Khinh Thủy Dao

Chương 15: Bất diệc nhạc hồ




Diêu Ái cười nói: “Không gả ra ngoài, để sư phụ ta nuôi ta cả đời, hắn hẳn cũng đồng ý.” Tiểu Xuân oán oán nhìn nàng: “Ngươi không lấy chồng, hắn không lấy vợ, không phải là muốn khóc chết một đống nam nữ.” Nói xong, thân thủ niết mặt nàng, “Lên trời khó được nhéo các ngươi hai cái tuấn thiên hạ, sao lại để lãng phí.”

Diêu Ái cười né tránh: “Dù sao người khác có hay không khóc chết, cũng không phải chuyện của ta, đúng không?”

Tiểu Xuân hít một tiếng: “Các ngươi hai người thật thật đều là người quyết tâm, lại đều hơn người bộ dáng tốt.”

——————————————————–

Từ Biện Châu nhận được thư gửi đến, mới qua ba ngày, Diêu Ái không ngờ thu được một phong thơ. Tính tính thời gian, lá thư của nàng cũng còn đang tại nửa đường, đương nhiên không có khả năng nàng nhận được hồi âm. Nhưng lá thư kia vẫn từ Biện Châu gửi đến.

Diêu Ái mở thư ra đọc, trong lòng lại ấm áp. Nguyên lại Tư Mã bọn họ chờ không kịp mười ngày nửa tháng qua lại một phong thư, vài người thương lượng quyết định, cách ba ngày gửi một phong, như vậy song song thông tín, mỗi lần cách ba ngày có thể gửi thu được thư, không cảm thấy quá mức vất vả chờ thư. Diêu Ái tự nhiên cao hứng.

Mấy ngày trước đây văn chương giấy bút còn ở trên án chưa thu dọn, Diêu Ái chạy đi, lấy lá cây yếu nhất trong hồ nước trong tiểu viện, cẩn thận mang về. Lá cây xanh biếc, nàng nhẹ tay, nước theo chiếc lá chạy đến nghiên mực. Nàng khoát khoát tay áo, tay trái vén tay áo lên, chậm rãi mài mực. Nàng thật lâu chưa làm việc này, hiện tại lại cảm thấy giai đoạn chuẩn bị đề bút thật vui vẻ, hoài ẩn ẩn nhảy nhót ý chờ mong.

Nhưng khi nàng ngồi vào chỗ, đặt bút trước giấy, lại chống má, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc. Mười mấy năm đi qua, Thư phủ không bảo dưỡng nước sơn cửa sổ đã có chút sờn, ngoài cửa sổ cỏ dại mọc tràn lan, cũng có một chút phong tình. Hồ bên ngoài, chiếc thuyền nhỏ nàng cùng sư phụ trước khi xuất môn quả nhiên đã trôi đến giữ hồ, trên thuyền còn có một con chim đậu đến. Nàng không khỏi cười, nhìn cái gì đều vui mừng. Giống như khi còn bé, sư phụ cấp nàng viết công khóa, nàng cũng chấp bút như vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, nghĩ viết chút gì cho thỏa đáng. Sau đó lẳng lặng nhìn nhìn, rõ ràng đêm đêm xem ngày ngày xem, nhìn Thư phủ trăm nghìn lần, làm cho nàng thấy rất nhiều thứ bình thường trước nay đều không để ý. Sau đó cảm thấy cái gì cũng tân kỳ.

Diêu Ái giống như lúc trước viết công khóa viết viết: “Hôm nay, tâm tình tốt, nhà của ta giữa hồ có con chim đậu trên thuyền nhỏ…” Một phen miêu tả sắc vũ, sau đó kết bút, “Cũng không biết loại chim nào.” Diêu Ái trộm thè lưỡi, không biết như vậy có thể rất hỗn hay không, sau đó lấy thêm tờ giấy, “Hôm qua gặp được Tiểu Xuân, người này phi thường thú vị… Nàng ở Lạc Hoa lâu, muốn là các ngươi đến kinh thành chơi, ta có thể đưa các ngươi đến chơi, xem một chiếc khăn của nàng bị xe nghiền qua… Bất quá ta từ cửa sau đến, các ngươi muốn từ cửa trước đến cũng không phải không được, nhưng phải tự chuẩn bị tốt ngân lượng…”

Cho nên hai tháng sau, Tư Mã một đám hưng trí bừng bừng đi vào kinh thành, Diêu Ái dẫn vào phòng của Tiểu Xuân ở Lạc Hoa lâu, nhìn góc phố sầm uất, một tiểu lâu hai tầng được trang hoàng tinh xảo, giăng đèn kết hoa, một đám oanh oanh yến yến muôn hồng nghìn tía đối bên đường cười quyến rũ.

Tư Mã Thiếu Nghệ lăng lăng trước mười thước nhìn chăm chú một lát, mặt toát mồ hôi nói: “Chỗ bằng hữu ngươi, chúng ta vẫn là về sau lại đến đi.”

