Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 13




Áo vest che lại cảnh xuân, trừ anh ra, ai cũng không được nhìn.

Điểm này Bách Mộ Khắc tuyệt đối ích kỷ.

Ba ngày sau xuống bếp rửa tay nấu canh.

Mặc dù không đến mức không biết bật bếp gas hoặc món xào cũng không biết làm nhưng từ nhỏ anh đã áo đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, không chỉ Dung Dĩ Ân mà ngay cả ông nội bà nội và mẹ anh đều không yên lòng, định trực tiếp phái một đầu bếp nữ có tài nấu nướng từ nhà lớn đến, ngoài giúp việc nhà ra còn truyền dạy mấy món sở trường cho Dung Dĩ Ân, dạ dày của Bách Mộ Khắc không cần phải lo, cũng để mọi người an tâm, coi như nhất cử lưỡng tiện.

"... Cho một chút bột vào, trực tiếp dùng tay lấy như vậy, bột sẽ đều." Dung Dĩ Ân cố gắng học hỏi, lấy một cục bột lớn đang định cán bột thì dì quản gia vội vàng ngăn lại.

"Mợ chủ, nhiều quá, lấy một nửa thôi."

"Dạ." Dung Dĩ Ân cố gắng cán bột thật đều rồi bỏ thịt lên vo lại để bột bọc đều khối thịt.

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, mợ chủ rất có thiên phú!" Dì quản gia nhiệt tình ca ngợi.

Dung Dĩ Ân cười tít mắt, có dì giúp, cô càng có hứng thú học, cũng càng tâm đắc, so với thi đại học còn nghiêm túc hơn. Đang nói chuyện, điện thoại bàn đổ chuông, dì quản gia lau khô tay bắt máy, "Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?"

Dung Dĩ Ân nhìn đồng hồ trên tường, "Chắc là thư ký Kim." Có đôi khi Bách Mộ Khắc tăng ca, thư ký Kim sẽ gọi điện thông báo với cô một tiếng.

"Mợ chủ, là mẹ của mợ gọi đến."

Mẹ kế gọi điện thoại đến?

Đang buồn bực Dung Dĩ Ân liền hồi thần, "Bảo bà ấy chờ con một chút, con rửa tay cái đã." Bước nhanh đến bồn rửa tay, rửa đi bột dính trên tay, đưa tay về phía dì quản gia đón lấy điện thoại, "Cảm ơn, alo, mẹ là con có chuyệ gì không... mẹ ở dưới lầu! Được, được con sẽ xuống ngay, mẹ chờ con một tý."

Sau khi nói với dì giúp việc xong, mặc dù trong bụng rất buồn bực, nhưng Dung Dĩ Ân vẫn vội vàng cầm lấy thẻ từ xuống lầu.

"Mẹ."

Vương Mỹ Nguyệt đang ngửa đầu nhìn cách trang trí của đại sảnh, nghe thấy Dung Dĩ Ân gọi, vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại, "Chậc chậc, phòng này rất mới, vị trí thuận lợi, chắc mắc tiền lắm?" Vẻ mặt hâm mộ.

"Mẹ, lên lầu trước đi. Thang máy ở đây."

Vương Mỹ Nguyệt đi theo Dung Dĩ Ân lên lầu, dọc đường đi không ngừng hỏi thăm giá phòng ở đây, Dung Dĩ Ân luôn cười nhạt nói không biết.

"Ai, Dĩ Ân, con cũng thật là, làm sao mới lấy chồng đã xa lạ với mẹ kế rồi?" Vương Mỹ Nguyệt bất mãn vì hỏi gì cô cũng không biết.

Ai, thật sự cô không biết mà, cô chưa từng hỏi Bách Mộ Khắc những chuyện này, cô là một cô gái truyền thống, chồng ở đâu cô sẽ ở đó, căn nhà có giá trị thì sao? Đây là nhà của Bách Mộ Khắc, chứ đâu phải của cô.

Mẹ kế nói xấu cũng không hẳn là xấu, chính là nịnh hót khiến người khác không đỡ được, ngày thường lại thích giảng đạo đức, cô chỉ hy vọng mẹ kế không nói lung tung trước mặt dì quản gia, nếu không truyền đến nhà lớn thì không tốt.

Vừa vào nhà, Vương Mỹ Nguyệt liên tục than thở, "Wow, nhìn phòng này, Dĩ Ân à, con gả cho một người thật tốt, ở nơi phòng ốc thế này, khó trách con không muốn về nhà thăm mẹ và ba con."

