Không Được Bắt Nạt Ta

Chương 4




Hồi ức kết thúc.

Trên cánh tay đột nhiên truyền đến một trận gặm nuốt đau đớn, Quý Hân "Ôi" hét thảm một tiếng.

Cúi đầu nhìn, trên cánh tay vốn trắng noãn hoàn mỹ của mình tự dưng nổi lên một dấu răng đỏ đậm.

"Đau..." Quý Hân nước mắt lưng tròng.

Tại sao cắn cậu rồi! Mới không gặp một thời gian, Âu Dương liền biến thành chó con sao? Không, con chó con không xứng với hình tượng của nam nhân, hẳn là thần khí oai hùng chó săn lớn mới đúng...

"Ai kêu em đột nhiên ngẩn người."

Âu Dương Lê Phàm dáng vẻ đương nhiên, hai đầu ngón tay thon dài còn nhẹ nhàng bóp mũi cậu.

Không có cách nào hô hấp, cậu bị ép há to mồm, thở "Vù vù " như một con cóc xấu xí.

── nam nhân là thiên nga trắng, cậu chính là cóc ghẻ. Không biết sao, ý nghĩ này đột nhiên làm tâm của cậu bị tổn thương.

"Con thỏ nhỏ, cái mũi vốn rất thấp rất to này của em có thể trở nên rất nhỏ rất cao đều là công lao của tôi a, em còn không mau cảm tạ tôi đi."

Thiên tài mới tin hắn đây, mũi của cậu vốn là rất nhỏ rất cao như thế có được hay không, khi lên cao trung còn được nữ sinh mập mạp nguồi bên cạnh khen ngợi qua mà!

Nhưng, người ở dưới mái hiên... Cậu không thể làm gì khác hơn là ủy ủy khuất khuất nói: "Cảm tạ."

"Một điểm thành ý đều không có."

"Tôi rất có thành ý a."

Âm thanh mềm nhũn cố gắng biện giải cho mình, cũng không biết bộ dáng đáng yêu có thể bắt nạt của mình rơi vào trong cặp mắt của con sói xám lớn trước mặt nghiễm nhiên trở thành một món điểm tâm nhỏ thơm mát ngọt ngào vô cùng mỹ vị.

"Có thành ý, liền không chỉ là lời nói, hành động cụ thể đi."

Con mắt lớn của sói sám nheo lại sáng a sáng a sáng a...

Thỏ trắng nhỏ run lập cập, cẩn thận nói: "Muốn, muốn tôi làm cái gì?"

"A..."Sói xám lớn làm bộ suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt cố hết sức, nói: "Nếu tôi đều "chăm sóc" em hơn nửa ngày rồi, em cũng " chăm sóc" tôi một hồi đi."

Chăm sóc?

Thỏ trắng nhỏ ngẩn người, lần thứ hai cẩn thận từng li từng tí một tìm chứng cứ: "Chỉ là chăm sóc?"

"Hừm, chăm sóc tôi như tôi chăm sóc em vậy."

Quý Hân hơi thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại nâng lên đề phòng. Tên Âu Dương Lê Phàm này lại có lòng tốt buông tha cậu như vậy? Cậu luôn có cảm giác như đang có âm mưu gì a.

Quý Hân bán ngồi dậy, đưa tay tìm sữa tắm phía sau lưng nam nhân. Lúc này, cậu mới ý thức được mình vẫn luôn ngồi ở trên đùi của nam nhân. Vừa nghĩ tới hai nam nhân cởi đến trống trơn lấy một tư thế ám muội ngồi trong bồn tắm như vậy, a a, không xong rồi, mặt của cậu sắp nổ tung rồi!

"Con thỏ nhỏ, mặt của em rất nóng nha." Mắt nam nhân nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm cậu.

"Đó là...khí nóng bốc lên!"

Chà chà, ngay cả con thỏ nhỏ ngây thơ đơn thuần đều học sẽ nói láo, thực không có thiên lý a!

Quý Hân từ từ chuyển động thân thể, nỗ lực giải thoát ra từ trong tư thế lúng túng này.

Âu Dương Lê Phàm nheo lại mắt, coi như không nhận ra được, dung túng động tác ngốc của con thỏ nhỏ.

Một thoáng, hai lần, ba lần... Cuối cùng đến phạm vi an toàn... Mới là lạ! Bồn tắm dù có lớn đến mức nào đi chăng nữa, cũng không chịu nổi nam nhân một cặp chân dài ngang qua trong đó a. Quý Hân không thể lui được nữa, cuối cùng vẫn là không thể không quỳ ngồi ở giữa hai cái chân dài của nam nhân, nơm nớp lo sợ.

"Cái kia, cái kia, tôi bắt đầu nha."

Không dám nhìn ánh mắt của nam nhân, cậu kiên quyết chỉ đem tầm mắt tập trung ở dưới cổ, tuyệt đối!

Nam nhân lười biếng ngồi ở trước mặt cậu, khiến cho cậu liên tưởng đến một loại dã thú cớ lớn nào đó, khi động thì là vua của các ngọn núi, khi tĩnh thì lại lười biếng vô hại, toàn thân đều toả ra mê hoặc mĩ lệ mà đòi mạng.

