Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 11: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn yêu thích tôi(11)




Editor: Gấu Lam

Lễ kỉ niệm thành lập trường ngày đó, bên trường đều cho giáo viên và học sinh nghỉ một ngày.

Trong phòng học lớp hai mươi ngồi mười mấy người. Nam sinh tham gia đoàn thể múa ôm nhau run lẩy bẩy, Lâm Nguyệt lộ ra một nụ cười từ ái: "Trước tiên trang điểm đại khái, trước khi trình diễn dặm thêm một lần."

Phấn nền, eye shadow, son môi... Một kiện kiện mỹ phẩm bị lau ở trên khuôn mặt xưa nay cũng không trang điểm,nhóm thô hán kêu rên khóc rống đến phảng phất mất đi tôn nghiêm nam tính.

Diệp Dịch thì không giống như vậy, hắn tự xưng là thiên vương siêu sao, biểu hiện hoàn toàn chính là người đang ông từng gặp nhiều cảnh tượng hoành tráng.

"Cậu tại sao không cho chúng ta thoa chống nắng, không có chống nắng trang dung không hoàn chỉnh đâu."

"Đến, eye shadow lại vẽ đậm một chút, ngược lại ca lớn lên đẹp trai, vẽ loạn cũng không sao."

"Màu sắc của cây son này có phải là quá tươi không, có thể đổi một cây khác sao?"

Diệp ca phong tao như vậy, Lâm Nguyệt lườm một cái, không thể nhịn được nữa mà đem son môi nhét vào trong tay Tiếu Thanh Sơn: "Không chịu nổi, chỉ có cậu có thể trị cậu ta thôi, tôi đi trang điểm cho những người khác."

Diệp Dịch giữ lại: "Cậu tại sao phải đi, tôi còn muốn cùng cậu trò chuyện một chút tâm đắc ấy chứ."

Lâm Nguyệt: "Nôn."

Tiếu Thanh Sơn: "..."

Thở dài, Tiếu Thanh Sơn nói: "Ngồi xuống, yên tĩnh một chút."

Diệp Dịch lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, yên tĩnh như là học sinh tiểu học lớp một bị giáo viên huấn luyện tư thế ngồi.

Tiếu Thanh Sơn cúi người, mặt càng ngày càng gần hắn, Diệp Dịch cơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ trên làn da trắng nõn của cậu, ngẩng đầu nhìn hàng lông mi dài như là một cái bàn chải nhỏ, cào tâm hắn phát ngứa.

Son môi lạnh lẽo ở trên môi xẹt qua, ôn nhu như là chuồn chuồn lướt nước.

Diệp Dịch hỏi: "Tô xong chưa?"

"Rồi."

Tiếu Thanh Sơn khẽ cười, khóe miệng lê xoáy nhợt nhạt, trong mắt ba quang liễm diễm, so với hoa đào tháng 3 càng thêm diễm lệ, Diệp Dịch nhất thời thất thần.

Sau đó hắn liền nhìn thấy bạn cùng bàn của chính mình quay đầu đi, che miệng, vai run lên, như là bé sóc chuột trộm vui.

Dự cảm không ổn xông lên đầu, Diệp Dịch tiến đến trước gương —— được lắm tiên y môi đỏ nộ mã liệt hỏa phảng phất một giây sau liền muốn ăn đứa nhỏ mỹ thiếu niên này rồi đấy!

Mỹ thiếu niên gào thét: "Lâm Nguyệt, còn nói miệng của cậu ấy tô hồng rồi thì không có vấn đề?!"

Mười mấy đạo ánh mắt bắn tới, tiếng cười ầm nổ lớn nổ vang."Ôi Diệp ca dùng cái tạo hình này đucợ đấy, đêm nay dự là áp đẹp luôn!"

"Rất đảm đương, rất có lực trùng kích, trang điểm tuyệt đối sẽ không bị ống kính ăn mất!"

Diệp Dịch buồn bực cực kỳ, đối gương nhìn phải nhìn trái, cảm thấy được chính mình điểm nốt ruồi bà mai cũng có thể đi thanh lâu làm tú bà. Không nghĩ tới hắn một đời anh danh, dĩ nhiên nhận thất bại như thế!

Sỉ nhục, tuyệt đối là lịch sử đen tối.

