lắm nếu lái xe, có không ít người tới đó 419. Hắn cũng từng viết về tình một đêm, hai người gặp mặt như thế nào, nhất kiến chung tình như thế nào, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào tình huống tương tự.

Hôm nay ma xui quỷ khiến lại chạy đến gay bar, còn tự nhủ coi như là mình xâm nhập để trải nghiệm thực tế, nhằm hiểu rõ hơn, sâu hơn về thế giới của gay.

Khi biên tập gọi điện hỏi hắn tại sao đến giờ mà không đăng bài, hắn lại lấy cớ đi họp mặt, nhờ biên tập viết giùm cái tin báo nghỉ phép, để độc giả không cần chờ nữa. Ở trong nhà vệ sinh hắn còn đang nghĩ, vừa nãy trong quán bar không ít người mon men đến gần hắn, thậm chí còn hỏi hắn tìm được đối tác chưa. Tuy hắn chưa tới đây bao giờ nhưng cũng biết đối phương đang ước pháo*.

*hẹn 419

Không diễn tả được thứ cảm xúc này, rất khó xử cũng rất bài xích, từ chối là chuyện đương nhiên.

Từ trước tới giờ hắn luôn giữ mình trong sạch, nếu như dính đến 419 thì cuộc sống vốn yên tĩnh của hắn sẽ bị quấy rầy.

Cha mẹ đã ly hôn từ lâu, biết hắn không thích phụ nữ cũng không ép hắn phải lấy vợ sinh con, bởi vì khu nhà bọn họ từng có một vụ bê bối, người chồng dẫn đàn ông về nhà bị vợ tận mắt trông thấy. Sau đó người vợ không chịu nổi bị lừa dối nhiều năm như vậy, cảm thấy vô cùng dơ bẩn, buồn nôn, không chấp nhận được, lập tức nhảy lầu.

Hắn cũng cảm thấy như vậy, nếu đã không thích thì đừng gây phiền hà cho người khác.

Hai người đàn ông sống nương tựa lẫn nhau, tìm phụ nữ chỉ để nối dõi tông đường, hại người khác thì không nói, còn tự dằn vặt chính mình.

Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa lúc chuẩn bị xóa hết mọi thứ trong đầu rời khỏi quán bar thì cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt người kia, trong tích tắc, tim đập thình thịch.

Người trước mặt mặc áo phông trắng, quần bò, tóc húi cua gọn gàng, lớn lên nam tính khôi ngô, cao xấp xỉ mình, hoàn toàn không giống những người trước đó đòi làm quen, toàn mặc những kiểu quần áo kỳ quái, hoặc là loại yêu nghiệt vô cùng xinh đẹp, lẳng lơ. Mà dường như y cũng đang nhìn hắn, ánh đèn từ bồn rửa tay hắt lên, hắn có thể thấy bóng dáng mình trong đôi mắt người kia, cho đến khi hắn ý thức được bản thân đang nhìn người ta, hắn vội vàng cúi đầu giả vờ rửa tay, chắc là vô ý thôi, Điền Nghị nhủ thầm trong lòng.

Ngón tay của người kia cực kì đẹp. Điền Nghị là người hay để ý những chi tiết nhỏ, vì thế cách hành văn trong tiểu thuyết của hắn rất tinh tế. Văn của hắn chú trọng viết về tay đối phương. Hắn vô cùng thích những người lớn lên có bàn tay đẹp. Lúc này, đôi tay người trước mặt như hút tầm mắt của hắn vào đó, ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, đường nét rõ ràng, không còn từ ngữ nào để diễn tả vẻ đẹp của đôi tay này. Dưới ánh đèn màu cam lại càng trở nên trắng nõn, đầy tinh tế..

Người này, hôm nay tới đây như thể chỉ là để gặp y, Điền Nghị cảm thấy có chút ngọt ngào và kích động trong lòng, còn có một tầng lo lắng mơ hồ. Hắn muốn tiếp cận nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, còn không biết đối phương có bạn hay chưa, hơn nữa không biết có nhìn trúng hắn không.

Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, thật ra đều không biết làm cách nào để mở miệng làm quen.

Âu Khắc không có nhiều bạn bè lắm, y ghét nhất là người dài dòng, thỉnh thoảng nói chuyện làm người ta phải nghẹn họng, lại thường hay làm mặt lạnh, nghĩ gì đều giấu nhẹm đi, loại này bị người ta gọi là muộn tao (*giỏi chịu đựng, không thích bộc lộ cảm xúc, mà khi bộc lộ cảm xúc thì thường làm người khác không hiểu sao lại nghĩ như vậy*). Y không muốn thay đổi, lại càng lười thay đổi. Hiện tại bảo y chủ động tới ước pháo, y không làm được, nhưng nếu không làm thì lại không cam lòng, tối thiểu cũng phải hỏi đối phương có đối tác hay chưa chứ? Nếu chưa, có khi lại có cơ hội.

