Không Biết Vị

Chương 4




Phòng Chu Dục Cảnh ngay cạnh phòng Đoàn Hạc Thừa, nhận được sự đồng ý của Đoàn Hạc Thừa, về phòng tìm hộp thuốc, tự mình khử trùng băng bó.

Sống trong loại hoàn cảnh này, không tránh khỏi luôn bị vết thương lớn nhỏ, đơn giản xử lý vết thương đương nhiên không đáng kể, Đoàn Hạc Thừa cực kì ghét mùi máu tươi, vết thương xước da của Chu Dục Cảnh không nặng, vẫn đắp một lớp thuốc bột rất dày, phòng ngừa máu chảy ra băng vải.

Xong xuôi, định đứng lên ra ngoài, phát hiện Đoàn Hạc Thừa cởi áo khoác, chẳng biết đứng ở cửa từ lúc, rũ mắt nhìn cậu.

Chu Dục Cảnh vội vàng thả ống tay áo xuống đứng dậy: “Anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa bước dài đi vào phòng, bố cục căn phòng này không khác gì hắn, trên người Chu Dục Cảnh toàn mùi thuốc không dám bước lên.

Đến tận khi Đoàn Hạc Thừa ngồi trên sofa nói với cậu: “Lại đây.”

Lúc này Chu Dục Cảnh mới nghe lời đi qua.

Khuỷu tay tùy ý đặt trên thành sofa, đuôi mắt nhỏ dài của Đoàn Hạc Thừa tự nhiên nâng lên, trong con ngươi đen láy mang theo sương lạnh: “Đã hứa gì với tôi.”

Chu Dục Cảnh rũ mắt: “Là em nóng nảy.”

Đoàn Hạc Thừa nâng tay phải lên ôm lấy eo nhỏ của Chu Dục Cảnh kéo về phía trước, hỏi cậu: “Phạm sai lầm, phải làm sao.”

Chu Dục Cảnh vô thức muốn quỳ xuống xin trừng phạt, cổ tay đã bị Đoàn Hạc Thừa túm lấy, nghe hắn lười nhác mở miệng: “Cởi quần áo.”

Chu Dục Cảnh nghe lời, cởi sạch quần áo, chỉ còn một đoạn băng vải quấn trên cánh tay bị thương, Đoàn Hạc Thừa đặt cậu lên hai chân mình. Chống đầu, ngón tay dài nhỏ trắng nõn đùa nghịch đầu v* trước ngực Chu Dục Cảnh, đến khi dần trở nên cứng ngắc, mới đổi sáng đầu khác.

Chu Dục Cảnh sụp đổ vật kia dần dần bắt đầu đứng thẳng, khe mông cũng bị Đoàn Hạc Thừa tách hai chân mà mở rộng ra.

Cậu khó chịu, lại không dám mở miệng, chỉ có thể rầu rĩ rên rỉ, muốn kẹp hai chân ngăn nước ở âm hành chảy ra ngoài.

đầu v* trước ngực đã sớm bị kích thích mềm ngứa không chịu nổi, Đoàn Hạc Thừa bỏ tay chống đầu xuống, vòng cánh tay bị thương của Chu Dục Cảnh lên cổ mình, nhướng mày nhìn cậu.

Chu Dục Cảnh hiểu ý hắn, vành tai đỏ lên, quỳ lên sofa, đưa đầu v* đứng thẳng của mình đến bên miệng hắn: “Mời… Mời anh Cửu…”

“Bốp” một tiếng vang giòn, bàn tay không chút lưu tình đánh lên mông cậu, lúc rút về lướt qua khe thịt mẫn cảm, kích thích toàn thân Chu Dục Cảnh run rẩy.

Chu Dục Cảnh vội vàng đổi giọng, đưa sát vào miệng hắn: “Anh Cửu… Ăn… đầu v* của em.”

Đoàn Hạc Thừa hài lòng, ngậm hạt châu cậu đưa tới, cắn mút liếm láp, ngón tay khớp xương rõ ràng cũng không rảnh, vuốt ve đồ chơi giữa hai chân Chu Dục Cảnh, để nó chảy ra càng nhiều chất lỏng.

Chu Dục Cảnh ghé vào bên tai hắn nhẫn nhịn mà hừ hừ, giống như cún con không được thỏa mãn.

