Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 30: Khuất nhục




Ngày hôm ấy mưa như trút nước, sơn thể của Cổ Phong nham có chút dốc xuống, đất đá đều bị trôi cuộn đi, đường lên núi đã không thể thông hành được nữa. Quân đội của hai vị hoàng tử trú đóng ở dưới chân núi, mà đại đội nhân mã lại vô pháp lên núi, chỉ có thể phái một nhóm người chậm rãi dọn dẹp sơn đạo. Về phần tìm kiếm Tiêu Sơ Lâu, cũng chỉ có thể dựa vào các tinh anh có võ công cao cường phân tán đi tìm mà thôi.

Đầu hạ, khí trời dần dần ấm áp hơn, giao mùa là lúc dễ dàng sinh bệnh nhất.

Huyền Lăng Quá khoác một kiện áo choàng thật dày, từ từ đi về phía Ương Bích hồ.

Buổi sớm tinh mơ, sắc trời còn chưa sáng hẳn, gió nhè nhẹ thổi khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng, sương trắng bên hồ dần dần hóa thành những giọt sương sớm trong suốt. Bốn phía tĩnh lặng, Huyền Lăng Quá cũng không có mang theo thị vệ, chỉ có một thiếp thân thái giám cầm đèn ***g theo phía sau y.

Những làn gió sớm phả vào mặt có điểm mát lạnh, Huyền Lăng Quá khẽ khép lại áo choàng trên người.

Tiểu Lục Tử thấy thế liền hạ thấp người nói: “Bên hồ rét lạnh, thân thể điện hạ quý giá, không bằng kêu người mang tới một kiện cừu bào nữa nhé?”

“Không cần đâu.” Huyền Lăng Quá lắc đầu, đôi môi khẽ nhếch.

Tiểu Lục Tử còn muốn khuyên bảo, bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy trong hành lang gấp khúc phía trước hiện lên một thân ảnh cao to, thoắt cái biến sắc, thấp giọng hấp tấp nói: “Điện hạ, Đại điện hạ ở phía trước, có hay không…”

Sắc mặt Huyền Lăng Quá thoáng cứng đờ, vô thức muốn xoay người ly khai, rời khỏi người kia, càng xa càng tốt.

Lúc này, người nọ hiển nhiên đã thấy y, nhất thời nhanh chân bước về phía này.

Huyền Lăng Quá đang tính xoay người, tay chân lại cứng đờ ngay tại chỗ, mắt thấy nam nhân kia càng chạy càng gần, làm y muốn tiến cũng không được, muốn lui cũng không xong.

Một trận cuồng phong bỗng nhiên thổi tới, khiến mái tóc đen nhánh của y bị cuốn tung lên, y bào dính sát vào người, trông càng có vẻ gầy yếu đơn bạc, dường như nếu gió thổi mạnh hơn một chút thôi, sẽ cuốn luôn y đi mất.

Huyền Lăng Huy xa xa thấy y, đầu tiên là vui vẻ, sau đó mi đầu nhíu nhíu lại, bước nhanh tới.

Tiểu Lục Tử âm thầm cắn răng bước lên phía trước chắn đường hắn, khom người thỉnh an. Đối phương cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ, một chưởng đẩy ra, bước vài bước liền tiến đến trước mặt Huyền Lăng Quá.

Huyền Lăng Quá rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Bái kiến Đại hoàng huynh.”

Huyền Lăng Huy thấy sắc mặt y tái nhợt, thần sắc nhất thời trầm xuống, một mặt cởi xuống áo choàng bằng gấm trên người mình khoác cho đối phương, một mặt khiển trách Tiểu Lục Tử: “Mới sáng sớm còn mang theo chủ tử ngươi ra đây làm gì, ăn mặc ít như vậy, nếu bị phong hàn ngươi có gánh nổi không?!”

Tiểu Lục Tử sợ hãi quỳ xuống thỉnh tội.

Huyền Lăng Quá nhíu nhíu mi, vội la lên: “Là ta muốn ra ngoài, hoàng huynh chớ nên trách tội hắn.”

Huyền Lăng Huy thấy y vì một tên nô tài mà chống đối mình, cũng không hờn giận, cánh tay dài vươn ra, gắt gao nắm lấy tay đối phương, đem người kéo vào trong lòng, phất tay ý bảo thị vệ phía sau đều lui ra.

