Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 39: Lọ hoa ảnh đế (4)




Editor: Gấu Lam

Thời điểm Tinh Ngu đối mặt cuộc xáo bài lớn, La Hưu lại không ở công ty, mà theo chân tiểu nghệ nhân thích nhất Chu Phẩm quay ngoại cảnh. Chu Phẩm ngoại hình tốt, miệng lại ngọt, còn nghe lời, gần đây lưu lượng tăng vọt, đã có xu thế chen vào minh tinh hạng hai, La Hưu tự nhiên là đem tài nguyên tốt sở hữu trong tay đều đập vào trên người hắn, còn một tiểu trong suốt gào khóc đòi ăn trên danh nghĩa kia -- nghe lời có cháo uống, không nghe lời... Ha ha, ai quản cậu ta?

La Hưu đang đi theo Chu Phẩm làm tùy tùng chuẩn bị trên dưới đoàn phim, lại nhận được một cuộc điện thoại gọi hắn về công ty, đối phương ngữ khí nghiêm khắc, nhưng chưa nói rõ ràng gọi hắn trở lại làm gì, La Hưu ở trong công ty địa vị không cao cũng không dám truy hỏi, bất đắc dĩ chỉ có thể đối trợ lý thiên đinh ninh vạn dặn, ra lệnh cho bọn họ cần phải thỏa mãn hết thảy yêu cầu của Chu Phẩm, sau đó đi máy bay về tới Tinh Ngu.

Hắn biết đến gần đây cao tầng công ty rung chuyển, bị thu mua, tổng giám đốc mới họ Nhâm, đối chế độ hiện có của công ty dứt khoát tiến hành cải cách hẳn hoi, rất nhiều công nhân viên kỳ cựu ngồi không ăn bám bị điều động hoặc sa thải, nhưng chỉ cần công ty không đóng cửa, hắn không có bị hạ chức, thay đổi làm sao đều không có quan hệ gì với hắn -- dù sao ý nghĩ người bề trên, hắn dù muốn can thiệp, thân phận địa vị cũng không xứng?

Mấy tháng không về công ty, ngay cả logo tường ở đại sảnh đều tân trang, đi vào văn phòng, cũng không nhìn thấy mấy nhân viên trước đây mua sắm trực tuyến chơi game xem phim mò cá, tất cả đều chăm chỉ làm việc.

Xem ra ông chủ mới rất nghiêm khắc mà.

La Hưu mới vừa cảm thán như thế, liền bị một người phụ nữ trẻ tuổi tự xưng Lâm bí thư mang vào văn phòng bộ trưởng môi giới, không biết có phải ảo giác không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt đối phương xem chính mình rất ghét, lại như nhìn thấy tiểu Cường (aka gián).

Trong phòng làm việc, bên ngoài ngoại trừ bộ trưởng, hắn còn thấy cố vấn pháp luật công ty đến. Hai người như ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, không khí ngưng trệ đến, cơ hồ có thể ngửi ra khí tức trước bão táp.

La Hưu với thói quen cùng người giao thiệp, nhìn thấy vẻ mặt hai người nghiêm túc, bản năng liền phát hiện không ổn, trong tay hắn tuôn mồ hôi lạnh, thấp thỏm hỏi: "Trương Tỷ, ngài đây là..."

"La Hưu, cậu xem một chút cậu lúc thường đều làm chuyện gì" Tay Trương Tỷ vỗ một xấp văn kiện lên bàn làm việc.

La Hưu vội vã tiếp nhận văn kiện, chờ sau khi thấy rõ mặt trên chữ, một đạo sấm sét giữa trời quang khai hỏa tại trên đầu -- phía trên kia viết tất cả đều là chứng cứ hắn cưỡng bách nghệ nhân dưới cờ đi tiếp khách, phần lớn là nặc danh, có chút người không chịu được hắn làm ác trực tiếp lui vòng, còn lại trực tiếp dùng tên thật tố cáo hắn.

La Hưu biết hành vi của hắn không có cách nào từ chối, chỉ có thể thay góc độ giải thích: "Chuyện này... Tôi cũng là vì lợi ích của công ty mà, hiện nay trong vòng cạnh tranh kịch liệt như vậy, đừng nói là phim tiêu khiển, chỉ là show giải trí cũng có thể giẫm chúng ta một cước, tôi cũng là sợ nghệ nhân dưới cờ của chúng ta không cạnh tranh được bọn họ, mới ra hạ sách này thôi."

"Ít ở nơi đó nói sang chuyện khác cho tôi!" Trương Tỷ mắng, "Cậu biết bởi vì loại hành vi này của cậu, người trong vòng đều mắng nhóm tôi là cái gì không -- kỹ viện? Tuy rằng Tinh Ngu hiện tại không thể so với dĩ vãng, nhưng cũng không cần làm mấy cái bàng môn tà đạo như vậy! Chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn xa, một truyền mười mười truyền một trăm, sau này còn người mới nào dám tới công ty chúng ta?!"

