Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 63




Người cá màu bạc nỗ lực đẩy bọt khí đi xuyên qua sông ngầm hẹp hòi mà quanh co dưới lòng sông.

Vách tường bọt khí nhìn như yếu ớt lại mang theo sự mềm dẻo co dãn, cho dù va chạm với vách đá bén nhọn nhô ra cũng sẽ không tan vỡ, ngược lại còn có tác dụng bảo vệ Lý Mộ Tư ở bên trong bọt khí.

Chỉ là, theo độ sâu gia tăng, bọt khí cũng nhanh chóng bị áp súc gia tăng ép mạnh càng ngày càng nhỏ, cộng thêm trong bụng đau bụng sinh khiến dưỡng khí tiêu hao, Lý Mộ Tư dần dần bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Người cá màu bạc lo lắng vỗ vách tường bọt khí, phát ra âm thanh trầm muộn rất nhỏ, nhắc nhở Lý Mộ Tư đừng hôn mê.

Hắn chuyển động đầu mọi nơi, thận trọng sưu tầm ở trong tối, trong cái miệng nhỏ khẽ nhếch khạc ra sóng âm liên tiếp, tần số khác nhau đụng vào trên vách đá chung quanh, có một số khuếch tán bốn phương tám hướng, có một số rất nhanh mang theo tin tức trở về, khiến hắn tìm được đường đi trong bóng tối giống như con dơi.

Rốt cuộc, vô số tin tức hội tụ thành một bản đồ sông ngầm rõ ràng trong đầu hắn, hắn tìm được phương hướng!

Người cá trẻ tuổi vui mừng dùng hai cánh tay ôm lấy bọt khí, nhanh chóng khuấy động đuôi cá quẹo vào con đường ngoằn ngoèo. Chỉ là, đột nhiên thay đổi phương hướng đi, khiến hắn đi ngược với hướng nước chảy, mang đến cho hắn áp lực thật lớn khi đi tới, cái đuôi vừa động, liền bị một dòng nước chảy đánh vào vách tường bọt khí.

Người cá đẩy vách tường bọt khí lập tức bị lực đẩy khổng lồ đụng phải lui về phía sau, hung hăng té xuống trên đá, đụng nát không ít hòn đá, người cá đau đến cả khuôn mặt đều rối rắm lại với nhau.

Người cá bực mình sờ sờ má, vỗ vỗ vách tường bọt khí lần nữa, nhắc nhở Lý Mộ Tư chịu đựng, đừng hôn mê. Sau đó, hắn quật cường mím môi, hung hăng vỗ cái đuôi, dùng bả vai chống bọt khí, vùi đầu, đi vào con đường ngầm giống như một con trâu hoang!

Đây là một chuyện rất khó khăn, hắn dù sao vẫn là một người cá vị thành niên, xương cốt của hắn vẫn còn rất mảnh khảnh, không bén nhọn giống người cá trưởng thành, mạnh mẽ có lực, điều này khiến hắn dù không ngừng dùng cánh tay chống đỡ, cũng hầu như chỉ đi tới được 5-6m, lại bị nước chảy xông đến lui về phía sau 3-4m, tốc độ chậm chạp tựa như rùa bò.

Người cá trẻ giờ mới hiểu được tại sao người lớn trong tộc đều không cho phép bọn họ tùy tiện rời khỏi đất nước của người cá, bởi vì dù người cá mạnh hơn nữa, đáy nước cũng vĩnh viễn ẩn giấu nguy hiểm đếm không hết.

Thật may là, tính tình ngạo mạn của người cá mang cho người cá trẻ lòng quyết tâm không bao giờ chịu thua, khi hắn cảm thấy cái đuôi sắp đứt ra, hắn rốt cuộc dọc theo sóng âm rào một tiếng nổi lên mặt đước

Đây là một huyệt động u ám dưới đất, trên đỉnh đầu là thạch nhũ lóe ánh huỳnh quang, tí tách nhỏ giọt nước lạnh lẽo vào trong nước. Bốn phương trong huyệt động thông suốt, quanh co, có ít nhất một nửa bị dòng sông che giấu. Trong bóng tối, gió xuyên qua huyệt động, phát ra tiếng ô ô, tựa như ai đang khóc thút thít. Người cá trẻ nhạy bén từ trong âm thanh phân biệt ra được nguy hiểm mơ hồ.

Người cá trẻ cũng không dám chạy loạn nữa, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị xoáy nước giấu ở đáy nước cuốn đi, vội vàng đẩy Lý Mộ Tư tới bên bờ.

Bọt khí bo quanh Lý Mộ Tư tan vỡ, người cá trẻ cẩn thận đẩy Lý Mộ Tư lên mặt đá lạnh lẽo. Lý Mộ Tư nhất thời run run, mở mắt ra, thấy người cá trẻ nằm ở bên cạnh cô, cánh tay chống trên mặt đá, tóc dài màu vàng kim nhạt xõa ở trên tấm lưng có đường cong đẹp đẽ, mắt màu xanh dương nhạt tinh khiết như bảo thạch tò mò quan sát cô. Cái đuôi cá trơn mượt như tơ lụa vẫy vậy sau lưng hắn, mang theo một chuỗi một chuỗi bọt nước, loạn tung tóe tí tí tách tách.