Hai người đều tập trung nghĩ ngợi xem mở miệng như thế nào, rửa tay sắp tróc cả da....

"Có thể kết bạn không? Lát nữa tôi mời anh uống ly rượu" - Rốt cuộc có người qua đường Giáp* tăm tia Âu Khắc, tiến lên hỏi y.

*người qua đường Giáp: chỉ "diễn viên" phụ, xuất hiện cho có, không phát triển cốt truyện cho những người này

"Cậu ấy, cậu ấy đi cùng tôi" - Nói xong câu này, chẳng những người kia ngẩn ra, Âu Khắc cũng sững sờ. Chính Điền Nghị cũng cảm thấy cực kì quẫn bách, hắn đang làm gì thế này, vô duyên vô cớ phun ra câu nói ấy, giờ lại thấy xấu hổ, trước không nói người kia có hứng thú hay không, nhỡ mà không có hứng thú đã thế lại còn có đối tác rồi thì sao đây?

Âu Khắc thấy đối phương lúng túng đến mức đỏ cả tai, đực mặt ra một lát rồi cũng kịp phản ứng, hóa ra người ta cũng nhắm trúng mình, cho nên mới không kịp nghĩ gì đã bật ra câu nói kia, Âu Khắc đắc ý trong lòng, không nói gì chỉ nhìn vào mắt đối phương, người này trông thật ngây thơ, ý cười hiếm hoi chợt hiện lên.

"Thật ngại quá, tôi có bạn rồi" - Âu Khắc ít khi cười, vừa cười lên đã khiến người qua đường Giáp và Điền Nghị đều ngẩn ngơ.

Sau đó khi Điền Nghị hoàn hồn lại, mới muộn màng thấy khó chịu và lúng túng, hóa ra người ta đã có đối tác rồi, mình lại còn đuổi theo cho mất mặt.

Thực sự là là vứt hết mặt mũi rồi, hận không thể lập tức rời khỏi đây, còn không đợi hắn đứng đó xoắn xuýt xong, thì đột nhiên có bị một bàn tay kéo đi, cúi xuống nhìn một cái liền giật thót, hắn nhận ra đó là tay người kia, giờ phút này không dám ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, không biết là y đang cười vì thấy hắn ngượng ngùng hay thấy hắn ngốc nghếch đây?

Còn có, đôi tay này, không biết là do mới rửa xong chưa hong khô hay y vốn là người có thân nhiệt thấp, nên nó lành lạnh, làm cho toàn bộ tâm tư nôn nóng đều bình tĩnh trở lại.

"Đi thôi..." - Âu Khắc thấy đối phương cúi đầu nhìn tay hai người, liền đoán có lẽ hắn cho rằng mình đã có đối tác khác rồi, vậy cứ trực tiếp chiếm đọat thôi, hiếm khi hai người vừa mắt nhau, chỉ cần đối phương không bị bệnh liệt dương, chắc chắn đêm nay sẽ là đêm tuyệt vời sung sướng vô cùng tận.

Cứ như thế Âu Khắc cao hứng phừng phừng tha lôi con mồi chuẩn bị về nhà.

Chỉ tội nghiệp người qua đường Giáp: Có nhầm không vậy, đôi cẩu nam nam này, rõ ràng biết nhau lại còn giả vờ không quen biết, hại mình mất mặt, có điều chàng trai kia có nụ cười thật bắt mắt, mất mặt cũng xứng đáng.

"Đi đâu vậy?"- Mãi cho đến khi bị nhét vào taxi, Điền Nghị vẫn còn thấy kỳ lạ, người này không biết đã có bạn trai hay chưa, lôi kéo mình đi đâu vậy...Đây là một bước nhảy vọt đó.

"Không phải anh nói anh là bạn trai của tôi sao, vậy tất nhiên là dẫn anh đi thuê phòng rồi".

"Phụt" - Dù tài xế taxi đóng địa bàn làm ăn ở gay bar, kiến thức đối với dân đồng tính luyến ái cũng được coi là sâu rộng, nhưng chưa từng thấy tên nhóc nào mang chuyện "thuê phòng" ra nói lộ liễu như vậy, vừa uống một ngụm trà cho nhuận giọng để đón khách, nghe xong câu nói kia lập tức phun hết ra ngoài. Hai đứa bây lớn lên đều đẹp như vậy, kết quả là... Thật là đáng tiếc.