Tiểu Lục Tử kinh hồn bạt vía, rất sợ chủ tử nhà mình chịu phải ủy khuất gì đó, nhưng vừa liếc mắt liền thấy bọn thị vệ kia đang nhìn mình chằm hằm, đành phải không tình nguyện mà lùi ra xa.

Huyền Lăng Quá bị kéo vào lòng đầu tiên là cả kinh, sau đó vô thức giãy dụa, nhưng sức mạnh của đối phương vẫn hơn mình, đôi bàn tay kia nhiệt lực kinh người, như thiết cô (vòng sắt) mà siết cả người y, làm y không thể động đậy được.

Huyền Lăng Huy hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng cằm y lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt có chút hoảng loạn cùng nổi giận, chậm rãi hỏi: “Trời còn chưa sáng, không ở cung điện của mình hảo hảo nghỉ ngơi, lại chuẩn bị muốn đi đâu a, tam đệ?”

Huyền Lăng Quá bị hàn ý trong lời này làm cho rùng mình một cái, nhớ tới mục đích của mình, nhất thời cứng đờ, trong miệng ậm ừ nói không ra lời.

Thấy dáng vẻ y miễn cưỡng, lửa giận của Huyền Lăng Huy càng dâng lên, nheo lại con ngươi, cười lạnh nói: “Qua Ương Bích hồ không xa chính là Minh Hi điện của Nhị hoàng đệ, ngươi là đi tìm y, đúng không?”

Trong lòng Huyền Lăng Quá chợt trầm xuống, nhưng không nói lời nào, cũng xem như là thừa nhận.

Quả nhiên là thế!

Huyền Lăng Huy nghẹn một hơi ở ngực, không chỗ phát tiết, bất tri bất giác lực đạo trong tay càng lúc càng lớn, mãi đến khi đối phương nhịn không được mà kêu đau, mới giật mình, thả lỏng lực một chút, nhưng cũng không chịu buông tha y.

“Hừ! Tốt, tốt lắm, sau khi y từ Cổ Phong nham trở về, ngươi liền mỗi ngày mượn cớ chạy sang đó…”

Huyền Lăng Quá nhịn không được, biện giải nói: “Nhị hoàng huynh thụ thương rất nặng, đương nhiên ta phải tới thăm.”

“Nga? Thương của ta so với y cũng không nhẹ, ngươi hình như cũng chưa từng chủ động qua thăm ta!”

Huyền Lăng Quá nghẹn lời, cánh tay bị người nọ siết đến đau nhức, cũng không dám có chút động tác nào.

Sắc mặt Huyền Lăng Huy càng ngày càng âm trầm, trong đôi mắt đen bắt đầu dấy lên lòng đố kị, đột nhiên một tay nắm lấy y, kéo về phía giả sơn.

Cả người Huyền Lăng Quá chấn động, khủng hoảng to lớn cùng với bất kham chôn sâu dưới đáy lòng đã lấp đầy ký ức y, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Huyền Lăng Huy đâu cho y cơ hội, bàn tay to nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của y đặt lên giả sơn, tay còn lại hung hăng nắm lấy gương mặt của đối phương, dường như phát cuồng mà cúi xuống chà đạp bờ môi kia.

Trong đầu Huyền Lăng Quá oanh một tiếng, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, gò má tái nhợt bất giác ửng đỏ lên, hai tay không thể phản kháng được, chỉ có thể dùng hai chân loạn đá.

Dáng vẻ nhu nhược như vậy càng kích thích dục hỏa của Đại hoàng tử, hắn buông một tay ra, liền tìm tòi xuống dưới hạ thân Huyền Lăng Quá…

“Đại hoàng huynh… Cầu ngươi dừng tay… Cầu ngươi…”

Y biết mẫu thân của mình bất quá cũng chỉ là một cung nữ, nhưng đã mất từ sớm, vô luận là thế lực hay là sủng ái của phụ hoàng của y so với đối phương đều giống như là một trời một vực, căn bản vô pháp phản kháng người nam nhân này!

Nhưng mà nam nhân đê tiện này còn ngại không đủ, cư nhiên đem bí mật tối kỵ nhất mà y đã chôn sâu dưới đáy lòng ra uy hiếp y, buộc y đi vào khuôn khổ!

Y còn nhớ rõ, cái ngày mà Huyền Lăng Huy vạch trần cảm tình bất luân của y dành cho Nhị hoàng huynh, y cảm thấy thật sự tuyệt vọng, chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện.

Y không dám tưởng tượng, nếu Nhị hoàng huynh phát hiện ra tâm tư xấu xa dơ bẩn này của y, sẽ đối với y căm hận chán ghét đến nhường nào.