Cô bất đắc dĩ nhắc nhở, "Mẹ, không phải hôm kia cón mới về sao?" Còn đưa tiền sinh hoạt phí nữa.

"Đúng, đúng rồi, hôm kia mới về, xem trí nhớ mẹ nè." Mặt Vương Mỹ Nguyệt không đổi sắc nói.

"Bà chủ, mời uống trà, trà này do đích thân mợ chủ nấu." Dì giúp việc bưng Hồng Trà hôm nay mới nấu ra.

"Ơ, con rể đối xử với con thật tốt, mời cả người ở đến hầu hạ con!"

Giọng điệu của Vương Mỹ Nguyệt làm Dung Dĩ Ân nhăn mày lại, "Mẹ dì ấy không phải người ở, dì ấy do mẹ chồng con mời đến để dạy con nấu ăn, là sư phụ của con, rất nhiều điều con không hiểu đều là dì ấy từ từ dạy con."

Vương Mỹ Nguyệt hậm hực, "Còn không phải cũng đều quét dọn nấu cơm."

Dung Dĩ Ân muốn hôn mê, mày mà dì giúp việc không tức giận, vẫn tươi cười, "Hai người cứ từ từ nói chuyện, trong bếp còn việc, tôi đi xuống làm cho xong."

"Dì, ngại quá đã làm phiền rồi." Dung Dĩ Ân nói xin lỗi.

Vương Mỹ Nguyệt bưng ly trà đứng dậy, đi khắp phòng khách hết sờ cái này lại sờ cái nọ, nghĩ thầm, trong nhà này cái gì cũng quý, bà càng xem càng hưng phấn, cảm thấy mình phát tài rồi. "Mẹ đến đây có chuyện gì không?"

"Nhìn con xem, không có chuyện thì không thể đến thăm con sao? Con đó, mặc dù không phải từ trong bụng mẹ chui ra, nhưng mẹ nuôi con từ nhỏ cũng xem con như con gái mình, không nỡ để con chịu khổ."

Dung Dĩ Ân xém chút nữa bị nghẹn. Theo như những gì mẹ kế nói thì bà thường sai bảo, nô dịch, còn thỉnh thoảng tìm cô gây phiền toái đều là ảo giác của cô sao? Dung Dĩ Ân không khỏi cười khổ.

"Ai, quả nhiên con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi." Vương Mỹ Nguyệt tức giận nói, đặt mông ngồi xuống, tay nghênh ngang đưa đến trước mặt Dung Dĩ Ân, "Lấy ra." Còn có đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì?" Cô không hiểu.

"Đương nhiên là tiền, con ở trong căn nhà như vầy, có người ở để sai, mỗi ngày ăn thơm uống cay, đưa ít tiền cho nhà mẹ đẻ con xài cũng không quá đáng." Vương Mỹ Nguyệt nói như đó là điều đương nhiên.

"Hôm kia con về không phải mới đưa cho mẹ một vạn sao?" Cô kinh ngạc nói.

Vương Mỹ Nguyệt trợn mắt, "Mới một vạn, không phải bây giờ con mua một bộ quần áo cũng đã tưng đây tiền rồi. Con cũng không muốn nhìn thấy cha con ngày ngày mang cái thân thể rách nát kia đi gặp bác sĩ, khách sạn lại chẳng có khách vì thế không có đủ tiền, con nhanh chóng đưa cho mẹ một ít tiền."

"Mẹ, hiện tại con không có đi làm, không thể nào giống như trước mỗi tháng đưa cho mẹ hai vạn." Cho nên, xin ăn mặc tiết kiệm!

Dung Dĩ Ân thầm reo hò trong lòng.

Hơn nữa, trong lòng cô biết rõ, trước kia mỗi tháng bà lấy của cô hai vạn, số tiền đó căn bản không phải lấy ra để chi tiêu cho gia đình mà là bà lấy làm tiền tiêu vặt của bản thân, cô vẫn không nói vì sợ ba biết được sẽ khó chịu. Cô có, nhất định cô sẽ cho vấn đề ở đây là cô không có, chẳng muốn cô ăn trộm ăn cướp?

“Con cũng câu được con rùa vàng rồi, còn phải khổ cực đi làm kiếm tiền sao? Con chỉ cần xin chồng con tiền là được rồi!” Vương Mỹ Nguyệt mặt không đỏ không thở gấp nói.

“Mộ Khắc kiếm được tiền thì đó chính là tiền của anh ấy, hơn nữa công việc của anh ấy rất cực khổ.”

