Hưu Thư Khó Cầu

Chương 21




Ở trong kiệu, tôi bách chuyển thiên hồi, có nhiều chuyện không nghĩ ra.

Thứ nhất là, tên An Lăng Nhiên vì sao sau khi nhìn thấy Văn Mặc Ngọc sắc mặt lại khó coi như thế? Theo lý hai người cũng không cùng xuất hiện, tiểu ngu ngốc lại là đứa nhỏ có tâm tính, tâm trạng khó chịu như thế có khi nào là Văn gia cùng Mục vương phủ có chuyện gì liên quan, cho nên hắn mới muốn nói cho tôi biết chân tướng việc tôi được gả vào Mục Vương phủ?

Thứ hai, tôi dùng hai trăm phần trăm cam đoan, anh chàng đẹp trai che mặt kia chính là Văn Mặc Ngọc, vì sao hắn lại muốn ép tôi? Còn nói muốn dẫn tôi đi? Theo tin tức mà Kỳ nhi tìm được về, Văn Mặc Ngọc này sinh ra và lớn lên ở Trung Nguyên, e là ngay cả cửa Kinh Thành cũng chưa từng rời khỏi, vốn không có khả năng là Mông Đan gì đó, càng không thể là tình nhân cũ của công chúa.

Khó có thể…tim tôi nhảy tới cổ họng, theo bản năng nhìn An Lăng Nhiên bên cạnh, tiểu ngu ngốc lúc này đang ngủ say đến chảy cả nước miếng, tôi chăm chú nhìn hắn, hắn tựa hồ có cảm ứng, lông mi dài hơi động đậy.

Định thần thở dài, tôi đang chuẩn bị đánh thức tiểu ngu ngốc để hỏi rõ ràng, chợt nghe thấy tiểu nha đầu ở bên ngoài cao giọng nói:

“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, đã đến phủ.”

… … … …...

Ba món nóng cùng với ba món lạnh, và hai món bánh ngọt, bữa cơm trưa này của tôi rất thành công.

Mục vương và Mục vương phi chỉ sơ sơ mấy đũa rồi dừng lại, nhưng thực ra tên tiểu ngu ngốc An Lăng Nhiên ăn rất vui vẻ, đáng thương một đứa trẻ giống như bộ dạng chưa từng được ăn no, xem ra không chỉ đầu óc có vấn đề, sợ ngay cả vị giác cũng có chút vấn đề.

An Lăng Tiêu nói: “Công chúa vừa tới Trung Nguyên không lâu đã có thể làm được như vầy, đã hiếm thấy lắm rồi.”

Túc Phượng nói: “Mà ngay cả đồ ngọt cũng làm rất cẩn thận tỉ mỉ, thật sự đáng quý.”

Tôi rất cố gắng, khóe miệng nở ra nụ cười nhẹ.

“Tạ ơn cha mẹ khen ngợi, con dâu về sau sẽ càng thêm cố gắng.”

Ngay tại lúc tôi nghĩ đến phụ công từng chuyện báo cáo lại từng chuyện là lúc, Túc Phượng lại đột nhiên nói:

“Cũng không phải khen ngợi, hoa mẫu đơn bài trên đĩa đồ ăn ngọt trên bàn trông rất đẹp mắt, chắc không phải là củ cải chứ?”

Chiếc đũa va một tiếng vào cái bản ngọc, phát ra âm thanh thanh thúy, tôi nhìn theo tay của Túc Phượng, nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Hao công tốn sức, nhưng lại thất bại trong gang tấc.

Chỉ vì một cây củ cải trắng nho nhỏ.

An Lăng Tiêu không nói, An Lăng Nhiên tiếp tục xơi cơm, Túc Phượng lại cười đến vẻ mặt sáng lạn:

“Sớm biết đao công của con dâu tốt như vậy, ta đã kêu Nguyệt nhi đến xem, để cho em chồng con thụ giáo một chút.”

Bởi vì là bản công chúa tự mình nấu cơm, những kẻ thân cận với An Lăng Tiêu, Túc Phượng cũng tự nhiên được đến đây hưởng dụng, vì An Lăng Nguyệt chỉ là một tiểu bối, nên vẫn chưa được đến đây dùng cơm. Trên bàn cơm chấm thi phụ công chỉ có cha mẹ chồng và tướng công của tôi.

Tôi cố gắng không quệt những giọt mồ hôi lạnh trên trán, lại càng không dám xoay người cầu cứu Kỳ nhi, chỉ kiên trì nói:

“Bỗng dưng, bỗng dưng… ngứa nghề, mẹ chồng chê cười.”