La Hưu còn muốn lại biện giải một phen, nhưng Trương Tỷ cũng không cùng hắn nhiều lời, mà gọi cố vấn pháp luật cùng cô đến trò chuyện.

La Hưu nghe chính mình sắp đối mặt trách nhiệm trước pháp luật, mồ hôi lạnh rì rào chảy xuống, hiện tại hắn biết công ty tại sao tận lực gọi hắn trở về, mà không phải trực tiếp khởi tố hắn.

Một kẻ ác, trực tiếp bị trảm thủ, cùng sớm biết được tin tức chính mình ít ngày nữa đầu rơi xuống đất, nhưng còn có thể kéo dài hơi tàn, sẽ chọn cái nào? Cái trước thời điểm hình phạt đến hắn đã không thể tránh khỏi, mà cái sau chính cực hình trước bình minh khiến hắn kinh hoảng cùng sợ hãi trong đêm không thể chợp mắt.

"Được rồi, còn lại chúng ta nói ở trên tòa." Cố vấn pháp luật nói xong sự tình, cười lạnh nhìn La Hưu trên tay đeo đồng hồ quý báu liền bắt đầu đuổi người, "Anh và người trong nhà có cái gì nên bàn giao hãy mau nói rõ ràng, miễn cho thời điểm đó người nhà trên công ty khóc lóc om sòm lăn lộn cũng không tốt."

La Hưu không chỉ bị đuổi ra khỏi cửa, mà còn lo lắng đề phòng thu thập bàn làm việc của mình.

Các đồng nghiệp đã sớm biết nguyên nhân hắn bị sa thải, ánh mắt xem thường như dao, đâm đến hắn cả người phát run.

"Tôi nâng đỡ nghệ nhân còn không kịp, người này cư nhiên bắt bọn họ bán đứng thân thể, thực sự là buồn nôn."

"Lăn đi, Tinh Ngu chúng ta tại trong vòng cũng đặt chân hai mươi năm, cư nhiên bị hắn chỉnh thành ma cô ( kẻ dắt gái bán dâm), hèn gì gần đây làm sao đều không có người mới đến ký hợp đồng."

"Nếu không phải Tiêu Thanh, công ty chúng ta còn không biết bị cái này huân thành ra sao đây! Bất quá vận khí Tiêu Thanh cũng thật là tốt -- "

"Khụ khụ, chuyện không nên thảo luận vẫn là ít nói."

"A..." Người kia ý thức được miệng mình to, liền vội vàng che miệng lại.

La Hưu thì lại nghi ngờ nghĩ đến, chuyện này là làm sao kéo tới trên người Tiêu Thanh? Trên tay hắn quả thật có khả năng có chứng cứ chính mình làm ma cô ( kẻ dắt gái bán dâm), nhưng La Hưu làm người đại diện của cậu, đối gia cảnh của hắn không thể quen thuộc hơn nữa, một cô nhi viện xuất thân tiểu tử nghèo, từ đâu bản lãnh có vạch trần chính mình?

Lúc hắn bách tư bất đắc kỳ giải (?), toàn bộ người của phòng làm việc tất cả đều đứng lên, đối người trong hành lang hô: "Tiêu ca."

(?):Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết.

La Hưu thu thập gạt tàn thuốc lá trên tay hắn, tùy ý hướng về trên hành lang vừa nhìn, liền ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy người kia nhìn rất quen mắt, rồi lại không nhận ra cậu là ai.

Người kia mang kính râm, tùy ý mặc áo sơ mi quần bò êm dịu, hai cái chân dài vừa nhỏ nhắn vừa thẳng tắp, vóc người rất thon thả, nhưng cũng không phải loại yếu đuối mong manh gầy, trái lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh, như một con báo mau lệ.

Từ gò má cậu lộ ra, chẳng hề hoàn mỹ như điêu khắc La Mã cổ, nhưng chẳng biết vì sao tụ lại cùng nhau lại tìm không ra bất kỳ khuyết thiếu, còn mang một loại mị lực độc nhất.

Đợi đến người kia tiến vào thang máy chuyên dụng, hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại, chủ nhân gương mặt kia, không phải là Tiếu Thanh Sơn (?) sao?!

(?): Lại lần nữa cực thắc mắc, ko phải là Tiêu Thanh sao???

Sắc mặt hắn nhăn nhó nắm lấy đồng sự bên cạnh, hai tay như kìm sắt, đáy mắt hiện ra hồng quang: "Các người vừa nãy gọi cậu ta là gì?"