Diêu Ái buồn cười nói: “Nhưng ta đã nói cho Tiểu Xuân là có bằng hữu muốn tới nga, các ngươi không đi Tiểu Xuân hội khóc nga.”

Sử Khinh Hầu mở chiết phiến (quạt), một bộ khí phái công tử phong lưu, khoanh tay nói: “Bất quá là thanh lâu mà thôi, đi đi đi, nhất định phải đi, xem ta mê các nàng đều **.”

Tiểu Vân sắc mặt đã muốn đỏ, vụng trộm kéo kéo ống tay áo Diêu Ái, đáng thương hề hề lắc đầu.

“Ngươi a, ngươi nha đầu kia xấu lắm.” “Ba” Diêu Ái bị Chương Hồng gõ một cái trên đầu.

Diêu Ái ôm đầu vẫn cười: “Hồng tỷ tỷ, lần này ta một chữ cùng không nói dối.”

“Tiểu Ái nhi ngươi gạt người còn cần nói dối sao?” Một thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu vang lên, mang theo một trận gió thơm. Bọn Tư Mã quay đầu, liền thấy một nữ tử không lớn hơn bọn hắn bao nhiêu nhẹ lay động quạt tròn, khẽ mỉm cười, như tỷ tỷ bình thường nhà bên, đến gần có chút choáng váng, ẩn ẩn thản nhiên e lệ.

Một đoàn nhìn Lạc Hoa lâu chỉ biết thân phận Tiểu Xuân, nguyên bản nghĩ cũng giống đám oanh oanh yến yến nữ tử quyến rũ diễm lệ, vì thế nhìn Tiểu Xuân giống nữ nhi nhà bên bộ dáng đều ngẩn ngơ.

“Tiểu Xuân ~” Diêu Ái cười đáp. “Xem ra bọn họ không dám đi vào nhà ngươi.”

Tiểu Xuân che miệng cười khẽ: “Bọn họ xem thanh lâu kỹ viện không giống Trương Mạch lần trước dọa chạy đi, đã là không sai. Chẳng lẽ còn đi theo ngươi hồ nháo bất thành?”

Diêu Ái không phục nói: “Ta bất quá là đi cửa sau mà thôi, làm sao hồ nháo.”

“Nhưng ngươi mỗi lần chiếm phòng của ta chiếm người của ta, chưa đưa một văn tiền, ma ma ngầm nhưng thật mất hứng.”

Diêu Ái da mặt dày sau cười mỉa nói: “Tiểu Xuân ngươi cao hứng là có thể.”

Tiểu Xuân phe phẩy quạt tròn, ngẫm lại gật gật đầu: “Này đúng là.”

———————————————————

“Ngươi bào bối đồ đệ kia là một chuyện, lễ bộ Vương đại nhân lại tìm cơ hội nhắc tới ba lượt, nhiều lần đều bị Hoàng Thượng lấy một câu ‘về sau lại bàn’ đè ép xuống… Ngươi nói, việc này có tính liền hiểu rõ như vậy?” Lý Hựu Đa ngồi trước bàn đại nhân của hắn, gác một chân, lắc lư lắc lư, trên mặt đều nhíu mày chính sắc thập phần nghiêm túc.

Thư Khinh Thủy thản nhiên nói: “Hắn chính là muốn đè ép xuống, cũng không có từ chối.”

Lý Hựu Đa nói: “Nếu y muốn việc này thành, đáp ứng xuống là được, nếu không muốn, cần gì phải kéo?” Nói xong che miệng, bị đại nhân nhà mình làm hỏng rồi , cứ “y” lại “y” như vậy đi nghị luận là đại bất kính a.

Thư Khinh Thủy liếc mắt nhìn hắn nói: “Nếu ngươi hôm nay muốn ăn hoa quả, nhưng mỗi khi ngươi muốn cắn, người nhà ngươi đều muốn hay không đều đại ầm ỹ một trận, ngươi làm như thế nào?”

“Cùng lắm thì hôm nay không ăn.” Lý Hựu Đa đáp, sau đó yên lặng nói, “Diêu Ái nhà ngươi ở trong mắt hoàng đế chỉ giá trị một trái cây a…”

“Chẳng qua tung tin vịt trái cây này sau khi ăn có thể kéo dài tuổi thọ, thậm chí trường sinh bất lão. Ngươi khả năng bỏ xuống?”

Lý Hựu Đa càng yên lặng nói: “Quả thật không thể nào bỏ được.” Thư Khinh Thủy phê duyệt một phần công văn, đem các tấu chương sang một bên, nói chuyện khác: “Động tĩnh bên kia ngươi tra được gì?”

Lý Hự Đa bất đắc dĩ nói: “Không nghĩ trước kia thành lập mạng lưới tình báo, ở các bộ xếp chút người. Mạng lưới ta quan hệ lại rộng, đều cũng chỉ là một chút mặt ngoài khách sáo, muốn theo miệng bọn chúng khai thác thật không dễ.” Lý Hựu Đa đột nhiên thần bí nói: “Trong quan trường có tin đồn ẩn, trong triều đinh có vô thấu đáo danh phủ bộ, chuyên dò hỏi mật báo. Nếu có thể tìm một người tiến vào đó mua chuộc, mọi việc cóp thể dễ dàng hơn. Tổng so với ta người ngoài nghề, như ruồi bọ không đầu chui vào lưới.”