Trông coi công việc kinh doanh của cả một tập đoàn không phải là chỉ ngồi trong phòng máy lạnh không, một quyết định sai lầm sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của công ty, ngộ nhỡ giá cổ phiếu thay đổi, có thể bị cổ đông trách cứ, việc kiếm tiền mỗi ngày Mộ Khắc đều làm việc rất cẩn thận, cũng không phải nhẹ nhàng giống như mẹ kế nghĩ.

Quả thật Mộ Khắc sẽ cho tiền, nhưng họ cũng chỉ cho tiền sinh hoạt phí, bởi vì không muốn phung phí tiền phải cực khổ mới kiếm được, anh là chồng cô, chứ không phải là công cụ kiếm tiền của cô.

“Con là vợ nó, tiền của nó cũng là của con. Con bây giờ thì sao, mình sống dễ chịu là được, không cần quan tâm đến xem nhà mẹ kế sống chết như thế nào đúng không? Ba con đau ốm không có cơm ăn cũng mặc kệ, con còn có lương tâm không?”

Vương Mỹ Nguyệt nói một đống lớn khiến Dung Dĩ Ân chống đỡ không được, “Mẹ, người nói nhỏ thôi được không? Dì vẫn còn ở đây.”

“Tại sao muốn mẹ nói nhỏ? Những điều này đều là thật, mẹ…”

Vì không muốn mẹ kế nói những lời khó nghe, Dung Dĩ Ân đành phải khuất phục, “Được, con đưa là được.” Nặng nề thở ra một hơi, “Nhưng giờ trong tay con không có nhiều tiền, chừng mấy ngàn.”

Vương Mỹ Nguyệt nhếch môi, phất tay một cái, “Con gái ngoan, tính hình kinh tế của mẹ eo hẹp, con cũng biết mấy năm nay khách sạn nợ ngân hàng bao nhiêu tiền, nếu không phải dạng bất đắc dĩ mẹ cũng không đến đây tìm con lấy tiền.”

Dung Dĩ Ân bất đắc dĩ đứng dậy, về phòng lấy ví tiền, mở ra lấy tiền.

“Đừng đếm, đưa hết cho mẹ đi, vừa lúc mẹ có mua con gà ta, để mẹ nấu canh cho ba con tẩm bổ.” Vương Mỹ Nguyệt cầm tiền, nói xong định xoay người rời đi.

Cô kéo tay Vương Mỹ Nguyệt lại, “Mẹ, đây là tiền lúc trước con đi làm còn dư, thật sự không có nhiều lắm, cho nên mẹ dùng tiết kiệm một chút.” Cô chỉ kém chưa cầu xin nữa thôi.

Thoát khỏi sự khống chế của Dung Dĩ Ân, “Con đứa nhỏ này sao lại khiến người ta chán ghét như vậy, chỉ có cho ít tiền thôi mà cũng căn dặn đủ điều như vậy, cũng không nghĩ đến lúc trước mẹ chăm sóc con như thế nào.” Ánh mắt liếc thấy bên trong tủ rượu có một chai mani, cảm thấy đáng yêu,”Chắc rượu này rất ngon, mẹ lấy một chai nếm thử xem sao.

Cũng không đợi Dung Dĩ Ân trả lời mà nhét thẳng vào túi.

Dù sao cũng lấy được tiền rồi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng có chút lợi, Vương Mỹ Nguyệt gọn gàng rời đi, bà mới không thèm ở lại để nghe Dung Dĩ Ân dạy dỗ!

Tiễn mẹ kế về, tâm tình của Dung Dĩ Ân vẫn chưa ngoi lên khỏi đáy cốc.

Một lần là đủ rồi, cô không muốn sẽ có lần thứ hai, nhưng có thể không? Thành thật mà nói, trong lòng cô cũng đã có câu trả lời.

Không, đừng nghĩ đến những chuyện không vui này nữa, cô đang chuẩn bị bữa tối mà, cô muốn vui vẻ, để nấu được những món ăn thật ngon.

Dung Dĩ Ân lấy lại tinh thần đi vào phòng bếp nói xin lỗi với dì quản gia vì mẹ kế không lễ phép, dì ấy thông cảm vỗ vỗ tay cô.

“Không sao, trí nhớ dì không tốt, nghe vào tai phải rồi ra tai trái, chúng ta tiếp tục thôi, nhất định phải ăn thật ngon để thiếu gia ăn vào ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt.”

“Dạ.” Dung Dĩ Ân dùng sức gật đầu, rất muốn khóc, trong lòng cũng rất cảm động.

