Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 15: Chương 14






14
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm trước Tết âm lịch năm đó, Hình Qua Vũ đến nhà tù Đông Giao làm việc, bị tù nhân bạo động, đánh gãy tay trái.

Lúc biết tin tôi còn chọc cậu ta, nói đây là quả báo cho những năm tháng lừa tiền bị cáo, nhưng trong tiếng rên rỉ đau đớn, tôi vẫn xách giỏ trái cây đến bệnh viện thăm cậu ta.

Kể từ khi trò chuyện trong phòng tắm hơi, tôi và cậu ta đã trở nên hợp ý nhau.

Giữa chúng tôi hầu như không có bất kỳ sở thích chung nào: cậu ta thích phụ nữ, tôi thích đàn ông; cậu ta là luật sư hình sự, còn tôi là một doanh nhân; khoảng cách về sở thích này cho phép chúng tôi mở lòng với nhau nhiều nhất có thể.

Cậu ta kể cho tôi nghe về một nữ công tố viên cậu ta yêu thầm, cậu ta thậm chí còn ly hôn vì người phụ nữ đó, bao nhiêu lần cậu ta giật lại phạm nhân từ tay cô ấy, và người cậu ta yêu đã phỉ nhổ cậu ta như thế nào; Cậu ta thường vừa uống rượu vừa tâm sự về tình cảm của mình đến bật khóc, nói tình yêu của cậu ta với nữ công tố viên đó cũng tuyệt vọng như Đường Duệ và tôi.

( trong một phiên tòa thì công tố viên và luật sư sẽ đấu nhau á =)) Công tố sẽ buộc tội bị cáo còn luật sư sẽ biện hộ cho bị cáo đó)
Lúc đến bệnh viện thăm Hình Qua Vũ, tôi kể chuyện Đường Duệ cho cậu ta nghe như thường lệ, ai oán như một người vợ bị bỏ rơi.

Cậu ta vừa sai sử tô bóc chuối tiêu vừa liếc mắt nhìn tôi: "Anh chỉ dám nói trước mặt tôi, tôi thấy tác phong làm việc mọi ngày của anh cũng hung hăng lắm mà, sao vừa gặp Đường Duệ đã xìu không dậy nổi vậy?"
Tôi tức giận đưa cho cậu ta quả chuối đã lột: "Con mẹ nó, cậu mới là xìu không dậy nổi đó! Đó là Đường Duệ đấy biết chưa hả!"
"Hầu như mọi thằng đàn ông theo đuổi ai cũng không thể thoát khỏi tám chữ, vừa đấm vừa xoa, quấn mãi không tha." Hình Qua Vũ đắc thắng cắn quả chuối, "Tôi nghĩ Đường Duệ cũng để ý anh mà, anh chỉ cần cho cậu ấy một chút gạo nấu thành cơm, ỡm ờ một chút là đi theo anh thôi......"
Tôi lập tức xấu hổ, tay cũng khựng lại.


Hình Qua Vũ sửng sốt trong giây lát, một lúc sau mới nói:" Không thể nào? Không, ngài Cao à? Anh anh anh...!Anh thực sự đã...?"
" Ừm...." Tôi ngại ngùng gật đầu.

Hình Qua Vũ tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy thì tại sao...!tại sao Đường Duệ vẫn..." Do dự hồi lâu, cậu ta đột nhiên nhìn tôi đầy thương hại, "Anh Cao, anh "không được" phải không?"
"Má!" Tôi ném vỏ chuối vào cậu ta, "Miệng chó không phun ngà voi được mà." Nghe cậu ta nói, suy nghĩ của tôi chợt bay về đêm mùa hè đó, một cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng kỳ lạ nảy sinh trong lòng tôi.

Tôi ấp úng hồi lâu, cuối cùng hỏi cậu ta: "Cậu nghĩ thử, tôi và em ấy, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã có gia đình, có công việc kinh doanh riêng thậm chí có con nhỏ.

Đến tuổi này còn có ý muốn gì?"
Cậu ta nghĩ nghĩ, "Nhưng anh rõ ràng thích người ta, mà người ta cũng có vẻ thích anh.

Nếu anh không đấu tranh cho tình yêu ngay bây giờ, chẳng lẽ anh định chờ đến năm 80 tuổi rồi mới hối hận hả?" Cậu ta dứt lời, vung cẳng chân trái còn mạnh khỏe đá tôi một cái, "Mẹ nó đàn ông con trai, sợ bóng sợ gió cái gì?"
"Mẹ nó cậu còn dám nói tôi." Tôi che giấu cảm giác buồn bực không nói nên lời trong lòng, cười vỗ vỗ cậu ta, "Sao không tự nhìn lại mình đi.