"Tiêu ca..." Nước bọt đều bị phun ở trên mặt, đầu đồng sự liều mạng ngửa ra sau, cả người như một cây cung không kham nỗi phụ trọng, "Anh không biết à, ngài ấy bây giờ là cổ đông lớn của công ty chúng ta."

"Là cậu ta?! Con mẹ nó cậu nói đùa với tôi sao?!"

Đồng sự tránh thoát tay La Hưu: "Ha, hỗn trong vòng tròn này, xảy ra chuyện gì đều rất bình thường. Cái tiểu nghệ nhân nhà anh tên gì, Chu Phẩm sao? Lúc đó chẳng phải cùng Điền lão tổng trăm tuổi sau mới cất cánh sao?"

La Hưu xụi lơ mà đổ về sau, tay chống đỡ ở trên bàn, miễn cưỡng giữ thân thể, không trách cậu ta nói mình ở khu biệt thự CBD, nguyên lai là không biết ôm cái đùi vàng lớn nào.

Tinh Ngu tuy rằng huy hoàng không thể so trước đây, thế nhưng giá trị cũng mười mấy trăm triệu, kim chủ có thể đem công ty mua cho cậu nhất định là nâng cậu nâng đến trên đầu quả tim đi, cậu ngày sau tại bên trong vòng giải trí nhất định thuận buồm xuôi gió tiền đồ tựa cẩm, mà La Hưu lại chỉ có thể hoảng sợ đợi tòa án đưa thư, cùng với lượng lớn tiền phạt và bơi trong ngục giam N năm.

**

"Ngày hôm nay tôi đến Tinh Ngu nghe người ta nói anh là kim chủ của tôi."

Diệp Dịch mới vừa về đến nhà, nghe nói như thế liền nhíu mày, hắn tháo ca-ra-vat, âu phục quý giá tùy ý ném ở trên ghế sa lon: "Nói hưu nói vượn, em nếu sinh khí liền đem bọn họ toàn bộ xào."

"Tôi không tức giận." Tiếu Thanh Sơn vùi ở góc ghế sô pha, dùng thảm mỏng che kín, bên cạnh tán lạc mấy quyển kịch bản, cậu nở nụ cười, "Tôi chẳng qua là cảm thấy có chút chơi vui."

"..." Diệp Dịch nghĩ thầm, nơi nào chơi vui, hắn hận không thể lập tức bỏ đi ba chữ kỳ thực tập biến thành bạn trai chính quy, danh xưng kim chủ này trực tiếp đem quan hệ hai người giải thích thành giao dịch, quả thực là đối với biểu hiện bạn trai của hắn những ngày qua khinh nhờn!

Diệp Dịch ngồi xuống bên cạnh cậu: "Lâm Linh nói em đem tất cả vai diễn đều từ chối, không có cái yêu thích sao?"

"Phải..." Công ty an bài nhân vật cho cậu, không phải kịch bản phi thường ưu tú, tình tiết làm người say mê tác phẩm xuất sắc, thì cũng là đạo diễn có tiếng hậu kỳ ra sức thương mại quảng bá, tiểu minh tinh phổ thông muốn ở bên trong chạy một cái lồng bào cũng khó khăn, Tiếu Thanh Sơn nhìn cũng rất động lòng. Nhưng hắn thân kiêm chức trách tại vòng giải trí đục nước béo cò, nào không ngại ngùng mà chà đạp tâm huyết của người khác, chỉ có thể tất cả đều đẩy.

Vốn là chỉ muốn làm một lọ hoa hoặc là trực tiếp lui vòng, hệ thống tựa hồ nhận ra được tâm tư cậu ý đồ tinh thần sa sút biếng nhác, đặc biệt tìm thời gian nói cho cậu biết hàng năm ít nhất phải diễn một bộ phim, hơn nữa bộ phim này không thể là bọt nước, chính là nhào, cũng phải đập oanh oanh liệt liệt, thanh danh truyền xa, ghi vào sử sách!

Tiếu Thanh Sơn: "Con mẹ nó ngươi đang làm khó dễ ta mà?"

Hệ thống: "Không có. Tôi chỉ là một hệ thống không có cảm tình, cũng không có ghi hận ngài trước nói ta giống vương bát (aka rùa)."

Tiếu Thanh Sơn: "..." Lòng dạ hẹp hòi.

Vậy còn có thể làm sao, làm một lọ hoa kỹ năng diễn xuất ưu tú chứ sao.

Tiếu Thanh Sơn thành thực mà biểu đạt ra nhu cầu của mình: "Tôi muốn diễn nhân vật đẹp mắt nhất trong phim."