Thư Khinh Thủy gật gật đầu: “Vậy ngươi đi tìm đi. Phí mua chuộc nhớ yến ẩm xã giao.”

Lý Hựu Đa suy sụt: “Thật là ngươi sao?”

Thư Khinh Thủy nhẹ nhàng cười, chưa đáp lại. Lý Hựu Đa cũng biết biện pháp có chút kỳ lạ ngươi si nói mộng, “tin đồn” “Vô thấu đáo danh”, hắn ngay cả người thường thám thính đều không được, sao suy nghĩ đến nhóm người này. “Tuy rằng chuyện đó tiến độ còn không có, bất quá tin tức loạn thất bát tao trong khoảng thời gian này nghe được rất nhiều.”

“Nói nghe chút.”

Lý Hựu Đa xem bốn phía, sau đó nói nhỏ: “Ta xem Tống Văn Thư điều nhiệm kia được một tin tức không xác định, khi hắn nhậm chức Hán Ô Huyện thừa, hắn lập tức triệu mười mấy lưu dân dũng mãnh. Kinh đề ra nghi vấn biết được, huyện Hoa Hoàn cách ba mươi dặm có nạn đói náo loạn, ngay cả Huyện thừa đều bị giết.”

Thư Khinh Thủy nghe vậy nhíu mày. Lý Hựu Đa lại nói: “Hắn vốn định phái người điều tra, nhưng lại đúng dịp nhận được mệnh lệnh điều nhiệm, chỉ phải thu thập hành trang cấp tốc đến kinh thành. Đến vị tiền nhiệm trước, hắn cũng quy củ đem việc này thông báo. Sau mấy ngày, nhận được đại nhân hồi ngôn nói đã phái người điều tra qua, Hoa Hoàn hết thảy đều bình thường, cho là vài lưu dân kia làm việc gì ác tháo chạy, cố lấy cớ này né tránh hiềm nghi. Tống Văn Thư nguyên đi Hán Ô tiền nhiệm trước, cùng ta có quan hệ cá nhân, cho nên khi ta với hắn ngồi uống rượu, cười hỏi gần đây có việc gì dị thường, hắn liền nhịn không được nói cho ta. Tuy rằng hắn cũng hiểu được, Hoa Hoán nếu thực sự phát sinh bạo loạn, cũng không có khả năng một chút tin tức cũng không truyền ra. Quả thật, nếu nói bịa đặt sinh sự có vẻ có khả năng.” Lý Hựu Đa ”hắc hắc” cười hai tiếng, “Ngươi coi chuyện xưa nghe xong, ta cũng hiểu được việc này có khả năng là tin đồn.”

Thư Khinh Thủy lúc này đã mở miệng, theo dõi hắn nói: “Nếu phía trên có người động thủ che giấu tin tức, ngươi nói xem sẽ thế nào?”

Lý Hựu Đa nghe vậy giật mình, đột nhiên cảm thấy đáng sợ: “Nhưng phong tỏa tin tức bạo động, có khả năng thành cái gì?”

Thư Khinh Thủy nói: “Ngươi nên hỏi ‘nghĩ muốn cái gì’.” Hắn thản nhiên nói, “Đó là một lý do, một địa phương, dễ dàng khống chế một ít bạo dân, hoặc che dấu một nguyên nhân, chịu tội một ít, nhất là kết quả nơi đó…” Lý Hựu Đa nghe được cả người phát lạnh, Thư Khinh Thủy nói liên hệ nghe như thế nào giống một âm mưu, mà bọn họ những người này xử sự tầm thường, chút không biết?

Thư Khinh Thủy cười nói: “Ngươi cũng biết ta lần này vì sao lại trở về trước thời gian cách chức, trước tiên phục chức?”

Lý Hựu Đa trực giác hỏi: “Vì sao?” Chẳng lẽ không đúng là chơi đã, thông cảm hắn lúc này đang nước sôi lửa bỏng, khó có hảo tâm thay hắn?

Thư Khinh Thủy rũ mắt nhìn văn thư tiếp theo, nhấc bút phê duyệt nói: “Bởi vì, có người không muốn ta hồi kinh.”

Lý Hựu Đa trừng mắt to, giương miệng vẻ mặt ngốc dạng.

Thư Khinh Thủy mắt cũng không nâng, lại nói: “Cho nên ta đến xem, rốt cuộc là ai, vì cái gì, muốn ta ba tháng tạm thời cách chức.”

Dụng tâm hiểm ác a, Lý Hựu Đa trong lòng thầm mắng, người kia thật sự là dụng tâm hiểm ác a. Nhất định là địch nhân của hắn tưởng mệt chết hắn, hạ âm mưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.