Lần này nhập viện sao không thấy nàng công tố viên kia đến thăm lần nào?"
Câu nói này đánh trúng điểm đau của Hình Qua Vũ, cậu ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Người ta đang bận công tác, thật đó."
Tôi không nhịn được cúi đầu cười cậu ta, trong lòng thì phát ra một tiếng thở dài.

Sau khi tạm biệt Hình Qua Vũ, tôi rời khỏi tòa nhà bệnh viện, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đường Duệ đang ôm một bó hoa đứng ở cổng chính nhìn đông nhìn tây.

"Cao Phục Cận? "Em nhìn thấy tôi, đi đến, "Sao anh lại ở đây?"
"Anh đến thăm Hình Qua Vũ." Tôi nhìn bó hoa trong tay em, "Em cũng đến gặp cậu ta sao? Vậy lên tầng 5 giường số 32."
Vẻ mặt của Đường Duệ thay đổi, em nghi ngờ hỏi: "......!Anh đến gặp cậu ta?"
"À, mấy ngày trước cậu ta nhắn tin cho anh nói bị đánh gãy tay." Tôi nhịn không được phì cười.

"Đi đêm lắm có ngày gặp ma, có lẽ cậu ta cũng không ngờ mình sẽ bị đánh trong tù."
Đường Duệ căng thẳng hít một hơi: "Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"
"Tụi anh vẫn rất tốt." Tôi thấy Đường Duệ như vậy, không nhịn được bắt đầu trêu chọc em.

"Sau khi vụ án của Hoàng Tân kết thúc, anh thường xuyên liên lạc với cậu ta.

Cậu ta rất hòa đồng."
"Thế à, hai người làm thân mà em không biết gì." Tôi gần như có thể nhìn thấy tóc Đường Duệ dựng ngược lên, nhưng em vẫn cười thản nhiên cười, "Vừa lúc em định lên thăm cậu ta, anh chờ em một chút, em xuống ngay."
"Ừm, vậy anh đợi em ở bãi đậu xe." Tôi nhịn cười, nhìn Đường Duệ đi vào thang máy, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, huýt sáo đi tới bãi đậu xe.

Đoán Đường Duệ đã vào phòng Hình Qua Vũ, tôi lấy di động gọi cho cậu ta, trìu mến hỏi: "Tiểu Hình, đoán xem tôi là ai?"
"Anh Cao? Anh làm trò gì thế?" Cậu ta chả hiểu đầu cua tai nheo gì.


"À, tôi chỉ hỏi một chút, có phải chiếc kẹp cà vạt của tôi rơi lại chỗ cậu không?" Tôi thuận miệng nói.

Tôi nghe cậu ta tìm một hồi: "Không có, sao vậy, anh làm mất kẹp cà vạt à?"
"Tìm kỹ lại thử?" Tôi dẫn dắt, "Tìm trong chăn xem...?"
"Má, sao kẹp cà vạt của anh lại ở trong chăn của tôi?" Cậu ta sốt ruột phàn nàn, "Tôi xem rồi, không có.

Làm mất thì thôi, dù sao cũng chỉ là một chiếc kẹp cà vạt thôi mà." Nói xong, cậu ta đột nhiên hạ giọng bí ẩn nói với tôi, "Đường Duệ đang ở bên cạnh tôi này."
Tôi cười ngặt nghẽo: "Ừ, tôi biết, biết em ấy đến chỗ cậu tôi mới gọi, đừng nói với em ấy."
Hình Qua Vũ đột nhiên hiểu ra, cũng cười khà khà: "Chết tiệt, tôi hiểu rồi, gặp lại sau."
"Ừm, tạm biệt." Tôi vui vẻ cúp máy.

Đường Duệ vô cảm bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện.

Tôi nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi, tôi nói: "Muộn như vậy rồi, đi ăn cơm trưa với nhau nha?"
"Được, địa điểm anh chọn đi." Đường Duệ đồng ý với tôi thoải mái hơn hẳn mọi ngày, "Em đi lấy xe trước."
Tôi đưa Đường Duệ đến một nhà hàng Nhật Bản gần đường vành đai 3, tôi chủ yếu thích không gian yên tĩnh ở đó, có nhiều phòng riêng, thích hợp để tâm sự.