"Được." Diệp Dịch gật đầu, cảm thấy được yêu cầu này thực sự quá thấp, không phải là người đẹp mắt nhất sao, mỗi nhân vật của Khanh Khanh sau này đều phải đặt thêm vào "Đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thế giới này ".

Tiếu Thanh Sơn bổ sung yêu cầu: "Thế nhưng cái cuộn phim không thể rất tinh xảo, tốt nhất là có tì vết."

Diệp Dịch: "???"

Tiếu Thanh Sơn: "Muốn loại mọi người xem không thể quên, đều rục rà rục rịch, hận không thể lập tức mở ra đậu cà vỏ (?) gõ bình luận."

Diệp Dịch: "???"

Yêu cầu bỗng nhiên từ easy biến thành hard, Diệp Dịch không biết đến bạn trai của mình còn có cái ham mê đặc thù này, chỉ có thể khó nhọc nói: "Vậy tôi ngày mai gọi Đường Tư lưu tâm cho em một chút."

Đường Tư là người đại diện tân nhậm của Tiếu Thanh Sơn, trên danh nghĩa từng mang mấy cái nghệ nhân, thành tích bình thường.

Diệp Dịch vốn là định đem người đại diện kim bài đào lại đây, thế nhưng Tiếu Thanh Sơn cự tuyệt.

Hắn đầu óc mơ hồ, tỉ mỉ sau khi tự hỏi cho ra kết luận Khanh Khanh đang giúp hắn tiết kiệm tiền, tuy rằng hắn nghèo đến chỉ còn dư lại tiền, nội tâm vẫn là hết sức cảm động.

Quả thực chính là nhà có vợ hiền.

"Anh thật tốt." Tiếu Thanh Sơn ôm cổ Diệp Dịch, như một koala nhỏ.

Thảm trên người cậu trượt xuống, bên trong cổ áo rộng lớn tán lạc mấy vết tích ám muội.

Diệp Dịch tận dụng mọi thứ: "Vậy kỳ thực tập có thể rút ngắn một chút không?"

Tiếu Thanh Sơn: "Không được, kim chủ."

Diệp Dịch: "Trên thế giới có kim chủ uất ức như tôi sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "Kim chủ tới hôn một cái."

Diệp Dịch: "Hừ. Thân nơi này."

**

Người đại diện Đường Tư tiếp được thông báo, ngày thứ hai liền chọn một đám kịch bản đầy sạn đem cho Tiếu Thanh Sơn xem.

Tiếu Thanh Sơn vừa nhìn vừa phun tào: "Nhân vật này cũng quá cứng rồi, nam nữ chủ vì cái gì cùng học chung mười mấy lần lại không đem sự tình nói rõ ràng?"

Lâm Linh: "Đúng vậy anh vô tình anh lãnh khốc anh cố tình gây sự!"

Tiếu Thanh Sơn: "Lô-gich nơi này có vấn đề, bug quá."

Lâm Linh: "Đúng vậy, nơi này tại sao có thể có xe."

Tiếu Thanh Sơn: "Đây là lòi đuôi? Không sợ khán giả gửi lưỡi dao?"

Lâm Linh: "Đúng vậy, hàng nghìn thiên thạch đập chết nam chủ vẫn được."

Đường Tư khổ sở nói: "Có sạn chính là như vậy mà, bởi vì chúng nó phát triển đột ngột, nhân vật trí ngạnh, lô-gich là số không, vừa không thể để cho khán giả sảng khoái, lại không có nội hàm sâu sắc gì, toàn bộ hành trình toàn nước tiểu, cho nên mới bị kêu là đầy sạn."

Tiếu Thanh Sơn khép lại ( Dương quý phi đại chiến người ngoài hành tinh), lần thứ nhất phát hiện linh hồn của chính mình vẫn có đường ranh giới, cậu sâu sắc phun ra một hơi: "Anh nói đúng."

Đường Tư cảm thấy Tiếu Thanh Sơn trước đó từ chối mấy đại bài kịch bản, cũng là bởi vì hắn không có bị mấy cái sạn cay qua con mắt, hiện tại cậu lẽ ra có thể từ trong vòng giải trí lấy ra một đoàn kịch chế tác, kịch bản, đạo diễn đều đáng tin là cỡ nào hi hữu: "Ngài xem, trước đó ( biệt tình) có phải là phù hợp yêu cầu của ngài?"

Tiếu Thanh Sơn: "Nó rất tốt, tôi cũng không cần chà đạp nó."

Đường Tư: "..."

Đường Tư từng thấy rất nhiều diễn viên diễn kịch bản ba xu, bọn họ có lẽ cũng sẽ tự giễu kỹ xảo của chính mình, nhưng người gặp phải cuộn phim tốt lại không tiếp thật không nhiều.