Nếu không như vậy, nếu không như vậy…

Bi ai trong lòng như hồng thủy cuốn lấy tâm y, cơ hồ nước mắt đều chảy ròng xuống, khuất nhục cùng tu sỉ (nhục nhã) đè ép khiến y không thở nổi, dường như giờ khắc này chỉ có chết mới là biện pháp tốt nhất.

Hai gò má đột nhiên có chút ươn ướt, khiến Huyền Lăng Y đang chìm đắm trong lược đoạt (chiếm đoạt) thoáng thanh tỉnh một chút.

Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt còn mang theo lệ ngân của Huyền Lăng Quá, trong lòng dường như bị đâm một nhát, vừa yêu thương vừa tức giận, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng buông lỏng đối phương.

Huyền Lăng Quá vừa được tự do, lập tức lui lại vài bước, tay vịn vào giả sơn, dường như chỉ có làm vậy mới có thể chống đỡ nổi chính mình, có một điểm gì đó để dựa vào.

Huyền Lăng Huy thấy vậy, thần sắc càng thêm lạnh.

Hắn vươn tay kéo lấy vạt áo đối phương, lại nghe Huyền Lăng Quá gầm nhẹ một tiếng “Đừng”, mạnh lui lại, đụng vào giả sơn, tựa hồ là sợ hãi hắn tới cực điểm.

Tay thoáng cứng ngắc giữa không trung, cũng giống như thần tình cứng ngắc của hắn.

“Ngươi tưởng ta muốn lắm sao?!”

Huyền Lăng Huy nhịn xuống cơn giận, vươn tay giúp y buộc lại vạt áo choàng đang mở rộng, sau đó liền lui về.

“Đa tạ đại hoàng huynh…” Huyền Lăng Quá vội vàng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt, “Nếu như đại hoàng huynh không còn chuyện gì nữa, xin thứ cho Lăng Quá được cáo lui trước.” Y cúi thấp đầu xuống, giọng nói có chút khàn khàn, nói xong rất sợ đối phương sẽ đổi ý, cũng không chờ hắn mở miệng, liền vội vàng ly khai giả sơn, dường như nếu còn nán lại ở đây một khắc thôi cũng không chịu được.

Huyền Lăng Huy sững sờ nhìn bóng lưng đơn bạc của y chậm rãi biến mất ở trước mắt, bàn tay vẫn còn vươn ra dừng giữa cơn gió lạnh, đầu ngón tay từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo.

Thất thần chỉ trong chốc lát, một nụ cười thế tại tất đắc (đắc ý, nghĩ rằng mình thắng chắc) chậm rãi hiện lên.

Lăng Quá, cho dù là ngươi, hay là giang sơn này, chung quy cũng sẽ là của ta!

Huyền Lăng Diệu, ngươi bất quá cũng chỉ là tiện chủng của một con tiện tỳ mà thôi, sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng tranh với ta!

.

Sắc trời đã dần dần sáng, nắng sớm mềm nhẹ rọi trên mặt hồ, những búp sen màu phấn hồng tô điểm thêm cho lá sen màu bích lục, lá xanh theo gió mà trở mình gợn sóng, thủy quang lấp lánh.

Thế nhưng hết thảy những mỹ cảnh này lại không có người thưởng thức, Huyền Lăng Quá đi qua Ương Bích hồ, hai mắt hắn thất thần, hơi có chút đờ đẫn, bỗng nhiên hắn đưa tay che miệng lại, kịch liệt ho khan, kiềm nén không cho tiếng ho khan phát ra quá lớn, cơ hồ ho đến khom cả lưng xuống.

Tiểu Lục Tử dẫn đường ở phía trước, thở cũng không dám thở, gấp đến độ xoay mòng mòng.

Ho khan một hồi, Huyền Lăng Quá đứng thẳng dậy, nhìn hắn một cái, lắc đầu, ý bảo cứ tiếp tục đi.

Tiểu Lục Tử thở dài: “Điện hạ, người… Thân thể quan trọng hơn.”

Huyền Lăng Quá trầm mặc, nói: “Trong lòng ta hiểu rõ, đi thôi.”

Ánh mặt trời cao to hùng vĩ khiến Minh Hi điện như được phủ một lớp hào quang nhu hòa.

Từ khi Nhị hoàng tử từ Cổ Phong nham trở về bị thụ thương, thị vệ canh giữ ở tiền điện nhiều hơn gấp đôi so với trước, ngày đêm luân phiên, nghiêm mật mà bảo hộ cho vị thiên hoàng hậu duệ này.