Diệp Dịch kéo Tiếu Thanh Sơn ý đồ yên lặng trốn, sâu xa nói: "Khanh Khanh, tâm linh của một thiếu niên yếu đuối bởi vì cậu nhất thời vui đùa mà vỡ vụn, cậu nói, cậu nên phụ trách ra sao đây?"

Tiếu Thanh Sơn cười đến khóe mắt đều là nước mắt: "Cậu để tôi lau sạch cho nhé?"

Kẻ cầm đầu còn dám cười lớn lối như thế, Diệp Dịch hung tợn mở ra miệng hồng, hừ hừ: "Xem tôi chỉnh cậu thế nào!"

"Đến nha."

Tiếu Thanh Sơn không có gì lo sợ, thậm chí hơi hất cằm lên, như là một thiên nga căng kiều (kiêu căng, ngạo kiều).

"Tới thì tới!"

Diệp Dịch giương nanh múa vuốt nhào tới, tại thời điểm son môi sắp dán lên bờ môi kia, hắn đột nhiên dừng lại.

Hắn đột nhiên phát hiện miệng của bạn cùng bàn, ướt nước no đủ, như một đóa hoa đang rộ.

Một tia hồng không nổi bật leo lên vành tai Diệp Dịch, hắn đem son môi về, đậy nắp lại, đặt lên bàn.

Tiếu Thanh Sơn nghi hoặc: "Không tô à —— "

Cảm xúc mềm mại ấm áp từ trên môi xẹt qua, lưu lại một mạt sắc son nhàn nhạt.

Son môi ngoài miệng của Diệp Dịch đã bị xóa sạch một nửa, hắn nói giọng khàn khàn: "Như vậy... Coi như đã công bằng."

**

Buổi tối, lễ kỉ niệm nghênh đón thành lập trường mới cao trào. Bên trong lễ đường đèn đuốc sáng choang, hai học sinh mặc áo khoác ngoài màu xám đứng ở chính giữa sân khấu, theo từng trò đùa dí dỏm, khán giả lãi cười phá lên.

Trước sân khấu thì ngay ngắn có thứ tự, trong hậu trường chất đống đạo cụ to to nhỏ nhỏ cao thấp trên sân khấu cùng nhạc cụ, nhân viên công tác cơ hồ bận rộn đến bay lên.

Tiểu đội vũ đạo lớp hai mươi chen thành một đoàn, như là quần thể chim cánh cụt đang sưởi ấm.

Lâm Nguyệt lặng lẽ mở ra màn che đỏ sậm dày nặng, xem xét liếc mắt một cái, toàn bộ hội trường ngồi đầy người, chỗ khách quý ngồi không có chỗ nào mà không phải là âu phục giày da, mà phía trên sân khấu bốn quay hình thỉnh thoảng điều chỉnh góc độ, dưới đài cũng có người gánh thương dài pháo ngắn đang chụp ảnh.

Cọ thu đầu về, hít một hơi thật sâu, đọc thầm dưới đài chỉ là bắp cải thảo lớn, cô là nông dân vừa múa hát vừa trồng rau.

"Các cậu sợ sệt sao?" Lâm Nguyệt hỏi.

Lương Vĩnh Nhạc điên cuồng gật đầu, chân run cầm cập: "Tôi con mẹ nó sắp bị dọa khóc."

Diệp Dịch hai chân tréo nguẩy, vừa cùng Tiếu Thanh Sơn nói chuyện, một bên không tình cảm chút nào mà nói rằng: "Tôi rất sợ."

Lâm Nguyệt liếc hắn một cái: "Cậu cũng sẽ sợ?"

Diệp Dịch nghiêm túc nói: "Tội sợ ánh đèn chiếu không ra được mỹ nhan thịnh thế của tôi."

Lâm Nguyệt: "..." Bàn luận tao(?) cũng là cậu khá mạnh.

(?): tao trong phát tao, không phải tao nhã, tui không tìm được từ thay nên giữ nguyên.

Đang muốn phun tào hắn hai câu, bụng bỗng nhiên truyền đến một trận quặn đau, Lâm Nguyệt ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kêu thảm thiết một tiếng.

Diệp Dịch biến sắc, từ trên ghế nhảy xuống: "Lâm Nguyệt, cậu làm sao vậy?"

Ngắn ngủi mấy giây, thái dương Lâm Nguyệt liền bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô yếu ớt nói: " Bụng của tôi không thoải mái..."