Đường Tư nghĩ, tại bể nhuộm vòng giải trí này, người có hành vi đạo đức không nhiều lắm! Hắn xem qua mấy bộ Tiếu Thanh Sơn diễn trước đây, tuy rằng kỹ năng diễn xuất thật sự tệ lậu, thế nhưng thắng ở chính mình tự mình biết mình, người như vậy bình thường đều có thể đi rất xa.

Trước hắn còn có thành kiến đối với Tiếu Thanh Sơn, cho là cậu là lọ hoa không có bản lĩnh ánh mắt hỏng tâm linh thủy tinh, không nghĩ tới là chính mình nhìn lầm.

Hồn nhiên không biết người đại diện đã bị mình não bổ đánh động, Tiếu Thanh Sơn sờ cằm: "Đến cùng nên làm cái gì bây giờ?"

**

Một đêm khuya, weibo Tiếu Thanh Sơn vắng lặng hồi lâu rốt cục lần thứ hai có động tác.

Nguyên bản với loại cấp bậc tiểu minh tinh này như cậu, ngay cả anti cũng không muốn hắc cậu, bất đắc dĩ vụ lần trước liên quan rất rộng, bao quát cả đồng đội cũ đã rời nhóm, bởi vì tiếng ca kỳ ảo động nhân đến nay vẫn là bạch nguyệt quang của rất nhiều người ; đồng đội cũ kiêm đương nhiệm đang "hot" Đài Thiên Dịch, tuy rằng tính cách thiết lập của hắn là ôn nhu nam thần, nhưng fan của hắn mà điên lên thì những người khác cũng phải nhượng bộ lui binh; ảnh đế Tống Ngữ Trạch, là một trong ba người có fan nhiều nhất, hơn nữa có hảo cảm của người qua đường cũng cao nhất.

Bởi vậy, trôi qua lâu như vậy, weibo của cậu bởi vì lần hắc kia phồng thêm trăm vạn quần chúng vây xem cùng anti-fan, rốt cục cải biến cục diện fan cương thi chiếm một nửa giang sơn.

Thấy cậu tro tàn lại cháy, anti nghe tin lập tức hành động, nhìn xem diễn tinh ngày hôm nay lại muốn làm cái gì!

Sử Triệu cũng không chút ngoại lệ nào, hắn nghe nói Tiếu Thanh Sơn cùng một cái ông lớn thần bí nói chuyện yêu đương, nhưng Sử Triệu cảm thấy cậu là bị bao dưỡng, không phải bình thường tình nhân nào vừa lên sẽ đưa đến công ty sao? Tiếu Thanh Sơn lúc trước một bộ liều chết không theo dáng dấp, còn không phải đảo mắt liền ngủ cùng người khác, Sử Triệu hắn chẳng lẽ kém so đối phương? Hắn muốn nhìn một chút kim chủ của Tiếu Thanh Sơn có năng lực như thế nào!

Tiêu Thanh V: Hợp tác vui vẻ. @đoàn kịch Thành Nam Nguyệt: Mong rằng sẽ tỏa sáng. [ tranh ảnh ]

Sử Triệu trước tiên tìm tòi danh tự Thành Nam Nguyệt này, lại phát hiện internet tất cả đều là thông tin không lien quan, không có tiểu thuyết cùng tên, cũng không có tin tức thông cảo, thầm nhủ trong lòng này lại còn là cái phim truyền hình 3 xu gì. Hắn lại ấn tiến vào đội hình đạo diễn trong đoàn Thành Nam Nguyệt, đột nhiên vừa nhìn, còn thật bị doạ cho sợ rồi, tạo hình, mỹ thuật, nhiếp ảnh đều là nhân vật nổi danh trong vòng phụ trách, mà công ty truyền thông còn là công ty trách nhiệm hữu hạn Thanh Diệp, nhưng hắn nhìn kỹ lại, quả thực muốn bật cười, bởi vì hai nhân vật trọng yếu đạo diễn cùng biên kịch, một cái gọi là Không Miêu một cái gọi là Không Cẩu. Hắn nguyên bản còn tưởng rằng là danh đạo diễn trong vòng khoác áo may ô ra trận, nhưng hỏi thăm một vòng, liền xác định đây thật sự là hai người mới.

Cái đoàn kịch này, đạo hóa phục thứ yếu thì xa hoa hoàng kim, quan trọng nhất là nội dung vở kịch cùng diễn viên đều là lọ hoa cùng tổ hợp người mới, có thể nói là đầu nặng gốc nhẹ, nghiêm trọng lệch khoa!

Bạn trên mạng hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, bọn họ đối cái đoàn kịch thần kỳ biểu hiện ra hứng thú thật lớn, dồn dập đến đoàn kịch bình luận.