Trong lòng Huyền Lăng Quá biết Nhị hoàng huynh đang nhận được ân sủng của phụ hoàng cao cao tại thượng kia, hắn rất hâm mộ, cũng rất hân úy (vui vẻ yên tâm), ngày ấy biết được Nhị hoàng huynh bị trọng thương, hắn hầu như hàng đêm không thể ngủ được, lo lắng sợ hãi, nhưng sức lực của hắn thật sự quá mức nhỏ yếu, căn bản không thể giúp người nọ làm chuyện gì cả.

Thậm chí, bởi vì mình mà đại hoàng huynh càng thêm chán ghét y, hận không thể chém một đao cho thống khoái.

Huyền Lăng Quá nắm chặt tay, lại buông ra, thoáng chỉnh lại y phục một chút, mới chậm bước vào trong điện.

Cửa sổ khắc hoa văn mở rộng, ngoài cửa sổ có một nhánh cây luồn vào trong, lá cây xanh nhạt, tô điểm cho những cánh hoa đào đang nở rộ.

Hai tấm rèm châu lóng la lóng lánh được hai miếng phỉ thúy lục bích câu ở trên cột trụ đỏ, phía sau lộ ra một thư trác to được làm bằng đàn mộc. Trên bàn có một cái giá nến, ngọn nến vốn thô to nay đã cháy sạch, chỉ còn một nửa, hỏa quang yếu ớt gần như muốn lụi tàn, rõ ràng là đã được thắp sáng hết một đêm.

Khi hắn đi vào thư phòng của Nhị hoàng huynh là lúc, thấy người nọ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế thái sư (dạng giống ghế bành), trên tay cầm bút, hình như đang vẽ cái gì đó.

Huyền Lăng Diệu tựa hồ vẽ rất chậm, họa một đường cũng phải đắn đo hơn nửa ngày. Cạnh bàn là một chồng chiết tử (sổ sách), tách trà để cạnh bên, từ lâu đã nguội lạnh, chưa hề được uống qua.

Huyền Lăng Quá từ xa xa thoáng nhìn thấy thủy mặc (mực nước) của bức tranh đậm nhạt mơ hồ, phác họa bóng dáng của một người nam tử.

Nam tử này mi nhãn anh khí, trong tay cầm một thanh trường kiếm, phía sau là núi xanh trùng điệp, thiên địa mênh mông.

Trên bức tranh không có lạc khoản (tựa đề), Huyền Lăng Diệu ngưng mắt nhìn thân ảnh kia một lát, thần sắc có chút phức tạp, muốn đề từ, nhưng ngơ ngẩn cả ngày cũng không hạ bút được.

Huyền Lăng Quá nhìn ra người trong bức họa là ai, trong lòng có hơi chua xót, ho nhẹ một tiếng.

Huyền Lăng Diệu giương mắt thấy người, ánh mắt nhu hòa xuống, đạm nhiên nói: “Tam đệ, ngươi đã tới rồi.”

Bỗng nhiên, ánh mắt y dừng lại trên áo choàng khoác trên người Huyền Lăng Quá, nhãn thần nhất thời lạnh xuống.

Huyền Lăng Quá chú ý tới ánh mắt của đối phương, trong lòng trăm mối ngổn ngang, cả người mất tự nhiên hẳn lên, vừa nghĩ tới khi nãy ở Ương Bích hồ chịu khuất nhục, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng xanh xao hơn.

May mà nhị hoàng huynh chỉ nhìn lướt qua, liền dời mắt đi chỗ khác, cũng không hỏi gì cả, Huyền Lăng Quá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Huyền Lăng Diệu thấy đôi tay của hắn đã đông lạnh đến trắng bệch, thở dài, nhìn hắn trách cứ một chút, lập tức gọi người đem noãn lô dự phòng tới, tiện tay đóng lại cửa sổ đang mở rộng.

Lửa than ở trong noãn lô lục giác hừng hực cháy, đại điện thanh lãnh rốt cuộc cũng dần dần ấm lên.

Huyền Lăng Diệu lại cầm một tiểu lô dùng vải nhung bọc lại, nhét vào tay Huyền Lăng Quá, lúc này bàn tay hắn mới được hâm nóng.

