Huấn Luyện Viên Và Chủ Nhiệm Lớp

Chương 8




Tiếu Tiêu thi trượt vào trường A. Sau khi có kết quả, nhìn đứa con trai thông minh xuất chúng từ nhỏ của mình giờ chỉ có thể đi vào một ngôi trường Sư phạm bình thường, Lâm Yến đứng trong phòng tắm, đau lòng khóc nức nở, không lâu sau đổ bệnh, đỡ rồi lại bị, đỡ rồi lại bị, triền miên đau ốm trên giường hết gần một năm.

Cô nhìn đứa con trai dần trở nên trầm lặng, cuối cùng, tới mùa hè năm 2012, cô từ bỏ: “Tiêu Tiêu, nghỉ hè, con đi tìm cậu bạn kia ôn chuyện đi.”

Tiếu Tiêu đã đến Thanh Đảo nhưng không tìm thấy Trần Tranh, cha mẹ hắn cũng lặng im chẳng nói gì về việc này. Cậu đành phải đi hỏi chủ nhiệm lớp, mới biết được người nọ đã đến học ở Đại học A.

Kỳ nghỉ dài hạn đầu tiên của năm hai đại học, Tiếu Tiêu đến trường A. Cậu nhủ thầm, nếu kỳ nghỉ đông đợt trước không thấy Trần Tranh ở nhà, vậy thì lần này cậu đến trường tìm hắn. Nhưng rồi, khi đã tới Đại học A, Tiếu Tiêu vẫn chẳng nhác thấy bóng dáng Trần Tranh đâu.

Hôm đó đúng dịp Tiết Thanh Minh, Tiếu Tiêu tự nhủ, thôi thì cứ thế vậy.

Tiếu Tiêu chăm chỉ hoàn thành bậc đại học hệ chính quy rồi lại thi nghiên cứu sinh ở Đại học A, quay về trường cấp 3 Thanh Đảo.

Cậu đã từng nghiêm túc yêu một người thì cũng có thể chuẩn bị tâm lý sẽ sống như giờ hết cả một đời.

Ấy vậy nhưng, cậu tình cờ gặp lại Trần Tranh.

Ngắm nhìn gương mặt dần trở nên thành thục hơn nhiều so với bảy năm trước, Tiếu Tiêu đột nhiên bật khóc: “Tớ suýt nữa thì đã quên mất cậu rồi đó, cậu biết không?”

Trần Tranh thấy cậu khóc, muốn chất vấn cũng chả thốt nổi lời nào, tay chân luống cuống, đành phải vừa lau nước mắt cho cậu vừa dỗ: “Không sao không sao mà! Chỉ cần tớ vẫn nhớ cậu là được rồi, cậu xem nè, chẳng phải hai đứa mình lại quen nhau rồi à? Tớ tự giới thiệu trước nhé! Tớ là Trần Tranh, Trần trong Tiếu Tiêu Trần, Tranh trong Tiếu Tiêu Tranh.”

Tiếu Tiêu bật cười, giục hắn nhanh quay ra dạy huấn luyện quân sự tiếp: “Cậu đứng đây tán gẫu với tớ mà không sợ bị cấp trên phạt à!”

“Phạt cái cục cớt, ông đây là Đại đội trưởng của bọn họ đó!” Trần Tranh thấy cậu nín khóc, cả người như sống lại ngay tức thì: “Mấy năm nay, cậu thế nào?”

“Tốt vô cùng, nhưng mà tớ nhớ cậu lắm.”

Tiếu Tiêu dõi mắt theo bóng dáng cái kẻ vừa nghe thấy câu nói kia đã nhắn lại một câu: Tối nay tớ đến tìm cậu rồi tí ta tí tởn chạy đi dạy giáo dục quốc phòng, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Nếu như tình yêu đã héo tàn còn có cơ hội hồi sinh, nếu những đôi yêu nhau từng phải chia xa nay còn được gặp lại, vậy thì sao cậu phải được chăng hay chớ chứ? Ai rồi cũng sẽ gặp được đúng người thôi. Và, năm nay hai đứa mới 25 tuổi, vẫn còn đương độ tuổi đẹp nhất cơ mà.

Tiếu Tiêu nhủ vậy.

–Kết thúc–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.