【 Trần quản lý có phải là cũng bị Thanh Diệp cắt? Làm sao đầu tư cái đồ chơi này? Có ý định hành động trả thù? 】

【 Kinh ngạc, đạo diễn thế mà là người mới không tiếng tăm, nếu không tôi thật sự hoài nghi mấy viên thuốc công nghiệp này】

【 Rác thải Tiêu Thanh cọ nhiệt độ, không chuẩn lại gần nam thần! 】

【 Không phải nói Tiêu Thanh bị phong sát à... Lầm sao? 】

【 Tôi hiện tại quan tâm diễn viên khác là ai, chỉ cầu không phải là idol của tôi】

Dù bên trong khu bình luận bị đông đảo anti chiếm cứ, vẫn có một fan nhảy nhót tưng bừng, Thanh thanh khả ái nhất không hề lay động mà bình luận đánh giá số một, id bloger còn rất rập khuôn, mọi người biểu thị cậu mua fan cương thi cũng phải thay đổi cái tên đi!

Đường Tư lo lắng nói: "Tiếu ca, cậu thật sự muốn tiếp cái cuộn phim này sao? Chúng ta có nhiều cuộn phim tốt như vậy... Hơn nữa Không Miêu Không Cẩu nghe kì cục sao á!"

Tiếu Thanh Sơn: "Tôi cảm thấy danh tự này rất gần gũi."

Lâm Linh:"Đúng vậy, Miêu Miêu Cẩu Cẩu dù có vẻ mua không nổi, hai chữ ngắn ngủi, nhưng biểu đạt ra bất đắc dĩ cùng đối tương lai ngóng trông!"

Những ngày qua ở chung, Tiếu Thanh Sơn đã biết câu cửa miệng của Lâm Linh là "Đúng vậy".

Cậu hỏi: "Thành tích Ngữ Văn rất tốt?"

Lâm Linh: "Nha, Tiếu ca làm sao anh biết?"

"..." Đường Tư thở dài một hơi, "Thôi vậy, cậu có sự quyết đoán của chính mình, tôi có thể làm chính là tin tưởng cậu."

Trong sự hoài nghi tràn ngập, thử kính ( Thành Nam Nguyệt) bắt đầu, nhân vật thử kính bao gồm nữ một Vân Tri Nguyệt cùng nam hai Thường Lãng.

Không phải là không có người không muốn đi thử nghiệm, nhưng bọn họ lại không phải người ngu, rõ rằng là đồng nát, ngôi sao điện ảnh trong ấn tượng đại chúng lại không tốt, bọn họ hà tất đi trêu chọc khiến thân tanh?

Vì vậy, trước một ngày hết hạn thử kính,trong hòm thư đoàn kịch cũng chỉ nhận được không vượt quá hai mươi CV.

Tiếu Thanh Sơn nhìn xuống, trong đó hơi hơi có danh tiếng, chỉ có Chu Phẩm cùng Đài Thiên Dịch, người trước là nghệ nhân La Hưu yêu thích nhất, người sau là bạn tốt bắt cá nhiều tay của nguyên thân.

Người trước phẩm hạnh làm sao Tiếu Thanh Sơn tạm không biết, người sau khẳng định "lai giả bất thiện".

Thử kính ngày đó, bên trong đại sảnh thậm chí ngay cả hai mươi người đều không có tập hợp.

Lại đây thử kính đều là tiểu trong suốt không có tiếng tăm gì, bọn họ cũng không sợ bị bạn trên mạng mắng, ở trong vòng, tai tiếng không đáng kể, không có nhân khí mới là có tội.

Tiểu trong suốt coi như bỏ ra tâm tư trang điểm chính mình, bài diện cũng không sánh được đại minh tinh, từ thời điểm Đài Thiên Dịch mặc điệu thấp tiến vào, thực chói mù một đám mắt chó.

"Đài lão sư làm sao sẽ tới nơi này chứ? Hắn không phải mới vừa cầm lấy vương đạo ( đối chọi gay gắt) sao?"

Sự tình Đài Thiên Dịch bạn trai sự của nguyên thân cũng không có ở trong vòng khuếch tán ra, có người thay hắn tìm lý do: "Cậu ngốc à, hắn và Tiêu Thanh là bạn tốt, đây là tới giúp cậu ta chống đỡ rồi."

Đài Thiên Dịch nhìn sang, khẽ mỉm cười, như là chấp nhận lời của hắn.

Người kia kiêu ngạo nói: "Cậu xem, tôi nói không sai chứ?"

"Tuy rằng tôi cảm thấy được hành động này có chút không sáng suốt, nhưng Đài lão sư làm anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống, rất đàn ông!"

Chu Phẩm ngồi ở một bên cạnh, hắn từ La Hưu nghe được gút mắc của ba người, nghe thấy lời này không khỏi bật cười.