Không không không, cậu mới không bị mê hoặc. Nhiều năm như thế, cậu đã sớm đã miễn dịch với mị lực của nam nhân rồi! Tuy rằng thân thể trước mắt này rất hoàn mĩ, da dẻ là màu đồng cổ tràn ngập khí tức của ánh mặt trời, đường nét của bắp thịt ưu mỹ không khuếch đại, xúc cảm khi sờ lên hay lắm... Thế nhưng, cậu tuyệt đối không có bị mê hoặc nha!

Quý Hân nuốt nước miếng một cái, ép buộc chính mình đem tinh lực tập trung vào chuyện tắm rửa cho nam nhân.

"Cái kia, phiền phức anh xoay qua chỗ khác."

Nhất định là vì lồng ngực của đối phương làm cậu quá ước ao đến tâm thần không yên. Nói chung, chỉ cần không nhìn thấy là tốt rồi, nếu như là phần lưng...

Phần lưng!

Chặt chẽ dán mắt vào tấm lưng dày rộng của nam nhân, cậu một trận sững sờ, sau đó miệng khô lưỡi khô.

Không được, đầu của hắn lại bắt đầu hiện ra hôn mê! Hơi rượu lại nổi lên sao? Nhất định là như vậy không sai, cậu đỡ lấy thành bồn tắm, nhắm mắt lại, đọc thầm: sắc tức là không, không tức là sắc...

"Con thỏ nhỏ, em đang làm cái gì đấy?"

Mỹ thanh mang theo bảy phần lười biếng ba phần nguy hiểm, khiến người ta từ lòng bàn chân bắt đầu mềm yếu vang lên bên tai cậu, cậu mở mắt ra, "Oa oa " gọi lên.

Lúc, lúc nào lại dựa gần như vậy?!

Trên mặt nam nhân hiện lên một nụ cười xấu xa, hại trái tim của cậu nhảy loạn đến mấy lần, môi mỏng gợi cảm mê người ở ngay trước mắt cậu, làm cậu rất muốn cắn xuống...

Chờ phản ứng lại, đã không kịp rồi!

Cậu hoảng sợ mở to mắt, ngay cả lông mi vừa dài vừa dày của nam nhân cậu đều nhìn thấy rất rõ, trên miệng truyền đến cảm xúc mềm mại... Oa oa, vừa nãy phát sinh cái gì? Cậu vội vàng lùi lại, lại bị một bàn tay lớn dùng sức đè lại đầu, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

... Toàn thân đều không có khí lực, nhất định là do tinh khí bị hút đi, nam nhân là yêu quái! Dùng sắc đẹp mê hoặc cậu, để cậu làm ra hành động điên cuồng bình thường tuyệt đối sẽ không làm. Nếu không phải vậy, sao cậu lại có thể động tâm với khuôn mặt đã nhìn thật nhiều năm này? Ô ô, yêu quái sẽ làm hỏng sự trong sạch của cậu a!

Dần dần, ý thức bắt đầu mơ hồ, đại não rơi vào một mảnh trong hỗn độn.

Trong lúc vô tình, cậu đã bị áp đảo ở trên vách bồn tắm lớn. Bàn tay to của nam nhân tùy ý xao động trên người cậu, xoa xoa da thịt non mềm, mang đến từng trận từng trận hỏa khí khiến lòng người run rẩy

Nóng quá! Nóng quá! Thân thể lại như bị nam nhân đốt lên một cây đuốc, nóng đến giống như không còn là mình nữa.

Tay của người đàn ông chậm rãi hướng phía dưới, đi tới vị trí bí ẩn thụt vào kia, kiên định chậm rãi tiến sâu vào.

"Ân a..."

Sống lưng cậu run rẩy, thân thể mỗi một nơi đều trở nên khát vọng mà đau đớn.

Nam nhân buông ra môi của cậu, chuyển sang gặm nhấm phần da thịt non mềm trước ngực cậu. Khi đầu v* bị dùng sức hút, thân thể của cậu như bị một dòng điện bắn vào, làm cho cậu cuồng loạn bất tri bất giác gào lên.

"A a a... Không được! Nơi đó không được!... Van cầu anh... Thả ra... A..."

Cùng với sự tác động của dây thần kinh xấu hổ, lý trí cũng dần dần thức tỉnh.

Ở vị trí khó có thể mở miệng phía sau, tay của nam nhân mở rộng đến hai... Không, tựa hồ là ba ngón tay. đợi cho đến khi cậu ý thức được con số này đại biểu cho cái gì, cậu hận không thể lập tức ngất đi! Theo động tác mở rộng ra vào của nam nhân, từng dòng từng dòng nước ấm áp chui vào rồi lại chui ra, giống như có muôn vàn cái miệng mềm nhẹ liếm láp vách tường non mềm kia, cảm giác tê tê ấy làm cậu điên cuồng gào lên, cũng làm cho cậu càng ngày càng khát vọng sự an ủi kịch liệt hơn!

Âu Dương không thể nhẫn nại được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.