I'm Falling In Love

Chương 11: Cuộc sống thường ngày






#67

Tôi có thói quen ôm thứ gì đó khi ngủ, ngày trước khi chưa lấy lão tôi thường ôm gấu, sau khi lấy lão con gấu ấy liền bị ai kia quăng sang một bên.

Lão khi biết chuyện này thì nhăn mặt nhìn tôi: “Thì ra anh chỉ là người thay thế con gấu thôi à?”

Buổi sáng khi bị đánh thức tôi thường không thức dậy liền mà nằm lì trên giường mười phút mới xuống.

Hôm ấy lão đánh thức tôi dậy, tôi vẫn theo thói quen nằm lì ở đó, buông lão ra quay sang ôm con gấu kế bên. Trong lúc mơ màng tôi cảm thấy như có ai đó ôm tôi về một phía, nghe cả tiếng có thứ gì rớt xuống giường kèm theo câu nói: “ Mày chiếm vị trí của anh đây bao lâu rồi vẫn chưa đủ sao?”

Lúc thức dậy tôi thấy con gấu nằm dưới đất.

#68

Cuối tuần tôi ủi áo cho lão, thấy áo sơ mi của lão cũng đã cũ nên kéo lão đi mua. Con người này sống theo một quy tắc: Nếu mua một thứ nào đó của một hiệu nào đó mà dùng được thì chắc chắn sẽ trung thành mãi với hiệu đó. Như hiệu áo sơ mi mà lão đang mặc ấy, chúng tôi phải lái xe đến hơn cả giờ đồng hồ mới đến được đó.

Đối với tôi chọn áo cho lão là cả một quá trình gian khổ.

Khi tôi chọn màu sáng thì lão bảo diêm dúa, màu tối thì lão bảo nhìn tối tăm. Tôi đành phải nói với lão: “Anh đẹp trai thì mặc màu gì chẳng đẹp! Không lẽ anh không tự tin về nhan sắc của mình?”

Thế là tủ áo của lão có một hàng áo sơ mi với đủ loại màu sắc.

#69

Khác với những ông chồng của các bà vợ khác, tiền lương hàng tháng của lão đều do tôi giữ dù cho tôi chưa bao giờ yêu cầu lão làm vậy. Một lần tôi hỏi lão: “Tại sao anh lại đưa hết tiền lương cho em?”

Lão đáp: “Để mấy người phụ nữ khác thấy anh không có tiền rồi không bám theo anh!”

Tôi: “Anh đọc ngôn tình cũng không ít nhỉ?”

Lão: …

#70

Tôi và lão đều rất sợ côn trùng.

Một lần dọn nhà từ đâu có mấy con gián xuất hiện. Hôm ấy tôi và lão đành ra khách sạn ngủ, ngày hôm sau quay về nhà gọi điện cho công ty diệt côn trùng đến xử lí. Tối hôm ấy cả hai vẫn còn chưa yên tâm nên lại tiếp tục ra khách sạn ngủ.

Mấy ngày sau đó, dư âm của mấy con gián vẫn còn đọng lại trong chúng tôi, mỗi khi bước đi tới đâu đều phải quan sát trước sau trái phải.

Nghĩ lại đến giờ vẫn còn thấy sợ.

#71

Một lần tôi ra ngoài ăn tối cùng đám bạn, Hà Mi nói với tôi rằng: “Không ngờ mày cao tay đến vậy, có bí quyết gì chỉ tao với!”

Tôi: “Là sao?”

Hà Mi: “Chứ mày không biết chuyện gì hết à? Chồng mày rất nghe lời mày à nha, rủ đi ăn chơi không bao giờ đi hỏi thì mới biết là do mày giữ hết tiền của lão, cấm lão đi chơi, dọa đuổi lão ra khỏi nhà nếu lão về trễ, rồi còn đòi thiến lão nếu thấy lão đi với cô nào nữa. Phải chi Quốc Minh nghe lời tao như chồng mày thì tốt biết mấy.”

Rốt cuộc lão đã nói tôi như vậy với bao nhiêu người rồi Chắc tất cả đồng nghiệp của lão đều nghĩ tôi là một bà vợ đáng sợ…Tôi bị oan mà…

#72

Một lần lão đi cắt tóc, kiểu tóc lão cắt không phù hợp với lão. Thế là nguyên ngày hôm đó lão cứ ở trong phòng trùm chăn khóc lóc ỉ ôi: “Cắt tóc người ta thành ra thế này lỡ vợ chê xấu rồi bỏ người ta thì sao?”

Lần cắt tóc sau, nhân viên tiệm tóc cắt cho lão một quả đầu vô cùng hợp. Ấy vậy mà con người đó lại bắt đầu khóc lóc: “Cắt đẹp thế này lỡ người khác thấy anh đẹp trai rồi dụ dỗ anh đi mất thì sao?”

Tôi bực mình: “Thế thì lần sau tốt nhất anh nên cạo trọc đi.”

Từ đó lão không bao giờ dám ý kiến khi cắt tóc về nữa.

#73

Một lần lão thủ thỉ với tôi: “Tính ra anh là người cứu em thoát khỏi kiếp gái ế, có thấy anh vĩ đại không?”

Tôi: “Nếu em biết sớm anh là người cứu ế em thì em đã để anh đợi thêm vài năm nữa rồi! Em còn nhiều ước mơ chưa hoàn thành lắm”

Lão: “Em theo chế độ cuồng ngược phải không?”

Tôi: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.