Thấy mọi người nhìn sang, Chu Phẩm rất có một bộ nhìn thấu chân tướng cảm giác ưu việt, vung vung tay nói: "Xin lỗi, người đại diện mới kể chuyện cười, nhịn không được, các người nói tiếp."

Cửa phòng thử kính mở, diễn viên phỏng vấn đi ra, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Không phải chỉ là một đoàn nhỏ tệ lậu thôi sao, còn nhiều yêu cầu như thế, các người cầu tôi tôi cũng không diễn!"

Lời nói này, phảng phất người đứng ở đại sảnh thử kính đều là phân thân của hắn.

Mọi người cùng nhau tiến lên, dò hỏi tình huống bên trong.

Diễn viên: " Chính đạo cùng biên kịch đều vắng chỗ, chỉ có phó đạo, người sản xuất phim cùng Tiêu Thanh, học trò nghèo, tôi thấy là truyền thông Thanh Diệp không phải mù P (?)đi!"

Có người thổn thức không thôi: "Cậu ta đó là phùng má giả làm người mập đi."

Lại có người hỏi: "Long ca, anh là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất chúng ta, làm sao lại không qua ải?"

Long ca hồi tưởng lại lời đánh giá của Tiếu Thanh Sơn "Cậu căn bản không nghiên cứu qua nhân vật", không khỏi chột dạ đỏ mặt nói: "Cậu ta mà biết nhân vật gì chứ, chính là sợ kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, đoạt danh tiếng cậu ta thôi!"

Mọi người cười to, biểu thị tán thành.

Rất nhanh, liền đến phiên Đài Thiên Dịch đi vào thử kính.

Mở cửa ra, quả nhiên như tiểu diễn viên từng nói, keo kiệt đến có chút thê lương.

Đài Thiên Dịch lại không rảnh chú ý tất cả những thứ này, bởi vì Tiếu Thanh Sơn thay đổi làm cho hắn hiện giờ lấy làm kinh hãi.

Ấn tượng cuối cùng hắn đối với đối phương, còn dừng lại ở đôi mắt mất đi thần thái, nhưng cậu hôm nay một đôi mắt hoa đào tự mang ba phần ý cười, khiến người khắc sâu ấn tượng.

"Tiếu ca." Hắn mỉm cười, "Đã lâu không gặp."

Tiếu Thanh Sơn chống đỡ cằm, nhàn nhạt nói: "Là cậu à, tiểu Đài."

Đài Thiên Dịch tiến lên một bước: " Từ cái chuyện lần trước, tôi vẫn luôn liên lạc không được với cậu -- "

Kỳ thực cũng từng gọi một lần, phát hiện mình bị kéo hắc, hắn cũng không quản nữa.

Tiếu Thanh Sơn ngắt lời nói: "Thời gian làm việc, không ôn chuyện, cậu có thể bắt đầu biểu diễn."

Đài Thiên Dịch nụ cười cứng đờ, gần đây nghiệp diễn của hắn phát triển không ngừng, nhờ phúc Tống Ngữ Trạch càng là tiếp không ít nhân vật tốt, hắn hạ mình đi tới nơi này không phải là vì cái tiểu nhân vật kia, hắn tin tưởng Tiếu Thanh Sơn sẽ không không hiểu chuyện này, nhưng lời này của đối phương lời lại đem hắn hoàn toàn xem là diễn viên thử kính!

Tiếu Thanh Sơn: "Làm sao, cậu bỏ qua? Còn chưa mở diễn đây, có tự tin một chút."

Đài Thiên Dịch thầm nghĩ mày cái lọ hoa không biết diễn bao nhiêu kịch bản ba xu, cũng không cảm thấy ngại mà nhắc tao, trên mặt cũng đã điều chỉnh tốt biểu tình: "Ha ha... Tôi lần trước thử kính đã bao lâu, đã lâu chưa từng thấy trận trượng này, có hơi sốt sắng."

Không nhìn ngữ khí hắn trào phúng, Tiếu Thanh Sơn nói: "Bắt đầu đi."

Đài Thiên Dịch đứng ở giữa phòng, bắt đầu hồi ức.

Tình cảnh này diễn, chính là nam số hai biết được người phụ nữ mình yêu bị nam chủ sát hại, một màn bi phẫn mà trưởng thành.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong hốc mắt Đài Thiên Dịch hạ xuống, hắn ôm thân thể từ từ lạnh đi trong ngực, không tiếng động mà rên rỉ.

"Ta muốn... Vì Tri Nguyệt báo thù!" Hắn rút ra súng giấu ở trong túi thương, hỏng mất mà nhắm ngay nam chủ, lần thứ nhất vang lên cò súng!...