Lý Mộ Tư xoay mặt đi, buồn khổ vô cùng: lừa bịp à! Điều kiện sanh con trong bộ lạc đủ gian khổ rồi, cô lại còn phải sanh con ở trong nước lạnh, đây không phải là tìm chết sao?

Nghe nói lúc phụ nữ có thai sanh con bị lạnh, sẽ bị bệnh cả đời!

Má nó, người cá dù đẹp hơn, thì chúng chị em gái. . . . . . Chúng chị em gái tuyệt đối cũng không sẽ tha thứ cậu!

Đau đớn đánh tới từng hồi một, dần dần mang đi thể lực của Lý Mộ Tư, dù cô muốn suy nghĩ lung tung cũng không có biện pháp giữ vững tỉnh táo. Lý Mộ Tư theo bản năng ôm bụng, co rúc trên mặt đá lạnh lẽo.

Trong lòng cô biết mình phải mau sanh đứa bé ra, nếu không mẹ con đều phải chết, nhưng sự kinh sợ vì đột nhiên bị bắt và hoàn cảnh lạnh lẽo, lại làm cho nhiệt độ của cô nhanh chóng chạy mất, ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp không ít.

Người cá màu bạc phát ra tiếng la không nghe được, không ngừng đẩy thân thể Lý Mộ Tư, đã sớm sợ ngây người.

Ở trên đại lục này, người cá quả thật luôn được trời cao chăm sóc, chẳng những trời sanh có ma pháp thiên phú, còn giống như phần lớn loại cá, có năng lực sinh sản rất mạnh. Có lẽ, vấn đề duy nhất của bọn họ chỉ là làm sao mới có thể tìm được một bầu bạn mà cả hai yêu nhau, sau đó chuyển hóa ra giới tính, vui vẻ sinh sôi nẩy nở đời sau. Cho nên, người cá không có khó sanh, vì vậy, loại tình cảnh chưa từng thấy này khiến người cá trẻ sợ.

Hắn không ngừng há mồm, bộ mặt nóng nảy, hắn la lên nhưng thủy chung không có âm thanh.

Dường như là trời cao luôn chăm sóc họ cũng muốn thu của họ một chút lợi tức, trên thân thể người cá chưa trưởng thành có rất nhiều thiếu sót, cổ họng của bọn họ cũng thế —— âm thanh mà bọn họ phát ra, trừ người cá, không có ai có thể nghe được.

Đây là vũ khí thiên phú trời ban cho bọn họ, sóng âm, có thể biến hóa ở bất kỳ tần số sóng quỷ dị nào, nhưng hạn chế bọn họ trao đổi với giống khác, khiến bọn họ cô độc mà ngạo mạn.

Người cá sử dụng sóng âm làm vũ khí nhạy cảm trời sanh với âm thanh, hắn có thể cảm nhận được, khi Lý Mộ Tư vừa mới bắt đầu muốn sinh, tiếng tim đập trong bụng nàng mạnh mẽ có lực, thậm chí khiến dòng máu trong người Lý Mộ Tư cũng tràn đầy sức sống. Nhưng cho tới bây giờ, tiếng tim đập đó lại dần dần yếu xuống, tựa như không còn hơi sức.

Ai nha, hắn khổ sở mai phục nhiều ngày thế kia, mới đoạt được một giống cái, đâu phải muốn làm cô ta chết đâu!

Người cá màu bạc ảo não vỗ đuôi cá, sau đó, hắn cắn cắn môi, gian nan làm quyết định.

Hắn dùng cánh tay trắng trắng mềm mềm có vẻ yếu đuối của hắn chống đỡ lấy thân thể, leo lên mặt hòn đá từng chút, sau đó nâng một cánh tay lên đặt ở trên môi Lý Mộ Tư.

Cả khuôn mặt của người cá màu bạc đều nhăn lại, mắt không ngừng nháy nháy, vẻ mặt sợ sệt. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên cường cắn răng, đầu ngón tay phải chợt lóe ánh lạnh, móng tay sắc bén bắn ra từ đầu ngón tay không tầm thường chút nào, nhẹ nhàng quẹt lên cổ tay trái.

A a a! Thật là đau!

Người cá trẻ chưa bao giờ bị thương nghiêm trọng thế này, cái đuôi bành bạch đánh ra từng đợt bọt nước, nước mắt ào ào xông ra, trong suốt giống như trân châu, gặp phải không khí, liền nhanh chóng ngưng kết, rồi biến hóa, từng viên từng viên rơi trên tảng đá, sau đó lăn lộc cộc vào nước.

Một mùi thơm nồng nặc rất nhanh khuếch tán trong huyệt động lạnh lẽo, trên cổ tay trái của người cá trẻ, từng giọt máu dòng máu óng ánh trong suốt lại phát ra ánh hào quang màu xanh từ trong vết thương hẹp dài nhô ra, còn hương thơm làm người ta mê đắm chính là tỏa ra từ trong những hạt huyết châu này!