Ngứa nghề không phải bản công chúa, là cái tên chết tiệt bại gia tử Văn Hiên kia. Theo như Kỳ nhi nói, hiện tại Hiên Mặc lâu buôn bán không ngừng phát triển, Văn gia mọi người liền lấy “Khách rất đông”, “Bếp chật chọi” đủ loại lý do đẩy Văn Hiên nhị thiếu gia ra khỏi phòng bếp. Lần này, Kỳ nhi đến thỉnh Văn Hiên hỗ trợ, tự nhiên không thể thiếu lời dối trá mà đem trù nghệ của Văn Hiên nhị công tử khen tới hàng thứ nhất, Văn Hiên nhị công tử đã lâu không sờ qua nồi niêu xoong chảo nghe xong khó tránh khỏi bị lung lay, lúc thay tôi thái nguyên liệu, ngứa nghề dùng cây cải củ trắng khắc thành hai đóa mẫu đơn xinh đẹp làm nền.

Lúc nãy ở phòng bếp tôi nhất thời sơ ý, nhưng lại không cẩn thận một cái, đem hai đóa hoa mẫu đơn đặt trên bàn.

Đừng thấy Văn Hiên nhị công tử thiếu mắt thẩm mỹ, các món xào của hắn ít muối nhiều tiêu, nhưng đao công hai mươi mấy năm qua ngược lại rất tốt, hai đóa mẫu đơn này được hắn khắc giống y như đúc, nhìn sơ qua như thực, trình độ đao công như thế này làm sao lại có thể là một công chúa man di vừa mới đến Trung Nguyên như tôi có thể làm ra?

Sau lưng tôi mồ hôi đổ nhỏ giọt.

Túc Phượng nói: “Đao công tốt như vậy, làm sao lại chê cười? Không bằng như vậy đi, con dâu hiện tại liền ~ ~ dùng củ cải trắng khắc hai đóa hoa mẫu đơn trước mặt để chúng ta xem thử, cũng coi như dạy lại cho nhóm các bà tử bên cạnh ta.”

Túc Phượng cố ý nhấn mạnh hai chữ “trước mặt”, e là chuyện tôi đuổi hết mấy tiểu nha hoàn và lão bà tử ra ngoài rồi tự nhốt mình trong phòng bếp đã bị bẩm báo lại.

Bên này vừa dứt lời, Lý má má bên người Túc Phượng đã ngầm hiểu được, bước lên trước cúi người nói:

“Xin thiếu phu nhân chỉ giáo.”

Túc Phượng cười nói: “Đều là người một nhà, cái gì chỉ giáo với không chỉ giáo, Lạp Mai Xuân Tuyết, còn không mau đi lấy hai cây cải củ và dao mang tới đây?”

“Vâng ạ.”

Nghe thấy tiếng mấy tiểu nha hoàn đều lưu loát vâng dạ, tôi sắp bị sụp đổ đến nơi.

An Lăng Nhiên tiếp tục ăn cơm không nói chuyện, An Lăng Tiêu vội vàng gắp đồ ăn cho con trai cũng không lên tiếng.

NND, nhất định một là một nhà bọn họ đã sớm biết, đã sớm phát hiện ra manh mối, lại giả bộ như không biết muốn làm xấu mặt tôi mà.

Chưa tới một hồi, Lạp Mai Xuân Tuyết quả thực đã mang dao và củ cải quay lại.

Tôi hơi hơi nghiêng đầu nhìn cái mâm trước mặt, đột nhiên cảm thấy, cái dao sắc bén đó không phải mang đến đây dùng để khắc củ cải, mà là đến để cho tôi tự vẫn.

Túc Phượng hoàn toàn không thấy sự bi thương của tôi, nét mặt tươi cười động lòng người.

“Con dâu, đến đây.”

Chén đĩa đỗ rầm rầm trước mặt tôi, da mặt tôi run rẩy, một tay run rẩy cầm dao một tay cầm củ cải.

“Công chúa!”

Kỳ nhi vẫn trầm mặc phía sau tôi đột nhiên mở miệng, tôi tràn ngập hi vọng chăm chú nhìn Kỳ nhi! Kỳ nhi thông minh đáng yêu lanh lợi của ta ơi, ngươi đã nghĩ ra được biện pháp giải cứu ta đúng không?

Đúng hay không!