Kết thúc biểu diễn, Đài Thiên Dịch khôi phục mỉm cười, cuộc đời diễn nghệ của hắn có thể thuận buồm xuôi gió, trừ ở ngoài mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hắn cũng thật sự nghiên cứu qua kỹ năng diễn xuất.

Ngày hôm nay tình cảnh này, hắn tự nhận không phải thập toàn thập mỹ, cũng có thể lấy được điểm cao, chớ nói chi ở đây người cạnh tranh đều là gà yếu, có thể làm nổi bật kỹ năng diễn xuất cao siêu của hắn.

Tiếu Thanh Sơn đề bút trên văn kiện viết cái gì, nói: "Trở về chờ kết quả đi."

Cậu cũng không có ám chỉ gì, thế nhưng Đài Thiên Dịch lại cảm thấy được chính mình đã nắm chắc, mỉm cười rời phòng.

"Đài lão sư, thế nào?" Viễn viên còn lại tới hỏi.

Đài Thiên Dịch rũ mắt xuống: "Phát huy như thường thôi, không khiến Tiếu ca thất vọng là tốt rồi."

Diễn viên nịnh hót: "Đài lão sư ngài quá khiêm nhường, người nào không biết ngài chính là ảnh đế tiếp theo chứ."

Đài Thiên Dịch: "Này nhưng không dám nhận, mọi người đều là diễn viên rất ưu tú."

Võ trang đầy đủ đi xuống lầu, hắn tiến vào trong một chiếc xe màu đen, lột xuống khẩu trang.

"Thiên Dịch." Tống Ngữ Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, "Tôi không hiểu lý do cậu làm như vậy."

Đài Thiên Dịch ôn hòa giải thích rõ nói: "Quãng thời gian trước cậu ấy mới bị Sử Triệu đóng băng, hiện tại lại gặp nhiều scandal, trong vòng còn nói kim -- bạn trai rất sủng cậu ấy, dùng tài nguyên đến nâng người? Cậu ấy là một người rất mẫn cảm, trong lòng áp lực nhất định rất lớn, em thân là bằng hữu của cậu ấy, đến giúp một chút mới phải."

Bạn tốt.

Tống Ngữ Trạch lập lại cái từ ngữ này, buồn cười nhìn Đài Thiên Dịch liếc mắt một cái, đối phương nhìn lại trở về, đáy mắt tinh khiết đến như là không lẫn lộn một tia tạp chất.

Tống Ngữ Trạch hỏi: "Vậy cậu thử kính qua không?"

Đài Thiên Dịch trả lời: "Còn không có đâu, em lo lắng cậu ấy đang giận em."

Tống Ngữ Trạch có ý riêng: "Sẽ qua, dù sao diễn kỹ của cậu luôn luôn rất ưu tú."

Chỉ coi hắn là thật tâm thực lòng, Đài Thiên Dịch mặt không biến sắc: "Đa tạ khích lệ."

Thử kính kết thúc không bao lâu, Đài Thiên Dịch liền phát blog.

【 Đài Thiên Dịch V: Một ngày phong phú. [ tranh ảnh ] 】

Lập tức có fan bát quái nhận ra đó là địa điểm thử kính của Thành Nam Nguyệt, ghi lại lời nói hỏi:

【 Ca ca anh đi thử kính à? Qua không? 】

Đài Thiên Dịch không hề trả lời, chỉ là khen một cái.

Cái đáp này lại rất là mơ hồ, vừa có thể cho rằng thừa nhận, cũng có thể là đối câu nói sau khẳng định.

Ngày hôm nay có người phùn tào thử kính của đoàn kịch Thành Nam Nguyệt quá thê lương, chỉ có một lưu lượng lại đây thử kính, cái lưu lượng là ai quả thực không cần nói cũng biết, còn là minh tinh "hot" nhất trong đàn diễn viên tuyển chọn, fan hắn cũng cảm thấy idol khẳng định chiếm được nhân vật, dồn dập cùng đánh giá:

【 Anh thật sự rất ôn nhu, cũng rất cố chấp. 】

【 Tin tưởng sự lựa chọn của anh, vĩnh viễn làm bạn thân bên cạnh anh! 】

【 Tôi ra lệnh lệnh @ Thành Nam Nguyệt đoàn kịch V, ca ca nhất định phải diễn nam một! 】

Nhưng đoàn kịch Thành Nam Nguyệt đoàn kịch, không khác nào lúc mở lửa trại, giội một chậu nước xuống dưới.

【 Thành Nam Nguyệt đoàn kịch V: @ Ngu Lập, hận tương phùng muộn! 】

Editor: Bạch Liên Bông bonus lòng dạ phù thủy gì đó thật đáng ghét ×^×

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.