Sau bữa ăn tối, Bách Mộ Khắc ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu.

Khóe mắt nhìn đến bóng dáng đẹp đẽ trêu chọc sự chú ý của anh, liền liếc, rồi để tài liệu trong tay xuống vì sự chú ý bay đi rồi.

Dung Dĩ Ân ngồi ở trên ghế sofa nhỏ, khuôn mặt suýt nữa dán lên mặt bàn, một lúc lâu cũng không thay đổi tư thế, chăm chú vẽ vẽ viết viết cái gì đó.

Nói đến lại xấu hổ, trừ khi ngủ, khi ăn cơm, trong trí nhớ của anh, khi họ lấy nhau thì ở thời không kia họ chưa từng ở chung như thế này, anh luôn ở thư phòng làm việc cả đêm, cho đến khi mệt mỏi về phòng, về phần những thời gian còn lại cô làm cái gì anh đều không biết.

Thử nghĩ xem, trừ cho cô điều kiện sống không lo ăn không lo mặc, hình như anh chưa từng cho cô cái gì.

Anh chưa bao giờ biết Dung Dĩ Ân lại dính người như vậy, hơn nữa còn biết làm nũng, cô bám người nhưng không khiến người khác khó chịu, không dây dưa ồn ào, mà thích giống như bây giờ, ở chung phòng với anh, thật giống như chỉ cần hô hấp chung bầu không khí với anh cô sẽ rất vui vẻ, cũng không biết đây là cái logic gì?

Bách Mộ Khắc không có thói quen gần gũi với người khác, dù sao cũng vẫn duy trì khoảng cách an toàn, nhưng mấy ngày nay gần gũi với Dung Dĩ Ân, khoảng cách an toàn trong quá khứ, hơn nữa còn sống rất tốt, tất cả đều nhờ vào Dung Dĩ Ân, mỗi ngày ôm một phút càng làm họ gần nhau hơn.

Nói đến lại buồn cười, có đôi khi anh lại thấy không quen khi không nhìn thấy cô.

Không ngăn cản được sự quấy nhiễu của bóng dáng cô, anh bỏ tài liệu xuống, im hơi lặng tiếng đi về phía cô.

“Cả buổi tối em đều nghiêm túc, đang làm cái gì vậy?”

Mắt đen cười cười, “Sửa lại sách dạy nấu ăn của em!” Cô viết lại phương pháp dạy nấu ăn của dì, để sau này dễ dàng tìm đọc, “Sau đó cùng bạn bè chia sẻ sự tiến bộ của em.” Cô sắp xếp lại những bức ảnh nấu ăn trên bìa sách, rồi sẽ tiến hành trao đổi kinh nghiệm sống với bạn bè.

Bách Mộ Khắc ôm cô, mắt liếc qua màn hình máy vi tính, liền nhíu mày, “Em đang đọc comment sao?”

“Ừ.”

Anh nhìn xem trang cá nhân của cô, sau khi cưới cô học nấu ăn, thành quả đều chụp lại post lên mạng, dưới tấm ảnh còn cả một đống lời nhắn, điều làm anh khó chịu là nam nhiều hơn nữ, hơn nữa còn hăng hái comment, rất hiền tuệ, thật là một người lợi hại, tài nấu nướng rất tốt, thật muốn ăn… Ăn toàn bộ.

Trong đó có một tin nhắn khiến Bách Mộ Khắc cảm thấy muốn bệnh.

Bảo bối Dĩ Ân đói bụng, đút cho tôi ăn đi.

Bảo bối? Bà xã của Bách Mộ Khắc có thể để người đàn ông tùy tiện gọi là bảo bối sao? Cái gì đút cho tôi ăn, đút cho cậu nước thiu thì được. Bách Mộ Khắc hậm hực nghĩ.

Quả nhiên Dung Dĩ Ân comment lại: Đút cái đầu của cậu ấy, nếu đút chỉ đút cho ông xã thân ái của tôi, tôi chỉ có thể đút cho cậu @@@, khà khà.

Thấy cô comment vậy, Bách Mộ Khắc cảm thấy rất thoải mái. Không sai, phải đút cho cậu ta @@@.

Ông xã thân ái… Anh thích xưng hô này.

“Bạn của em đúng là nhiều.”

“Không tồi, họ đều là bạn em.”

“Thì ra là bạn học, tình cảm thật tốt.”

“Đúng vậy.” Không hề nghi ngờ gì, cô tiếp tục xem tình trạng gần đây của những người bạn khác, comment, trao đổi với mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.