Môi lưỡi Đoàn Hạc Thừa rời khỏi ngực cậu, nheo đôi mắt đào hoa đuôi dài, đầu lưỡi liếm qua môi mỏng mang theo nước bọt của Chu Dục Cảnh, khàn khàn nói: “Em không cần, đương nhiên tôi sẽ không cho.”

Chu Dục Cảnh bên hắn nhiều năm như vậy đương nhiên biết hắn có ý gì, huyệt sau bị ngón tay dính nhiều dâm dịch moi móc quấy đảo, điểm mẫn cảm nhô lên càng không ngừng bị cào.

Cậu hừ ra tiếng, kẹp chặt ngón tay tùy ý làm bậy trong người, đối mắt với Đoàn Hạc Thừa: “Muốn… Muốn anh Cửu…”

Đoàn Hạc Thừa buông đồ chơi cứng rắn dính nước ra, ôm cổ Chu Dục Cảnh, đáy mắt mang theo một tia mị hoặc hoàn toàn tương xứng với khuôn mặt này: “Muốn cái gì.”

Chu Dục Cảnh kinh ngạc nhìn nhìn hắn, giống như bị câu mất hồn, vô thức nuốt nước bọt, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Em có thể hôn anh không?”

“Có thể.”

Nghe hắn đồng ý, Chu Dục Cảnh cẩn thận từng li từng tí hôn môi Đoàn Hạc Thừa như chuồn chuồn lướt nước, vừa định rời đi, sau gáy bị giữ chặt tiếp đó một đầu lưỡi trơn ướt bá đạo chui vào khoang miệng cậu, liếm láp từng ngóc ngách.

Chu Dục Cảnh cảm nhân được đồ dưới quần tây từ từ to lên, mở khóa quần hắn, dùng thân dưới trần trụi ma sát vật to lớn nóng hổi. Đột nhiên cảm giác trống rỗng đánh úp, ngón tay thon dài chui ra khỏi huyệt sau. Cậu hiểu ý Đoàn Hạc Thừa ý tứ, mở rộng huyệt nhỏ phía sau chủ động cọ lên quy đầu no đầy, chậm rãi ngồi xuống.

Đi vào hoàn toàn, hai người cùng thở dốc thỏa mãn.

Chu Dục Cảnh hơi vặn vẹo eo theo tay trên mông, lúc đầu tư thế này còn khiến cậu thấy xấu hổ, nhưng lâu dần, chỉ muốn ra sức phải làm cho Đoàn Hạc Thừa dễ chịu, cậu thích nhìn dáng vẻ thỏa mãn của Đoàn Hạc Thừa, xương quai xanh nổi lên hợp với cái cổ dài gợi cảm, hơi giương cằm dưới hoàn mĩ lên, môi mỏng hé mở, hơi thở ẩm ướt thổi lên mặt, khiến Chu Dục Cảnh càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhất thời quên cử động.

Đoàn Hạc Thừa kẹp mông thịt của cậu, đuôi  mày nhếch lên: “Nhanh lên.”

“Vâng, Anh Cửu…”

Nhận được mệnh lệnh, huyệt sau chặt chẽ cắn lấy dương v*t thô to, eo cử động nhanh hơn nhiều, cây gậy nhạt màu trước người run run rẩy rẩy rỉ nước, rất tình sắc.

Đoàn Hạc Thừa lần nữa ôm lấy cổ cậu, đè bên miệng mình, hiếm khi nở nụ cười: “Biến thành lẳng lơ rồi.”

Chu Dục Cảnh bị hắn nói vậy nháy toàn thân đỏ thấu, chưa kịp xấu hổ, vật to lớn trong cơ thể chợt bắt đầu đâm rút, một tay cậu đặt lên người Đoàn Hạc Thừa, cái tay kia từ đầu đến cuối không đặt xuống.

Khoái cảm dữ dội kích thích eo cậu như nhũn ra, Đoàn Hạc Thừa lần nữa ngậm lấy viên thịt ngon miệng trước ngực cậu, trong miệng kèm theo tiếng nước kiều diễm, nói với cậu: “Ôm chặt.”

Tựa như đợi lời này rất lâu, cuối cùng Chu Dục Cảnh nâng hai tay lên vòng lấy cánh tay hắn, bật ra tiếng rên rỉ dồn dập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.