Ruột của cô giống như bị vắt vậy, bị xem là một cái khăn lau mạnh mẽ vắt lấy vắt để.

"A? Tại sao lại như vậy!" Thang Viện Viện đến hậu đài để cô vũ nhất thời hoảng loạn lên, nói tới đau bụng, cô phản ứng đầu tiên chính là viêm dạ dày, nhưng cơm tối naykhông có ăn đồ ăn cay độc kích thích, quán ăn cũng rất sạch sẽ vệ sinh, người đi cùng đều không gặp sự cố, Lâm Nguyệt sao lại thế...?

"Trước đi phòng y tế đi."

Thấy Lâm Nguyệt sắc mặt trắng bệch, Diệp Dịch cũng không dám trì hoãn, cau mày dặn dò, "Đừng lo lắng, phía tôi bên này cùng nhân viên công tác thương lượng một chút, nhìn có thể đổi trình tự chương trình không."

"Nhưng là..." Lâm Nguyệt vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới mình bây giờ quyết chống lưu lại cũng chỉ có thể liên lụy mọi người, liền tàn nhẫn quyết tâm, yếu ớt nói: "Diệp ca, nơi này liền giao cho cậu. Nếu như tôi không thể đúng hạn trở về, cậu nhất định khống chế cho tốt đó!"

Còn chưa lên đài biểu diễn, đồng đội đã rời sân khấu, đối với tinh thần lớp hai mươi khẳng định có ảnh hưởng. Diệp Dịch vẫn luôn là tâm phúc của lớp học, Lâm Nguyệt tin tưởng hắn nhất định có thể trấn an được những đội viên khác.

Diệp Dịch đứng thẳng người, nghiêm túc cam kết: "Tôi biết, giao cho tôi đi."

Nói xong, Thang Viện Viện liền dẫn Lâm Nguyệt lảo đảo đi đến phòng y tế.

Kéo cánh tay luôn luôn run rẩy lại, Thang Viện Viện lo lắng hỏi: "Nguyệt tỷ, cậu còn chịu đựng được sao? Nếu không chúng ta trước tiên nghỉ một lát?"

"Không có chuyện gì."

Bên tai âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, Thang Viện Viện từ trong túi tiền lấy ra giấy, lau nước mắt trên mặt Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt nỗ lực gượng cười nói: "Đau đến tôi đều khóc."

Thang Viện Viện an ủi nàng: "Bác sĩ rất nhanh liền có thể chữa tốt cho cậu."

Lâm Nguyệt ừ một tiếng, lắng tai nghe sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt.

Tấu nói lập tức liền sắp kết thúc rồi, cô tính toán tình trạng thân thể của mình, nói không chắc cần phải ở phòng y tế nghỉ ngơi tốt mấy tiếng, sợ là không đuổi kịp để biểu diễn.

Lâm Nguyệt không phải đau lòng chính mình dàn dựng và luyện tập tiết mục lâu như vậy, cuối cùng nhưng không cách nào đứng ở trên sân khấu, cô chỉ là sợ sệt chính mình vắng chỗ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chương trình.

Mười tên thành viên vì ngày hôm nay biểu diễn, khổ sở luyện tập lâu như vậy, còn có vài vị trọ ở trường hy sinh vì huấn luyện, thứ sáu mỗi tuần đều không trở về nhà. Nếu là bởi vì nguyên nhân là cô, làm cho cố gắng của mọi người trôi theo dòng nước, Lâm Nguyệt thực sự không biết nên làm sao đối mặt tiểu đồng bọn.

Đáng ghét, nước mắt lại từ trong hốc mắt tuôn ra, Lâm Nguyệt trừng bụng của mình, rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?

**

Sau khi giới thiệu chương trình, lớp biểu diễn lại chậm chạp chưa lên sân khấu, bên trong lễ đường vang lên ong ong xì xào bàn tán.

Nhìn bộ dáng đám binh hoang mã loạn trong lớp, Hồ Khải Luân khinh thường nhếch miệng.

Xế chiều hôm nay, Cố Tử Xuyên vừa tìm được hắn, muốn hắn đùa cợt bạn bè Tiếu Thanh Sơn.