“Nhị hoàng huynh, ngươi…” Huyền Lăng Quá liếc nhìn ánh nến đã cháy sạch, lại quay đầu dừng trên khuôn mặt hốc hác của đối phương, lo lắng nói, “Cả đêm chưa ngủ sao? Ngực ngươi trúng tên còn chưa khỏi hẳn, thái y có nói phải nghỉ ngơi nhiều, bằng không sẽ thành bệnh căn, ngươi như thế nào không thương thân thể chính mình.”

Huyền Lăng Diệu lắc đầu: “Mấy ngày nay công việc bề bộn, hôm qua cùng Bắc Đường tướng quân và Địch thái phó thương nghị tới hơn nửa đêm, buổi tối chỉ nằm được chốc lát, thật sự không ngủ được, mới đứng dậy mà thôi.” Trong lòng y cười khổ, cũng vô pháp nói cho đối phương, rằng trong lòng mình là vì nhớ thương cái người vẫn còn sinh tử bất minh kia, căn bản không thể ngủ được.

Vừa nói, y vừa buông bút, đem bức họa thổi thổi một chút, cẩn thận cuộn lại, bỏ vào trong một cái hộp gỗ cũ kỹ.

Huyền Lăng Quá rốt cuộc nhịn không được nói: “Nhị hoàng huynh, Sở Khiếu kia, cho tới nay vẫn chưa có tin tức gì, e rằng đã… Ngươi không nên vì hắn mà thương tâm…”

“Câm miệng!” Huyền Lăng Diệu mạnh đứng lên, đụng vào chiết tử trên bàn, cả chồng nhất thời đổ xuống.

Thấy thần tình kinh ngạc của Huyền Lăng Quá, y mới ý thức được mình hơi quá lời, đưa tay xoa xoa thái dương, ngữ khí nhu hòa lại, đạm nhiên nói: “Bản lĩnh của Sở Khiếu không nhỏ, sẽ không có việc gì. Huống hồ hắn đã nhiều lần cứu ta và ngươi, ngươi cũng không nên… Phỏng đoán như vậy.”

Huyền Lăng Quá mấp máy môi, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Là Lăng Quá sai, ta chỉ lo lắng thân thể của Hoàng huynh…”

Huyền Lăng Diệu nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai thon gầy của hắn.

Tay trái bỗng nhiên bị cầm lấy, Huyền Lăng Diệu ngẩn ra: “Lăng Quá?”

Huyền Lăng Quá càng nắm càng chặt, mi đầu nhăn lại, hắn lại mở lòng bàn tay của đối phương ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương kia, đầu ngón tay khẽ run.

“Nhị ca, tay ngươi…”

Huyền Lăng Diệu bình tĩnh nói: “Chỉ là không thể dùng lực mà thôi, dù sao cũng không phải là tay phải, không sao.”

“Thế nhưng…”

“Thái y nói qua, hảo hảo điều dưỡng, sau này có thể khôi phục.” Huyền Lăng Diệu rút tay về, vẻ mặt cũng không quá để ý.

Huyền Lăng Quá biết lời này rõ ràng chỉ là trấn an mà thôi, thế nhưng vẫn nhịn không được mà trong lòng chua xót khổ sở, chính mình chỉ có thể vĩnh viễn nhìn Nhị ca thụ thương, hảo tổn sức lực, vĩnh viễn không thể làm chuyện gì đó cho y được, vĩnh viễn đều là dáng vẻ gầy yếu như thế này, thậm chí, còn để Nhị ca an ủi chính mình!

Hắn rất rất chán ghét chính mình, chán ghét tính tình mình nhu nhược, càng chán ghét thân thể thiên xuyên bách khổng (*) của mình.

(*) nghìn xuyên trăm thủng. Ý bạn ấy là thân thể bị hỏng, bị bệnh ý

Huyền Lăng Diệu nhìn thần sắc của hắn, âm thầm thở dài, dời trọng tâm câu chuyện, nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Huyền Lăng Quá rất nhanh thu lại thần tình, trả lời: “Mấy ngày nay hoàng huynh dưỡng thương, trong triều có người tấu, muốn đem việc tế thiên tế tổ sớm ngày quyết định, thế nhưng phụ hoàng vẫn nán lại không quyết, đến giờ vẫn chưa định đoạt.”

Mỗi lần nói đến việc triều chính, Huyền Lăng Diệu lại nổi lên thần tình ôn hòa, y tiện tay nâng chén trà lên uống một hơi, để đề thần (làm tinh thần phấn chấn hơn), thế nhưng nhãn thần nhất thời lại trở nên lạnh thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.