Kỳ nhi buông mí mắt, không nhìn tới ánh mắt cầu cứu của tôi, chỉ thấp giọng nói:

“Người cầm ngược rồi.”

Tôi nao nao, cúi đầu nhìn, ách ~ bởi vì quá căng thẳng, tôi lại cầm dao bằng tay trái, tay phải cầm cây cải củ.

Túc Phượng sẵng giọng: “Nếu nha đầu kia không nhắc tới ta cứ tưởng con dâu ngươi thuận tay trái!”

Tôi run cầm cập, thay đổi vị trí hai tay, vâng dạ nói:

“Vâng ạ, Vâng ạ!”

Cuối cùng mắt nhìn vào cái dao nhỏ sáng bóng, tôi thề sống chết muốn quay về.

Không thành công thì xả thân, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì vượt qua cửa ải phụ công này, bàn tay xinh đẹp và nhỏ nhắn của Hạp Hách công chúa kia ơi…Ta thực xin lỗi ngươi, ta nhất định phải tổn thương ngươi! Tuy rằng, đau xót chính là bản thân ta.

Tôi ai oán nhắm chặt mắt, nhẫn tâm đem đao cứa vào tay một phát, đau đớn còn chưa truyền tới não, chợt nghe một tiếng “A” thảm thiết đã truyền vào màng tai.

“A, ô ô…”

Tôi trợn mắt, không đúng a, không phải tiếng kêu của tôi.

“Nhiên nhi, Nhiên nhi con làm sao vậy?”

Tôi tạm thời không kịp phản ứng, lật lật hai bàn tay xem xét từ trên xuống dưới, hèn gì không đau, còn chưa kịp cắt trúng mà!

“Nhiên nhi, Nhiên nhi! Mau đi gọi đại phu.”

Tiếng kêu gào càng lúc càng lớn, người kích động chạy ra cửa, người bưng nước, người vỗ lưng, không có người nào bận tâm đến việc tôi khắc củ cải.

Kỳ nhi lôi kéo tôi, nhỏ giọng kêu:

“Công chúa.”

Tôi theo ánh mắt Kỳ nhi nhìn lại, mới phát hiện hóa ra An Lăng Nhiên không biết ăn trúng thứ gì, lúc này e là bị mắc nghẹn, hé ra khuôn mặt trắng bệch khiến người ta sợ hãi.

Kỳ nhi nói nhỏ vào lỗ tai:

“Mắc xương cá.”

Đầu tôi xoay vòng vòng, hình như trong những món ăn đó, quả thực có một món cá kho tàu, hì hì! Tên tiểu ngu ngốc này nhất định bị món cá này làm mắc xương. Người ta thường nói người ngốc có phúc của người ngốc, xem ra ngay cả vợ của tên ngốc cũng có phúc của người ngốc, tên tiểu ngu ngốc này mắc xương cá thật sự rất rất rất rất rất đúng lúc a!

“Ngươi nói cái gì?”

Ngay lúc tôi đang cao hứng vỗ tay, Túc Phượng đột nhiên rút ánh mắt từ trên mình con mình ra, sắc bén nhìn tôi chăm chú.

Tôi run rẩy, “Không, không có gì.”

Nhất thời kích động quá, lại đem mấy chữ “Mắc xương rất đúng lúc” như mấy hạt đậu búng ra ngoài.

Khuôn mặt tuấn tú của An Lăng Nhiên từ trắng chuyển sang hồng, sắc mặt giống như món cá kho tàu kia giống một ngọn lửa rất mê người.

“Mắc, mắc!”

Túc Phượng lại không quan tâm đến ta, chỉ nhào vào trên người An Lăng Nhiên nói:

“Đừng sợ đừng sợ, để nương vỗ vỗ!”

Kỳ nhi lại kéo kéo ống tay áo của tôi, tôi cực không cam tâm tình nguyện mà rút ra, có hơi la hét khoa trương quá nhào về phía An Lăng Nhiên.

“Tướng công —— ô ô!”

“A!”

Huỵch!

Bởi vì diễn rất rất thật, tôi không biết bị cái gì vướng chân, thân thể trực tiếp nhào xuống đất, hai tay không kịp thu hồi, nắm trúng tay áo An Lăng Nhiên, hai mẹ con Túc Phượng và An Lăng Nhiên không đứng vững, cùng tôi ngã trên mặt đất, một bàn đồ ăn đi theo toàn bộ đổ ầm ầm xuống trên người tôi!

Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng “khạc” rất nhỏ của An Lăng Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.