"Đường Duệ, em có chuyện gì muốn nói với anh không?" Tôi gọi xong một loạt món ăn ngon, sau đó nhìn Đường Duệ, sốt ruột lắm mà vẫn ra vẻ thong dong, "Vừa rồi em kêu anh ở bệnh viện đợi em."
Tôi thấy chân mày em hơi cau lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt thản nhiên: "Em chỉ muốn hỏi, anh và Hình Qua Vũ,..."
"Anh với cậu ta làm sao?" Tôi giả ngu.

"Là chuyện đó." Em cau mày sốt ruột.

"Hai người có phải không?"
"Sao vậy được, em đừng nghĩ lung tung, cậu ta không thích đàn ông." Tôi cố ý giải thích nghiêm túc, "Anh chỉ thấy thật thoải mái khi ở chung với cậu ta thôi, không có ý gì khác.

Cậu ta cũng không phải cong, sao anh có thể trì hoãn người khác được."
Đường Duệ lo lắng: "Vậy nếu cậu ta là..., thì anh có thể với cậu ta à?"
"Nhưng người ta không phải mà?" Tôi cố tình tránh ý câu hỏi.

Đường Duệ buột miệng: "Ai nói với anh rằng cậu ta không phải?"
Tôi dang tay: "Anh thấy không giống."
"Chẳng lẽ người ta chủ động nói cho anh biết chuyện này sao?" "Đường Duệ nhìn tôi chằm chằm, "Em nói cho anh biết, cậu ta phải, 100%."
"Thật không?" Tôi mở to mắt, "Làm sao em biết?"
"Anh vui vẻ cái gì?" Đường Duệ chua chát hỏi tôi.

Tôi cúi đầu im lặng không nói, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Đường Duệ, không nhịn được cười: "Thật sự, anh thật sự không nhìn ra.

Hôm nào phải đi hỏi thẳng cậu ta mới được."
"Anh vẫn chưa nói cho em biết anh có phải..." Đường Duệ căng thẳng hỏi.


"Ừm" Tôi giả vờ trầm tư, "Trước kia không biết cậu ta cong, anh thực sự còn chưa nghĩ về vấn đề này..."
"Anh sẽ không...!anh sẽ không thật..." Em lắp bắp hỏi tôi, thấy tôi nãy giờ không nói gì, bắt đầu rối loạn lên, "Em nói cho anh biết, cậu ta....!cậu ta..."
Tôi vừa ngẩng đầu muốn tiếp tục trêu chọc em, lại thấy hai hàng lệ không ngừng lăn dài, tôi chợt hoảng hốt, không ngờ lại như thế.

Tôi vội rút khăn giấy trên bàn ăn lau nước mắt cho em, em không hề nói gì, hai hàng nước mắt vẫn chảy dài như vòi hỏng.

Tôi chưa bao giờ thấy Đường Duệ khóc trước mặt tôi, nên đến bây giờ tôi mới biết, nước mắt mềm mại của em sẽ như một mũi dao sắc bén, không ngừng đâm vào tim tôi, khiến nội tạng của tôi co rút lại thành một quả bóng, đau đến ngất đi.

Tôi ngồi bên cạnh ôm cứng lấy em, nhẹ nhàng nói: "Anh đang trêu em, anh trêu em thôi em đừng tin, thật sự thật sự."
Em nắm chặt lấy tôi: "Ai mà tin?"
Tôi vỗ nhẹ vào lưng em, hôn lên tóc: "Nếu em không tin thì tại sao lại khóc?"
"......!Em khó chịu." Em nằm trên vai tôi nức nở, "Cao Phục Cận, em khó chịu..."
"Anh biết, anh biết." Tôi ôm chặt lấy em, "Nhiều năm như vậy anh chỉ yêu em, chưa từng nghĩ tới người khác."
"Liên quan gì đến em?" Em khàn khàn nói, nhưng níu vai tôi chặt hơn.

Tôi giúp em tháo kính, hôn lên môi em, cứ thế hôn đi hôn lại.

Đường Duệ ôm chặt lấy tôi, tôi nhẹ nhàng xoa xoa chiếc cổ mịn màng của em, giống như chạm vào một báu vật.

"Đường Duệ, mình đến với nhau đi." Tôi nhẹ nhàng nói với em.

Đường Duệ yên lặng dựa vào trong ngực tôi, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.

Tôi thấy em cố gắng giữ nụ cười trên môi, như một thiên thần bướng bỉnh.

Tháng 2 năm 2005, vào một ngày cuối đông sau khi tôi gặp Đường Duệ hơn mười năm, tình yêu đã từng quá xa vời của tôi cuối cùng cũng bắt đầu đến.

-
Luật sư Đường có dậy thì thành công cỡ nào trước mặt đàn anh Cao vẫn là một cục moe moe =))))))
./..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.