Thuê, thuê phòng? Có nhanh quá không vậy? Lúc đầu y nói "có bạn" tức là chỉ hắn, Điền Nghị cảm thấy an tâm rồi lại thấp thỏm, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm, hơn nữa nhìn đối phương có vẻ không phải là thụ, cự tuyệt thì không được nữa rồi, nhận lời lại càng không. Thêm nữa là từ chối ở trên xe thì không nể mặt đối phương tí nào, thôi thì đành đợi đến nơi rồi nói sau, không chừng còn có thể kết bạn.

Tài xế xoắn xuýt một lúc sau, cũng thấy ngại, cũng may khách không chê trách gì, bèn hỏi rõ địa chỉ rồi lái xe như bay đến nơi, đương nhiên chỉ là so với bình thường thôi, nếu taxi mà bay được thật thì chắc xong đời rồi.

Đợi sau khi hai người xuống xe, Điền Nghị đứng trước khách sạn, ngẫm nghĩ xem nên từ chối như thế nào cho lịch sự.

"Hình như anh không thích" - Thấy mặt mũi đối phương khó coi, không giống thẹn thùng mà là có vẻ không vui, Âu Khắc hỏi thẳng luôn, hắn dù có thích đến mức nào cũng không muốn ép buộc người khác.

"Không, không, không phải. Tôi chỉ... chỉ là" - "chỉ là" cả nửa ngày vẫn không nói tiếp được.

"Anh yên tâm, tôi là thuần 0, hơn nữa trước giờ tôi chưa từng tìm đàn ông, tối nay đang định tìm, sau đó lại gặp trúng anh, tôi cho rằng anh đồng ý thì mới dẫn anh đến đây, nếu anh không thích thì tôi không ép, sau này vẫn là bạn bè." - Âu Khắc nói những lời này khiến người trước mắt có ấn tượng rất tốt.

"Tôi không phải không đồng ý, chỉ là... không có kinh nghiệm." - Điền Nghị đấu tranh tư tưởng hai lần, cuối cùng vẫn bị thần xui quỷ khiến mà tìm cái cớ sứt sẹo này, tuy rằng đó là sự thật.

Hắn đến bar hoàn toàn không hề nghĩ đến 419, hai người không biết tên nhau cứ thế chạy đến khách sạn, nhưng nếu từ chối lại mơ hồ cảm thấy không đành lòng. Khó giải quyết nhất là cả hai đều không có kinh nghiệm, mặc dù y rất vui vẻ vì hắn là người đàn ông đầu tiên của y, nhưng hai bên đều biết là lần đầu tiên sẽ rất đau, ngộ nhỡ để lại ám ảnh trong lòng...

"Chuyện này anh không cần lo lắng." - Âu Khắc sau khi nắm được tình hình thì trực tiếp kéo hắn xuyên qua sảnh lớn bước vào thang máy, không thèm nghĩ đến những việc khác.

Đứng trong thang máy, trong đầu Điền Nghị chỉ quanh quẩn nghĩ xem chút nữa sẽ làm gì, căn bản đống kiến thức học được sau khi đọc tiểu thuyết, xem GV đều đã trộn thành một mớ hỗn độn rồi. Khi đối phương bấm số tầng 25, Điền Nghị còn nghĩ bản thân còn có thể tìm được đối sách.

Lại không ngờ thang máy lên tầng 25 lại nhanh như vậy, Điền Nghị bước đi trên thảm trải sàn trên hành lang mà cảm giác như đang bay. Quét thẻ từ mở cửa vào phòng, cửa vừa đóng lại, mỗi người lại mang một loại tâm tư khác nhau.

"Tôi đi tắm, anh cứ vào trước đợi một lát, xem TV gì đó." - Tuy rằng trước khi đi đã tắm rồi, nhưng sau khi chạy một vòng trong quán bar, Âu Khắc vẫn quyết định tắm thêm lần nữa.

"Ừ, được rồi." - Điền Nghị nghe đối phương nói đi tắm, mới thực sự ý thức được cái gì đang diễn ra, lại thấp thỏm mong chờ.

Âu Khắc vừa đi vào nhà vệ sinh đã lột trần luôn, bồn tắm rất lớn, hai người tắm chung cũng không thành vấn đề, nhớ lại dáng vẻ đỏ tận mang tai của đối phương, không khỏi muốn trêu chọc hắn một chút, với lại hai người cũng nên giao lưu trước, kiểm tra kích thước của hắn chắc không thành vấn đề chứ?

Sau khi xả đầy nước, đang định gọi hắn vào, đột nhiên nhớ ra còn chưa hỏi tên người ta, hai người cũng không thể gọi nhau "này, này" được. Không nghĩ ra nên xưng hô như thế nào, Âu Khắc bèn thò đầu ra nói "Anh vào đi, chúng ta tắm chung, tranh thủ làm quen chút".  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.