Miệng người cá trẻ không ngừng khép khép mở mở, hiển nhiên đang oán trách mình ngẩn người, nhưng hắn một khắc không ngừng đưa cổ tay tới khóe miệng Lý Mộ Tư.

Những giọt máu tuyệt vời vô cùng lăn lăn trên cổ tay hắn, sau đó rớt trên môi Lý Mộ Tư, cuối cùng chậm rãi thấm vào —— dòng máu của người cá, tất cả chủng tộc đều luôn mơ tưởng, vậy mà, cũng là một chất kịch độc, trừ phi người cá cam tâm tình nguyện dâng hiến. Cho nên, chưa bao giờ có ai dám bắt người cá để lấy thứ báu vật này. Mỗi người tham lam đều phải trả giá cao hơn cả mất đi sinh mạng.

Lý Mộ Tư chỉ cảm thấy một hương vị ngọt ngào vô cùng dọc theo cổ họng của cô đi xuống, chỉ qua mấy giây, một lực lượng nhu hòa đang sôi trào ở trong cơ thể cô.

Lực lượng kia chạy trong tứ chi bách hài của cô, nhẹ nhàng như tay của mẫu thân, làm cô thoải mái muốn rên rỉ. Thân thể của cô hình như xảy ra một chút biến hóa như có như không, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn chưa nhận ra được. Duy nhất rõ ràng là, dòng lực lượng kia làm bụng cô rung động, giống như có một đoàn khí lưu xoay tròn, sau đó, ý thức của cô đột nhiên tỉnh táo.

Vừa mở mắt, Lý Mộ Tư liền nhìn thấy gương mặt nhiều nếp nhăn của người cá trẻ, làm bộ đáng thương khoanh cổ tay, đôi môi không ngừng khép khép mở mở, vô cùng khẩn trương quan sát bốn phía.

Lý Mộ Tư lập tức hiểu rõ người cá trẻ lỗ mạng này đã cứu cô, cho nên, cô lộ ra tươi cười với hắn, sau đó cứng rắn nén lấy một hơi, dùng sức —— chưa sinh nhưng ít nhất đã xem TV rồi! Cái gì "Dùng sức! Mau! Sắp ra rồi!" Cô vẫn hiểu sao!

Chỉ là, Lý Mộ Tư rất 囧囧, sanh con thật giống như kéo xe, chỉ cảm thấy hạ thân đau xót, một thứ khiến cô ăn không tiêu bị tống khỏi cơ thể cô, phịch một tiếng rơi vào nước.

Người cá trẻ nằm ở trên cánh tay hào hứng bừng bừng nhìn Lý Mộ Tư sanh con vô cùng linh xảo trượt vào trong nước, chỉ một phen liền xách một vật nhỏ kia lên.

Chỉ là, không đợi hắn chơi thật vui, lại phịch một tiếng, người cá trẻ nháy mắt mấy cái, nhanh chóng dùng một cái tay khác chụp tới, quả nhiên, lại xách ra thêm một đứa!

Mỗi tay của hắn nắm một cái chân nhỏ, đối diện với hai cặp mắt đen bóng.

Người cá trẻ rất khó hiểu, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một lát, cuối cùng xách cả hai con vật nhỏ tới trước mắt Lý Mộ Tư, không ngừng khoa tay múa chân, không ngừng khoa tay múa chân lắc hai con vật nhỏ không khóc không náo loạn, muốn được giải thích nghi vậy: a a a, đây là vật gì? Tại sao không có lông?

Tia sáng trong động quá mờ, thạch nhũ phát ra ánh sáng nhạt ánh xạ trên mặt nước, lay động mấy cái, không đủ để Lý Mộ Tư thấy rõ ràng tất cả trước mắt. Cô chỉ run sợ trong lòng ngăn trở động tác quá mức của người cá trẻ, nghĩ thầm: má nó! Cẩn thận một chút! Tôi còn chưa biết con của tôi có cứng cáp như của người thú mấy cậu không!

Nhanh chóng đoạt lại hai đứa bé yên tĩnh, Lý Mộ Tư không hề áp lực đưa tay, hết sức thản nhiên sờ soạng một cái giữa hai chân hai đứa bé: À há? Chỉ có một con chim nhỏ? Nói như vậy, cô cư nhiên sinh ra một đôi long phượng thai?

Đợi đã nào! Vì sao trên người hai đứa bé đều trơn láng? Không hề có một cọng lông?

Lý Mộ Tư yên lặng chốc lát sau, lập tức xù lông: không. . . . Không phải chứ? Cô không cần muốn sinh ra con trai đâu! Sinh ra cũng chỉ là thụ!

Nhưng, rất nhanh, âm thanh của người cá trẻ hưng phấn vỗ cái đuôi khiến cô kinh hãi lần nữa —— cô mò tới cái gì? Cái gì? Vì sao phía sau mông của hai đứa bé đều có một cái đuôi?

Nửa người nửa thú? ? ? ?

Lý Mộ Tư lườm mắt một cái, rồi khép lại, hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.