Thuốc liều lượng không lớn, dùng trên người ngoại trừ đau bụng bên ngoài không có những bệnh trạng khác, bác sĩ cũng chỉ có thể cho là ăn hỏng bụng. Như vậy chỉ có thể xin lỗi Lâm Nguyệt, thế nhưng Hồ Khải Luân vừa nghĩ tới trong bao tiền nhận thật nhiều tiền mặt hồng nhạt, cảm giác áy náy liền vô ảnh vô tung.

**

Hậu đài.

Diệp Dịch chính cùng một học sinh sẽ lànhân viên chương trình trò chuyện: "Chỉ là đổi một chút trình tự chương trình, tôi và đối phương đi đàm luận cũng không được?"

Lâm Nguyệt vì tiết mục này bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, hắn tất cả đều đặt ở trong mắt. Chỉ cần Lâm Nguyệt còn có một tia hi vọng đúng lúc trở về, hắn sẽ tranh thủ thời gian nhất định, đó là hắn đã tận chức rồi.

Thành viên hội học sinh là phòng giáo vụ kêu đến để tổ chức chuẩn bị, đáy lòng đoán không được quy tắc này, thế nhưng ngày hôm nay vội như vậy, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, liền lắc đầu nói rằng: "Không thể, trình tự chương trình đều là do bên trường quy định, không thể tùy tiện thay đổi."

Diệp Dịch ngón tay cái cùng ngón tay trỏ thiếu kiên nhẫn ma sát, mới vừa dự định mở miệng, liền nghe âm thanh Tiếu Thanh Sơn truyền đến: "Quy tắc đều là người lập ra, bên trường sẽ không cứng nhắc như thế."

Tiếu Thanh Sơn từ Diệp Dịch nhắn tin biết đến tình huống bây giờ, chạy tới.

Hội học sinh thành viên thấy Tiếu Thanh Sơn có chút điểm nhút nhát, tuy rằng gương mặt kia quả thật không thể hoài nghi đẹp đẽ, nhưng người này quanh thân còn quấn một luồng khí tức lạnh như băng, người ta không dám tới gần.

Hắn ý đồ quăng nồi: "Coi như là nói vậy, tôi cũng không có quyền lực lớn như vậy. Các cậu muốn thì đi tìm Sở hội trưởng, chương trình của hắn vừa vặn xếp sau lớp các cậu, nhất cử lưỡng tiện —— "

Dư quang bên trong, một thiếu niên anh tuấn đi vào hậu đài, thành viên hội học sinh lập tức phất tay gào lên: "Sở hội trưởng, nơi này có người tìm cậu."

Sở Minh Viễn đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn ngày hôm nay đảm nhiệm người dẫn chương trình, tóc tai lau sáp chải chuốt, chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc trên người âu phục vừa vặn, cả người hiện ra nho nhã.

Đơn giản giải thích tình huống, Sở Minh Viễn đối Tiếu Thanh Sơn nói: " Chương trình của lớp 1 có thể cùng các cậu đổi."

Lớp 1 biểu diễn nhạc cụ đại hợp tấu, là then chốt chương trình, kết quả này có thể tính là giải pháp tối ưu.

"Cảm tạ." Tiếu Thanh Sơn nói.

Sở Minh Viễn mỉm cười, nhớ tới trước đây sau khi hắn lên đài biểu diễn dương cầm ở khoa âm nhạc, đối phương quăng tới ánh mắt sùng bái, có ý định nói: "Giữa chúng ta không cần xa lạ như thế. Chúng ta lúc đó sẽ đàn dương cầm, em có thể thích là tốt rồi."

Tiếu Thanh Sơn lãnh khốc trả lời: "Tôi không thích nhạc cụ phương tây, nghe đau đầu."

Sở Minh Viễn: "..."

Diệp Dịch nghe đến cơ hồ sắp bật cười, tình địch tới cửa khiêu khích, khó chịu thì khó chịu, cảm giác nguy hiểm tí xíu cũng không có.

Điện thoại di động chấn động hai lần, Diệp Dịch mở ra tin tức, khóe miệng ý cười biến mất không còn tăm hơi. Hắn giải thích với thành viên trong đội: "Lâm Nguyệt vấn đề không lớn, thế nhưng đêm nay khẳng định không trở lại được."

Lương Vĩnh Nhạc đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền lo âu: "Diệp ca, Nguyệt tỷ là múa chính, còn cùng cậu có một đoạn hỗ động, giờ nên làm gì đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.